Thực ra Tần Cáp phản ứng khoa trương như vậy là có nguyên nhân.
Nhà Tần Cáp làm buôn bán vật liệu xây dựng, quy mô không tính là lớn, nhưng coi như là giàu có. Mà Tần Cáp lại thuộc cái gia đình ba đời con một, vất vả lắm mới được một mụn con, cả nhà ai cũng coi như châu báu trong lòng bàn tay, sợ rơi sợ vỡ.
Hồi đó, lúc Tần Cáp hứng lên chạy tới Tân Đông Phương học làm đầu bếp kinh động người cả nhà, tất cả chạy tới cổng Tân Đông Phương kêu khóc.
Học đầu bếp khổ cực biết bao! Cả ngày đứng lâu như vậy xương sống thắt lưng không đau sao? Lỡ cắt phải tay thì làm sao? Bị nước nóng đổ vào thì làm sao?
Vừa nghĩ đến những điều ấy, già trẻ lớn bé nhà họ Tần quả thực đau đớn cõi lòng.
Cuối cùng khóc đến mức hiệu trưởng xuất hiện cũng vô dụng, vẫn là Tần Cáp chạy đến cổng trường gào lên một câu: “Mẹ! Con muốn học xong về nhà làm cơm cho mọi người!”
Người một nhà lúc này mới lau nước mắt, vừa cảm động vừa yêu thương trở về nhà.
Còn về phần sau khi tốt nghiệp… Tần Cáp cũng thực sự chỉ có thể ở nhà làm cơm cho người nhà.
Bạn nói ra ngoài làm việc? Tần gia lại không thiếu tiền, có cần để tâm can bảo bối của họ ra ngoài kiếm tiền vất vả sao? Người nhà suốt ngày nhìn Tần Cáp như nhìn phạm nhân, rất sợ sơ suất một cái, tiểu tổ tông này sẽ bị coi thường bị giày vò.
Cho nên, lúc Mộc Tử Duy nhìn thấy tin nhắn có hơi kinh ngạc:
Phương thức biểu đạt sự kinh ngạc của Mộc Tử Duy rất đơn giản, miệng hơi mở, mắt trợn hơi to, qua một lát thì trở lại nguyên dạng. Nhưng chút biến hóa rất nhỏ này Quan Chước lại để ý tới.
“Làm sao thế?”
“Không có gì.” Mộc Tử Duy lắc đầu, “Lát phải ra ngoài, ừm… đón bạn.”
“Bạn?” Quan Tiểu Cẩn tỉnh táo một chút, tiến lại, hỏi: “Bạn trai? Bạn gái?”
“Bạn trai… không đúng, chính là bạn thôi.”
Quan Chước yên lặng nhìn Quan Tiểu Cẩn một cái, Quan Tiểu Cẩn thức thời lui về, chôn mặt vào trong bát.
“Có cần tôi đưa không?”
“… Không cần.” Thực ra Mộc Tử Duy rất muốn nói “Được”, nhưng vừa nghĩ đến Quan Chước có thể thấy cậu rất phiền, lại sửa lại miệng. “Tôi tìm đường được.”
Quan Chước nhìn cậu, qua thật lâu mới nói: “Về sớm.”
“Ừ.” Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn Quan Chước, không biết vì sao cảm thấy Quan Chước hình như không vui, suy nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ về sớm nấu cơm.”
Chờ Mộc Tử Duy đi rồi, Quan Tiểu Cẩn mới ngẩng đầu nhìn mặt anh trai, hơi do dự, nói: “Anh… em cảm thấy anh với Mộc Tử Duy là lạ.” ‘Về sớm’ gì gì đấy, chẳng bao giờ nói với cô cả.
“Em nghĩ nhiều rồi.” Quan Chước gắp cho Quan Tiểu Cẩn một miếng cá. “Sau này đừng nói với Mộc Tử Duy những thứ kỳ quái.”
“Hả? Cái gì kỳ quái.”
“… Tiểu ngốc thụ, còn cả… bạn trai.”
“Hả?! Anh, anh biết nó có ý gì sao?!” Lập tức lại nhớ đến hồi cô học cấp 2, anh hai đã bắt cô giao quyển truyện tranh đam mỹ cao H, từ đó về sau cũng biết ‘sở thích’ đặc biệt của cô. “Anh, anh đã đọc quyển truyện ấy… rồi?”
Quan Chước không nói gì nữa, Quan Tiểu Cẩn khẩn trương lắm mà cũng không hỏi ra được.
Nhưng… Nếu Quan Chước chưa đọc, sao biết được cô là hủ nữ?” Quan Tiểu Cẩn bị rối rắm trong vấn đề phức tạp này, hoàn toàn quên mất anh cô có ‘là lạ’ gì với tiểu ngốc thụ, hoàn toàn bị dẫn sang vấn đề khác.
—
Lúc Mộc Tử Duy đến nhà ga, nhìn thấy Tần Cáp mặt đầy mồ hôi, túi lớn túi nhở đứng dưới ánh nắng chói chang lửa giận ngất trời.
“Anh Tần.” Mộc Tử Duy ngoan ngoãn gọi, thuận tiện nhận túi trên tay hắn.
Tần Cáp bị thái độ như không này của cậu giận không nhẹ: “Tên chết tiệt! Tên vô dụng! Chú biết anh chờ chú bao lâu rồi không? Một tiếng! Anh đã chờ chú một tiếng dưới nắng rồi đấy, anh có chút phản ứng được không!”
Thời tiết tháng 7 ạ! Còn là cái 2h chiều nắng chang chang!
“À, xin lỗi.”
“…” Tần Cáp biết bảo Mộc Tử Duy xin lỗi là một sai lầm, vẻ mặt ấy cũng không hiện chút ‘xin lỗi’ nào, làm người ta giận hơn tất cả.
“Tôi đi bộ tới.”
“Cậu không biết đi xe bus sao?!” Tần Cáp cắn răng nói.
“Ừm.. Tôi tìm được đường. Hơn nữa, xe bus phải chờ lâu.”
“…” Tần Cáp từ đáy lòng dâng lên một cảm giác thật bại sâu sắc. “Thôi, không nói chuyện này nữa, cậu mang tôi tới nhà cậu trước, trên người tôi không có tiền, không ở nhà nghỉ được.”
“Nhỏ thật!” Lúc Tần Cáp bước vào cửa nhà Mộc Tử Duy, không khỏi cảm thán. Căn phòng này quá nhỏ… giống như Mộc Tử Duy vậy, thế mà Mộc Tử Duy cũng tìm ra được.
“Ừ, nhưng tiền thuê nhà rất rẻ, chủ cho thuê nhà cũng tốt.” Mộc Tử Duy rót cho Tần Cáp một cốc nước, lại hỏi: “Anh Tần, sao anh lại đến đây?” Còn xách túi lớn túi nhỏ, trông không giống như tới chơi.
“Nhà anh chịu thả anh ra ngoài làm việc rồi.”
“Hả?”
“Chính là không cho đồng nào, bảo tự anh kiếm, kiếm không được thì về nhà rồi sau này đừng đi nữa.”
“Cho nên…” Giọng Tần Cáp hơi yếu, “Sữa đậu, trước khi anh tìm được việc tạm thời thu giữ anh được không?” Trước đó hắn đã tìm không ít bạn cùng học, đều bị từ chối, nói thật, trong lòng Tần Cáp chẳng có hy vọng nào.
“Được.”
“Chỉ một thời gian ngắn thôi, anh nhất định tìm được việc… Ha! Chú nói gì?”
“Em nói ‘được’.”
Mộc Tử Duy thấy Tần Cáp trợn tròn mắt, thầm nghĩ: có cần giật mình thế không?”
“Sữa đậu, chú thật tốt quá!” Tần Cáp nhào tới cho Mộc Tử Duy một cái ôm gấu, suýt thì làm Mộc Tử Duy tắc thở.
“Anh Tần, căn phòng rất nhỏ, anh cứ ở đi. À…. Còn nữa, đồ là của bà chủ cho thuê nhà, có thể dùng thoải mái, nhưng không được làm hỏng.”
“Máy vi tính cũng thế?”
“Máy vi tính là em mua, tiền lương, còn cả tiền làm thuê trước đây.”
Chuyện làm thuê Tần Cáp cũng biết, là lúc học nấu ăn ở Tân Đông Phương, Mộc Tử Duy cứ cuối tuần lại tới ngồi ở lớp học bổ túc trước cửa hiệu sách, phát truyền đơn, làm giới thiệu gì gì đó. Mộc Tử Duy ngoại trừ phải làm thuê, bình thường, cũng rất cần kiệm. Bạn bè trong lớp, khối người điều kiện kinh tế kém hơn cậu, nhưng không có ai làm việc ngoài giờ như cậu. Từ phương diện này có thể thấy, Tần Cáp vẫn rất bội phục Mộc Tử Duy.
Tần Cáp bật vi tính, chẳng coi mình là người ngoài chút nào. Mà hắn vừa click vào trình duyệt lại bị ‘bookmark’ dọa.
“Yêu cho nên tồn tại… Chú lưu cái này làm gì!!!”
“Ừ… có mấy thứ rất hay.” Mộc Tử Duy vẻ mặt thuần khiết làm Tần Cáp bắt đầu hoài nghi cái ‘Yêu cho nên tồn tại’ kia có đúng là cái tên hắn biết không. Click vào xem… Không sai a! Kiểu hình ảnh tầng tầng lớp lớp không kiêng dè gì này ngoại trừ tieba kia còn có cái nào nữa?
Tần Cáp hồ nghi nhìn Mộc Tử Duy một cái, lại click vào bài post đã lưu, phát hiện toàn là tiểu thuyết đam mỹ và manga.
Nhưng mà… sao toàn là loại cổ phong huyền huyễn? Ừm… còn cả sinh tử văn?
Mộc Tử Duy thấy ánh mắt Tần Cáp càng ngày càng lạ, hỏi: “Anh Tần, làm sao vậy?”
Tần Cấp rút khóe miệng, không dám tin hỏi: “Sữa đậu… chú hủ rồi?” Đây là thói đời gì vậy! Nếu cả Mộc Tử Duy thuần khiết ngu si như vậy cũng hủ rồi… đáng sợ quá!
“Hủ là cái gì?” Mộc Tử Duy không rõ vì sao, “Xem cái này thì là hủ sao?”
“Đại khái có thể nói vậy… Sữa đậu… Chú bắt đầu xem mấy thứ này từ khi nào? Xem loại thanh thủy hay cao H? Chú sao lại muốn xem thứ này?”
Với nhận thức về XXOO ở tuổi hai mươi còn dừng lại trên tiết học sinh lý của thầy giáo như Mộc Tử Duy, xem thứ này thực là không nên!
“Ừ… lúc vào tieba kia, thấy hình ảnh đẹp thì click vào.”
“Có mấy thứ trông rất lạ, nhưng quen rồi thì thấy rất đẹp.”
Khóe miệng Tần Cáp hơi co giật, dễ dàng bị hủ như vậy… Đậu bảo tử, cậu có thiên phú dị bẩm sao? Nhưng có chuyện phải hỏi cho rõ.
“Sữa đậu… Cậu xem những thứ này, đã xem phần H chưa?” Nếu như chỉ toàn xem thanh thủy, vẫn chỉ có thể là ngụy hủ. Hủ thật và ngụy hủ khác nhau ở việc có thể tiếp nhận phương thức XXOO kiểu bạo cúc này không.
“H?” Vẻ mặt Mộc Tử Duy đầu tiên là nghi vấn, suy nghĩ rồi thì tự dưng đỏ. “Ừm… anh nói những thứ này?”
Sau đó Tần Cáp liền hiểu, Mộc Tử Duy đã xong phim. Nhưng mà, lúc hắn vẫn khiếp sợ vạn phần, Mộc Tử Duy hỏi hắn một vấn đề làm hắn cười ngất.
“Đúng rồi, anh Tần, có chuyện này em vẫn mơ hồ… ừm… tiểu huyệt là cái gì? Vì sao thần tiên hoặc yêu quái lại có thứ ấy?” Uổng cho cậu trước đây còn cho rằng cơ thể thần tiên gì đấy có cấu tạo giống như con người, không ngờ lại khác, nam và nam cũng có thể làm chuyện như thế.
Tần Cáp suýt thì bị sặc nước bọt, nghẹn mãi mới chậm rãi nói, “Ack… sữa đậu, tiểu huyệt chính là một thứ, cậu cũng có.”
“Hả?”
Tần Cáp che mặt, “Chính là hoa cúc.”
Mộc Tử Duy rõ ràng ngây dại.
Tần Cáp cũng không nhìn nổi nữa, đi vào phòng ngủ xem chỗ mình ngủ hôm nay có dáng vẻ thế nào.
Sau đó vừa vào phòng ngủ, thấy giường, ngây ngẩn cả người. Đi ra, tới trước mặt Mộc Tử Duy, hỏi nghiêm túc: “Sữa đậu, lúc cậu đồng ý thu giữ thôi, có nghĩ tới vấn đề giường nhà cậu có ngủ được hay không?”
Mộc Tử Duy dần tỉnh táo lại từ chấn động Tần Cáp tạo nên cho cậu, cúi đầu suy nghĩ, mới nhỏ giọng nói: “Hình như… không ngủ được.”
><><><><
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT