Mộc Tử Duy mỗi lần thấy Lăng Á vung nắm đấm qua là đều lo lắng muốn chết. Nhưng động tác của hai người lại đều nhanh, chính xác, mạnh, cậu muốn nhúng tay vào cũng không biết làm thế nào. Huống hồ Quan Chước trước khi đánh nhau đã dặn cậu không được qua.
Quan Tiểu Cẩn là người đầu tiên tỉnh táo lại, định xông lên tách hai người đó ra.
Quan Tiểu Cẩn từ nhỏ đã học một vài kỹ xảo đánh nhau với ba cô, sau đó cũng học đông học tây, thượng vàng hạ cám mỗi thứ một chút, nhưng cũng chẳng là gì với anh hai cô cả. Bản lĩnh đánh nhau của anh hai cô chưa thấy nhưng cũng đã nghe nói, còn bị chính chú của cô làm ví dụ để tuyên truyền. Cho nên lần này cô xông lên là đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
Nhưng cô không ngờ, cô đang muốn xông lên thì Lăng dê con cũng xông tới kéo cô lại.
Dù Quan Tiểu Cẩn mạnh thế nào, Lăng Mị thoạt trông nhu nhược ra sao. Sức của con trai tốt xấu gì cũng mạnh hơn con gái. Quan Tiểu không kịp phòng bị thế nào té luôn vào lòng Lăng Mị.
Thế là hai người đều cứng đờ.
Ngược lại, người phản ứng cuối cùng là Tần Cáp cũng xông vào cuộc chiến.
Sau đó, hắn bị nắm tay của Lăng Á vô tình đập trúng.
Lăng Á hoàn toàn không ngờ lại đột nhiên xông vào một người, căn bản không có cách nào thu hồi lực lại. Mà trong giây y dừng lại, cánh tay đã bị bắt dừng, thế giới trong mắt xoay tròn, sau đó y bị ngã xuống nền đất cứng rắn.
Lăng Á bị ngã rất mạnh, mặt hơi vặn vẹo, nhìn bầu trời màu lam trên đầu, không nghĩ ra vì sao mình lại thua cái tên đồng tính luyến ái buồn nôn này.
“Quan Chước!” Mộc Tử Duy lập tức chạy tới. “Có bị thương không? Có nặng không?”
Trên mặt Quan Chước không có gì, chỉ có các đốt ngón tay hơi đỏ thôi. Nhưng chỗ có thể nhìn thấy thì không sao, vậy chỗ không nhìn thấy được thì sao?
Mộc Tử Duy dưới tình thế cấp bách muốn vén quần áo Quan Chước lên.
Thủ đoạn của Lăng Á hơi độc, đánh người chuyên đánh chỗ mềm, anh không thể tránh hết được, có vài nơi chắc đã tím xanh rồi. Nhưng dù sao anh cũng không muốn để Mộc Tử Duy lo lắng.
Tần Cáp bị đấm trúng xương gò má, hơi gần mắt, che một bên má, đau xót suýt xoa. Nhưng hắn vẫn vươn tay về phía Lăng Á, giả vờ bình tĩnh nói: “Không sao chứ.”
“Ừ.” Lăng Á cũng nể mặt hắn, vươn tay để Tần Cáp kéo y dậy.
Lúc bàn tay chạm nhau, cả người Tần Cáp như bị một luồng điện xẹt qua, tóc gáy phía sau đều dựng đứng lên.
Lăng Á đứng lên, cau mày, quần áo y bẩn rồi.
Lăng Mị giờ mới tỉnh táo lại, xấu hổ buông tay ôm Quan Tiểu Cẩn ra.
“Ôm, xin lỗi… tôi…”
“Lăng Mị, đi về.” Lăng Á lạnh lùng mở miệng.
“Anh…” Lăng Mị nhìn anh hắn rồi nhìn Quan Tiểu Cẩn, cắn răng, quay đầu, đi theo anh hắn.
“Anh, sao về sớm vậy, chúng ta còn chưa ăn…”
“Quần áo bẩn.”
“Anh, nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì sất, anh không muốn ăn cơm của lũ đồng tính luyến ái làm.”
….
Quan Tiểu Cẩn nhìn bóng lưng hai người đi xa, nghĩ tới cái ôm xấu hổ vừa rồi kia, lòng cảm thấy là lạ. Tần Cáp thì cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái tay mà đờ người.
Quan Chước chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, nói: “Sau này đừng để họ vào trong quán nữa.”
Sau đó dù là Quan Chước hay Mộc Tử Duy, ai cũng không nhắc tới rốt cục hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Quan Tiểu Cẩn lên mạng hỏi Lăng Mị mới biết ngọn nguồn câu chuyện.
Là hôm đó, lúc Lăng Mị và Lăng Á sắp tới Chalet, đúng lúc gặp anh cô và tiểu ngốc thụ hôn nhau ở góc tường. Lúc đó Lăng Á đã nói một vài lời khó nghe, anh cô tức giận, bảo Lăng Á xin lỗi. Lăng Á đương nhiên không có khả năng cúi đầu, bầu không khí giữa hai người lúc đó cũng đã giương cung bạt kiếm rồi, nhưng dù gì cũng được Mộc Tử Duy và Lăng Mị khuyên nhủ.
Nhưng họ lại đều đi về phía quán ăn, đi được vài bước lại ngứa mắt nhìn nhau. Nhất là sau khi Lăng Á biết họ là đầu bếp của quán này rồi thì nói với Lăng Mị “Anh không muốn ăn thứ do đồng tính luyến ái làm, nghĩ thôi cũng thấy ghê”. Hai người bắt đầu đánh nhau.
“Thật sự xin lỗi, tính tình anh tôi kém quá.”
Thấy Lăng Mị nói vậy, Quan Tiểu Cẩn cũng không tức giận gì, chỉ nghĩ tới Tần Cáp mấy ngày nay buồn bã thì hơi quan tâm.
“Không sao đâu, rất nhiều nam sinh đều không thể tiếp nhận đồng tính luyến ái, điều này tôi biết mà. Anh không phải thế là được rồi. Đúng rồi, anh thực sự có thể tiếp thu chứ?”
“Có thể.” Lăng Mị lần nữa nhìn hình avatar tràn đầy JQ của Quan Tiểu Cẩn, lại kiên trì đáp.
Cho dù không thể, vì Quan Tiểu Cẩn, hắn cũng phải cố gắng tiếp nhận.
“Vậy là tốt rồi.” Quan Tiểu Cẩn vui mừng, Tần Cáp vẫn có cơ hội.
Nhưng, nếu bị người nhà đối phương ngăn trở, vẫn rất nguy hiểm ha.
Quan Tiểu Cẩn đã chuẩn bị tốt trợ giúp mọi lúc mọi nơi một phen, vừa nghĩ đến cô có thể tác hợp một đôi là đã hưng phấn lạ kỳ.
Tuy Quan Chước đã nói đừng để hai anh em họ vào, nhưng chẳng được mấy ngày, Lăng Á và Lăng Mị lại tới nữa.
Sắc mặt Lăng Á rất xấu, vẻ không tình nguyện cho lắm.
Y vốn không muốn trở lại cái nơi này đâu, nhưng em trai y cứ cầu khẩn, y lại không có cách nào từ chối. Nhất là lúc y đã hỏi ‘Em rốt cuộc thích cô gái kia như nào’, Lăng Mị trả lời ‘Kiểu thích lấy kết hôn làm mục’.
Lăng Á dù tùy hứng thế nào cũng không lấy hạnh phúc cả đời em trai ruột ra làm trò đùa. Huống chi, chỉ là chịu nhục một chút, y vẫn làm được.
Lúc Quan Chước cầm tờ gọi món của bàn Lăng Á, đặt sang một bên mặc kệ. Trước mặt nhiều người đã đánh đuổi người ta ra khỏi quán thế rồi dù sao cũng khó coi, nhưng có nấu ăn cho bọn họ hay không thì chẳng ai lo được.
Quan Chước không để ý nó, Mộc Tử Duy tự nhiên cũng mặc kệ. Hơn nữa, ấn tượng của cậu với Lăng Á kia cũng không tốt. Dù đó là người Tần Cáp thích.
Tần Cáp thỉnh thoảng lại lé mắt nhìn tờ giấy ấy, nhưng cái gì cũng không dám nói.
“Vị khách này, không thể vào bếp được.”
Lúc bầu không khí trong bếp hơi gượng gạo, ngoài bếp truyền tới tiếng người phục vụ.
“Tránh ra.” Giọng nói lạnh lùng ấy, Tần Cáp thoáng cái đã nhận ra đó là Lăng Á.
Nhưng hiển nhiên, cậu nhân viên phục vụ vốn không ngăn được Lăng Á. Chưa được mấy giây, Lăng Á đã dựa vào cửa bếp nhìn bọn họ.
Quan Chước căn bản không nhìn y, nhưng Mộc Tử Duy lại trợn mắt trừng y. Tuy rằng Quan Chước cố gắng che giấu, nhưng tối hôm đó cậu vẫn thấy được những vết thương ấy. Cậu đã coi Lăng Á là kẻ thù số một trong đời rồi.
Tần Cáp cả người cứng ngắc, không biết nên nhìn bên nào.
“Tôi không ăn món của đồng tính luyến ái làm.” Lăng Á cảm thấy bị gạt bỏ có chút không cam lòng.
“Không ai muốn cho anh ăn cả.” Quan Chước chẳng thèm ngẩng đầu.
“Không ai xào cho anh ăn.” Mộc Tử Duy căm giận nói.
Sắc mặt Lăng Á càng khó coi, mấp máy môi, mở miệng nói: “Lần trước ai nấu ăn cho tôi, qua đây.”
Tần Cáp cứng ngắc quay đầu: “Ý anh là… tôi… sao?”
“Ừ.”
“Chuyện lần trước cảm ơn anh.”
“…A?”
“Cảm ơn cậu kéo tôi một cái.”
“Không cần, không cần cảm ơn.” Tần Cáp được cảm ơn mà sợ.
Lăng Á nhìn người con trai tay chân luống cuống, ánh mắt hoảng loạn, thầm thấy người này ngốc rất là hay. Hơn nữa ban đầu còn không thấy, sau thì nhìn lâu có cảm giác quen thuộc.
“Cậu làm cơm cho tôi đi.” Lăng Á đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Ha?” Tần Cáp cũng bắt đầu cảm thấy, ở trước mặt Lăng Á, hắn không phải ‘A’ thì là ‘Ha’ y như một tên ngốc.
“Ý tôi là, tôi không muốn ăn món do đồng tính luyến ái làm, cho nên cậu làm cho tôi đi.”
><><><
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT