Hôm nay, Mộc Tử Duy đã tới nhà trẻ Quan Quan học từ sớm.

Thứ sáu là ngày chia sẻ của nhà trẻ, các bạn nhỏ sẽ mang món đồ chơi chúng thích nhất tới để chia sẻ với các bạn khác, cho nên gần như cả buổi chiều đều chỉ chơi đùa, tan học cũng sớm hơn nửa tiếng so với bình thường.

Mà gần đây tất cả mọi người đều rất bận rộn, bản thân Quan Tiểu Cẩn bận học, cửa hàng của cậu và Quan Chước mới mở được không lâu đang bắt đầu đi vào quỹ đạo, chỗ anh cả còn vừa nhận giấy gọi hầu tòa, cả nhà chỉ còn mỗi mình cậu là rảnh nhất.

Nhớ tới hai hôm trước nhìn thấy tờ giấy gọi hầu tòa lạnh ngắt kia trong tay anh cả, Mộc Tử Duy liền cảm thấy lo âu. Tuy Quan Chước an ủi cậu rằng thường thì tòa án đều sẽ tiến hành hòa giải hai bên trước, vẫn còn có cơ hội để dàn xếp. Nhưng nghĩ đến mấy lần trước, sau mỗi lần họ bàn bạc trao đổi với đối phương xong thì mấy ngày sau mọi người đều có sắc mặt rất tệ, Mộc Tử Duy liền càng thêm lo lắng.

Cậu chẳng hề muốn Quan Quan bị mang đi, cũng rất muốn mình có thể làm gì đó, nhưng cậu gần như dốt đặc cán mai về pháp luật, cũng không có tài ăn nói, chỉ có thể lo lắng nhìn suông thôi.

Mà gần đây, trạng thái của Quan Quan càng làm người khác lo lắng.

Cậu mong sao Quan Quan cứ như trước, sẽ làm nũng, sẽ tức giận, chứ không phải như bây giờ, làm gì cũng dè dặt sợ hãi.

Mỗi lần Mộc Tử Duy nhìn thấy Quan Quan nơm nớp lo sợ như con thú con bị vứt bỏ là liền cảm thấy nghẹn cõi lòng.

Cậu biết, hiện tại dù có nói gì có lẽ đều không thể làm Quan Quan thực sự tin tưởng chuyện nó sẽ không bị ai bỏ rơi, cho nên việc duy nhất cậu có thể làm là đối xử tốt hết mức có thể với bé, dùng hành động để chứng minh, không có ai bỏ rơi bé cả.

Nhớ tới lần trước đi đón Quan Quan muộn, Quan Quan ôm cặp sách đứng ở cửa lớp như sắp khóc, Mộc Tử Duy vội rảo bước chân.

Lúc tới nhà trẻ, Mộc Tử Duy nhìn thấy một chiếc ô tô mới coóng có rèm che đậu ở cổng nhà trẻ, biển số xe cũng không phải là xe trong vùng.

Nhà trẻ Quan Quan học khá tốt, nhưng cậu cũng chưa từng thấy chiếc xe nào đường hoàng xa hoa như thế.

Nhưng lúc tiếng chuông tan học vang lên, Mộc Tử Duy cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, bước nhanh đi vào trong.

Bước lên chiếc cầu thang nhỏ có tay vịn thâm thấp, hành lang cầu thang vẽ rất nhiều bức tranh với gam màu tươi sáng, nét vẽ ngây thơ dễ thương, trong đó còn có mấy bức viết tên của Quan Quan.

Mộc Tử Duy gần như muốn dừng chân ngắm, nhưng nghe thấy từ tầng hai truyền tới tiếng cãi vã.

“Vị phụ huynh này, muốn đón trẻ cần phải đưa thẻ mới được.”

“Tôi đã bảo đây là con tôi! Cô không thấy nó cũng gật đầu rồi sao? Dựa vào cái gì tôi không được mang con tôi đi?”

“Xin lỗi, đây là quy tắc của trường chúng tôi…”

“Quy tắc dở hơi gì vậy! Quy tắc chẳng phải do con người định ra sao? Cô cho qua chút thì chết à!”

Sau đó lại là một đợt cãi vã ầm ĩ.

Mộc Tử Duy nghe thấy trong tiếng cãi vã xôn xao ấy mơ hồ vẳng lại giọng Quan Quan, kết quả vừa bước lên tầng hai đã thấy Quan Quan ở cửa phòng học, một người phụ nữ đang lôi kéo Quan Quan, còn bé đang trốn đằng sau cô giáo.

“Anh Lùn!” Quan Quan thấy cậu xuất hiện, lớn tiếng gọi, giọng nói còn pha lẫn tiếng nức nở sụt sịt.

Mộc Tử Duy rảo bước vội tới, túm lấy cánh tay Quan Quan bị người phụ nữ kia kéo qua, ôm bổng bé lên.

“Quan Quan, xin lỗi nhé, anh đến chậm.” Mộc Tử Duy vừa nói, vừa chìa thẻ đưa đón cho cô giáo xem.

Quan Quan ôm chặt cổ Mộc Tử Duy, nhỏ giọng nói: “Sau này mà tới muộn là không cần anh nữa.” Giọng nói cũng run lên.

Mộc Tử Duy khẽ vỗ lưng bé, càng không ngừng nói ‘Xin lỗi’.

Lúc Mộc Tử Duy xoay người lại, quả là thấy một khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng.

“Cậu là ai? Vì sao ôm con tôi?” Người phụ nữ có gương mặt rất đẹp, nhưng đôi mày trang điểm khéo léo kia nhướn cao lên, đôi mắt hạnh trợn tròn làm nó trở nên có phần đáng sợ. Vừa nói vừa đưa tay ra định cướp Quan Quan.

Đương nhiên Mộc Tử Duy sẽ không giương mắt để cô ta cướp, lúc đang muốn tránh, Quan Quan trong lòng lại xoay qua, cắn một phát lên tay người phụ nữ kia.

“Ái!” Răng sữa của trẻ con nên cũng không sắc, nhưng cắn mạnh một nhát cũng đủ đau nhói. Nhưng mà cái đau không phải điều quan trọng, điều làm cô sững sờ là đứa con trai ruột của cô lại đi cắn cô?!

Quan Quan cắn người xong cũng phải giật mình, dúi đầu vào lòng ngực Mộc Tử Duy không chịu ngẩng lên nữa.

“Đây là đứa trẻ được các người dạy đấy à?! Đứa con của tôi đã bị các người dạy ra thành như thế đấy à?!” Giây phút sững sờ ngắn ngủi qua đi, người phụ nữ chuyển sự tức giận lên người Mộc Tử Duy.

“Có phải các người dạy nó hận tôi, dạy nó ghét tôi không? Các người có thể đối xử với một đứa trẻ không có mẹ như vậy sao?!” Giọng người phụ nữ gần như thảm thiết.

“Có phải tên đồng tính luyến ái nào cũng không bình thường như các người, thèm muốn trẻ con nhà người khác?! Loại người biến thái nhà các người, cướp con của người khác sẽ không sợ trời phạt sao?!”

Mộc Tử Duy không ngờ sẽ gặp phải người phụ nữ không nói lý lẽ như thế, chần chờ rồi mở miệng: “Chúng tôi không cướp con của cô.”

“Thế mà còn chưa tính là cướp à? Tôi đã nói Quan Chước ban đầu sao lại chịu giúp anh hắn nuôi con, thì ra đã sớm có ý định ấy rồi, bản thân là đồng tính luyến ái không sinh được con liền đi cướp con của người khác…”

“Chúng tôi không cướp.” Mộc Tử Duy nhíu mày. “Đồng tính luyến ái không thể sinh con được, không chỉ có đồng tính luyến ái, chẳng có người đàn ông nào có chức năng ấy cả.”

Người phụ nữ kia bị nghẹn họng.

“Hơn nữa không phải chúng tôi cướp con cô mà là cô không cần bé trước. Cô không cần, chúng tôi cần, có gì sai trái đâu?”

Mộc Tử Duy nói xong, cũng nhìn về phía người đàn ông trung niên khí chất nho nhỏ luôn im lặng đứng ở một bên.

“Tình yêu đến từ hai phía, vứt bỏ cũng vậy. Lúc cô từ bỏ con cô thì đồng thời con cô cũng từ bỏ cô. Cô cảm thấy cô có tư cách gì trở về đòi tình thân đây?”

Dứt lời, cũng mặc kệ phản ứng của hai người kia, ôm Quan Quan đi thẳng.

Quan Quan tựa ở trong lòng cậu, bên tai vẫn văng vẳng câu ‘Cô không cần, chúng tôi cần’ vừa rồi kia, vành mắt nóng lên, nhưng cũng may không ai thấy được.

Mộc Tử Duy đi được vài bước, nghe thấy người đàn ông trung niên kia rốt cục cũng mở miệng.

“Cậu cho là lên tòa án các cậu có được mấy phần thắng? Tiểu Trạc… Quan Trạc đã không làm trọn nghĩa vụ nuôi nắng con trẻ, Quan Chước thân là người giám hộ thực tế lại là đồng tính luyến ái, cậu cảm thấy các cậu có thể lấy được quyền nuôi nấng sao?”

Mộc Tử Duy không quay đầu lại, chỉ ôm Quan Quan chặt hơn, bước chân vẫn vững vàng như cũ. Nhưng chỉ có cậu mới biết, lúc nghe thấy những lời ấy, lòng cậu lo lắng, sợ hãi nhường nào.

><><><

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play