Rốt cục khi âm nhạc vang lên, Hạ Phong cũng đi tới trước mặt Hàn Lăng. Ivy kéo cánh tay anh ta, cả người tựa trên người Hàn Lăng. Hai người không biết đang nói gì mà có vẻ rất ngọt ngào.
Hạ Phong đoán, nếu bây giờ cậu còn dùng thân thể của mình, nhất định sẽ không do dự đem Hàn Lăng túm về. Nhìn Hàn Lăng nhẹ giọng nói chuyện với Ivy, Hạ Phong rất muốn hỏi anh ta một câu: Từ khi nào mà anh lại có cảm giác đối với phụ nữ? Lại còn học đòi người ta yêu đương khác phái?
Ngay từ đầu, Hàn Lăng cũng giống như Hạ Phong, cho là mình tuyệt đối không thể nào là gay. Nhưng về sau gặp Hạ Phong liền cong luôn, cong không dậy nổi.
“Ivy tiểu thư, có thể nhảy cùng tôi một khúc được không?” Hạ Phong cắt đứt hai người tình nồng ý mật. Cậu chính là không thích hai người thân mật, không thích người của mình chạy vào vòng tay kẻ khác.
Hàn Lăng vừa ngẩng đầu lên, thấy là Hạ Phong (chính xác là Thần Việt đi ==”), nụ cười trên môi thoáng cái biến mất. Ánh mắt đảo quanh Hạ Phong chứa đầy địch ý.
Ivy giật mình nhìn Hạ Phong, nhưng rất nhanh liền gật đầu. Thấp giọng nói thầm với Hàn Lăng vài câu liền vươn bàn tay về phía Hạ Phong.
Hạ Phong ôm eo Ivy, mang theo cô nhẹ nhàng khiêu vũ.
“Ivy tiểu thư, em chưa hỏi Hàn Lăng mà đã cùng tôi nhảy, không sợ anh ấy ghen sao?” Hạ Phong vừa nói, ánh mắt rất không an phận liếc về phía Hàn Lăng.
Nói đến “tâm hữu linh tê” chắc chắn có Hạ Phong và Hàn Lăng.
Hai người nhìn nhau, bốn mắt giao nhau.
Điểm bất đồng chính là, người phía trước nhìn ái muội, người sau nhìn lạnh lùng.
Ivy cười khẽ: “Ý của anh là muốn tôi cự tuyệt sao?”
“Đương nhiên không phải”.
Khiêu vũ xong, Hạ Phong đưa Ivy trở lại chỗ Hàn Lăng. Mà Hàn Lăng nói Lý Khả Nhạc có đồ vật muốn đưa cho mình nên hôn Ivy xong liền một mình rời khỏi hội trường.
Thấy anh ta rời đi, Hạ Phong liền đi theo.
Quả nhiên, ở gần góc khuất của cầu thang, Hàn Lăng đang chờ cậu.
Hàn Lăng đưa lưng về phía cậu, Hạ Phong không thấy rõ nét mặt của anh nhưng mỗi chữ mỗi câu truyền đến vô cùng rõ ràng: “Đồ ăn trong ngục hẳn là không kém a? tội phạm.”
Lời nói giống như Nhậm Mộ, vừa mở miệng ra là tội phạm, nhưng Hạ Phong không tức giận.
Khác với Nhậm Mộ, Hàn Lăng khi nói chuyện luôn luôn ôn nhu, dù có là mắng chửi người đi chăng nữa.
“Anh có tin tưởng đầu thai kiếp khác không?” Lời vừa nói ra, chính Hạ Phong cũng cảm thấy đây hoàn toàn là chuyện ma quỷ. Không sai, cậu muốn Hàn Lăng tin tưởng đứng sau anh chính là Hạ Phong mà không phải Thần Việt. Nhưng, loại lời này cũng chỉ có quỷ mới tin.
Hàn Lăng xoay người, cười lạnh.
Khuôn mặt gầy guộc của anh ẩn hiện dưới luồng sáng mờ mịt. Đôi mắt tịch mịch có phần âm u lạnh lẽo.
“Thần Việt, tôi sẽ không để cuộc sống của cậu trôi qua tốt đẹp đâu.”
Hạ Phong dừng nụ cười, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, sau đó khoanh tay cười hỏi: “Là vì tôi đâm chết người kia. Một người đã chết hai năm, hơn nữa—“
Cậu còn chưa kịp nói xong Hàn Lăng đã vọt đến, tay nắm lấy cổ áo Hạ Phong ném vào tường.
Hạ Phong phong cuối cùng cũng biết cảm giác đầu óc ông ông tác hưởng* . Trong tích tắc sau gáy chạm vào tường, miệng cậu mở lớn nhưng một chữ cũng không nói nổi.
*Sao bay đầy trời =]]
Dọc theo bờ tường, cậu từ từ trượt xuống…
Một lát sau ý thức mới trở lại. Cậu ngẩng đầu nhìn bốn phía phát hiện hung thủ đã sớm không có bóng dáng. Chậm rãi đứng lên xoa xoa gáy, không có gì trở ngại nhưng cũng không biết có gây chấn thương bên trong gì đó không.
Khi nào thì con người ôn nhu ấy trở nên bạo lực như vậy? Hạ Phong cười khổ một tiếng, cảm thán: Thời buổi này…
Đi qua hành lang, Hạ Phong nhìn thấy Nhậm Mộ đang tựa trên tường ngậm thuốc, khóe miệng dường như cong cong. Bất quá, Hạ Phong nhìn thế nào cũng thấy hắn ta một bộ dáng đang hả hê.
Hạ Phong không thèm đếm xỉa đến hắn, trực tiếp đi qua.
“Như thế nào tội phạm, đây là thái độ với ông chủ sao?”
Lại là từ tội phạm, bất quá những từ này rất có hiệu quả, làm cho Hạ Phong dừng lại.
Hạ Phong quay đầu, đầy tức giận: “Châm chọc nhân viên cũng là hành vi của ông chủ sao? Cẩn thận một chút, tội phạm có thể phát cáu đấy”. Nếu Nhậm Mộ thử nói một lần nữa xem, cậu nhất định sẽ đánh hắn không chút do dự.
“Phát cáu?” Nhậm Mộ nhả ra một ngụm khói, chậm rãi đứng thẳng, “Chậc chậc, còn khoa trương như vậy. Xem ra ánh mắt Tào Tuấn không tốt lắm, lại đi tìm một cấp dưới không biết tôn trọng cấp trên, thật là đáng thất vọng”.
“Chủ tịch của tập đoàn China Era Entertainment ánh mắt không tốt?” Hạ Phong chọi chọi lông mày nhìn Nhậm Mộ, trong lòng rất tức giận. Vì vậy quyết định nói ra chuyện xấu của hắn, “Chẳng lẽ kẻ bị đàn bà đùa giỡn thiếu chút nữa lấy điếm về làm vợ ánh mắt cũng tốt lắm?”
Quả nhiên Nhậm Mộ biến sắc.
Hạ Phong buông tay, bộ dáng đầy vô tội: “Không cố ý, chỉ là mấy tin vỉa hè mà thôi”.
Việc này kì thực rất ít người biết, chỉ có vài người dưới trướng Tam gia. Năm đó, Nhậm Mộ thích một cô gái, hai người rất ăn ý. Nhưng về sau xảy ra chuyện gì đó, Hạ Phong không rõ lắm. Cô gái lừa Nhậm Mộ hết lần này đến lần khác, về sau đem đứa con trong bụng đổ thừa cho hắn, cho đến lúc cha của đứa trẻ ấy xuất hiện…
Nhậm Mộ ném tàn thuốc, nheo mắt nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu mới xoay người rời đi. Hạ Phong nhìn bóng lưng hắn vào trong hội trường, thầm nghĩ từ nay về sau hẳn sẽ không bị hắn ta gọi là tội phạm nữa bởi cậu biết không ít bí mật của hắn.
Trở lại hội trường, Hạ Phong phát hiện bên trong rất náo nhiệt.
Bàng Tùng đứng trên bục phát biểu, cầm microphone nói ra một sọt lời lảm nhảm, sau đó một ca sĩ lên hát.
Hạ Phong nhìn chung quanh, đã không thấy thân ảnh của Hàn Lăng, kể cả Ivy cũng không thấy. Hai người bỏ trốn a, Hạ Phong đoán.
Nhậm Mộ đứng ở dưới, vừa thấy Bàng Tùng đi xuống liền xông đến, không biết hai người nói chuyện gì, chỉ thấy Bàng Tùng liên tục gật đầu, trong chốc lát lại nhăn mày, lại nhìn Nhậm Mộ một cách kì quái, cuối cùng ra dấu ok.
Không biết Nhậm Mộ có năng lực gì, vừa cùng nói chuyện với Bàng Tùng sau, quay đầu lại, nhìn Hạ Phong một cái biểu lộ: Có giỏi thì kiêu ngạo đi!
Một lát sau, ca sĩ cũng hát xong, Bàng Tùng lại đi lên.
“Các bạn, tối nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi thú vị.” Bàng Tùng tiếu lí tàng đao*, “hi vọng những người mới ra mắt cũng vì mọi người mà góp vui!” Lời noi chưa dứt anh đã dùng sức vỗ tay, “Xin hỏi diễn viên chính của đêm nay, tiểu thiên vương có ý kiến gì không?”
*Bề ngoài biểu hiện rất tử tế nhưng bên trong lại có ý đồ xấu.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Tổ Ngạn Chi.
Tổ Ngạn Chi cười, lớn tiếng nói: “Chỉ cần không có biểu diễn thoát y thì cái gì tôi cũng đồng ý!”
Hạ Phong hận không thể một chân đá chết Bàng Tùng, tay lại đấm Tổ Ngạn Chi một đấm. Tuy nhiên, cậu cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Có thể thấy Nhậm Mộ là đang muốn đùa giỡn cậu.
“Như vậy đầu tiên cho mời—“
Hạ Phong nghe, trong thâm tâm đoán chừng rất có thể là mình.
“Thượng Gia!”
Dưới sân khấu vang lên tiếng hoan hô, Hạ Phong thở ra một hơi.
Thượng Gia lên đài giới thiệu một chút liền bắt đầu. Anh ta hát một ca khúc mình mới phát hành, khiến Hạ Phong cũng muốn hát ca khúc [sexy girl] của mình.
Nhưng [sexy girl] còn chưa phát hành nên chưa thể hiện được.
Tất cả những người mới đều lần lượt biểu diễn, chỉ còn lại một mình cậu. Sau khi Bàng Tùng gọi đến, cậu sửa sang quần áo lại một chút rồi đi nhanh về phía trước.
Lúc đi qua Nhậm Mộ, cậu cố ý bước chậm lại.
Khi Bàng Tùng đưa microphone cho cậu, Hạ Phong thấp giọng hỏi một câu: “Giám đốc Bàng, anh vừa là người của chủ tịch, vừa là người của Nhậm Mộ?”
Bàng Tùng nhét microphone vào tay cậu, nói ra đáp án đầy chuẩn mực: “Tôi với cậu giống nhau, đều là người của China Era Entertainment”.
“Tôi còn tưởng anh là người của chủ tịch chứ, hóa ra không phải”. Lúc nào cũng đi theo Tào Tuấn, nói Bàng Tùng không phải đàn em của Tào Tuấn quả thực không tin được.
Nhìn Hạ Phong, Bàng Tùng hỏi một cách nghiêm túc: “Nói thật đi, có phải cậu đắc tội Nhậm Mộ không?”
“Tôi làm thế nào lại đi đắc tội hắn ta? Muốn đi nịnh bợ còn không kịp nữa là!”
“Tiểu tử thối!”
Hạ Phong cầm microphone, nói với DJ tên bài hát sau liền đơn giản giới thiệu.
Người xem theo lệ thường, vỗ tay.
Vừa rồi, không phải hát chính là múa, người xem đều mệt mỏi. Nhưng Hạ Phong cũng chỉ tiếp tục cơn mệt mỏi ấy, không có biện pháp, đây cũng không phải là trường đua, làm sao cậu có thể biểu diễn tài nghệ của mình?
Âm nhạc vang lên, Hạ Phong đem động tác Tổ Ngạn Chi dạy mình nhẩm lại sau đó bắt đầu nhảy…
Cậu vừa nhảy vừa hát
woo woo ohh
i know you know me
look at me, guy
i am your King
……
……
Âm nhạc dồn dập, lại thêm vũ đạo xuất sắc, mọi người ai nấy đầu hưng phấn. Trên sân khấu người dùng sức nhảy, dưới sân khấu người dùng sức hô…
Nhậm Mộ đứng, dáng giống compa, một chân thẳng tắp, chân kia nghiêng nghiêng hướng ra phía ngoài. Không khí bốn phía dường như không ảnh hưởng đến anh, vẻ mặt không có biểu lộ gì.
Nhảy xong, Hạ Phong khom người chào, thở ra một hơi nói: “Thank you!” Sau đó đắc ý nhìn Nhậm Mộ.
Nhậm Mộ giống như mọi người, mỉm cười vỗ tay,
Nhưng Hạ Phong biết rõ, nụ cười này có thể là giả….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT