"Linh Khu sao! Ngươi nghĩ dùng cái này có thể làm ta sợ sao? Thân thể ngươi có thể sử dụng nó sao?" Diêm Minh cười khinh miệt.

"Cứ thử xem rồi sẽ biết!" Tiết Tình cũng cười, nàng không hề sợ hãi, nàng sao có thể thấy sợ hãi, trong lòng nàng chính là Linh Khu kiếm phổ, hơn nữa nàng đã hứa với Lưu Huỳnh là sẽ đi cùng hắn trên nốt đoạn đường còn lại. "Ngươi cho rằng ta lại là cái bóng tham sống sợ chết sao? Ngươi sai lầm rồi, ta sống rất vui vẻ, cảm thấy thế nào, ta không có ngươi cũng có thể sống rất vui vẻ ngươi cảm thấy không vui sao?"

Quả thật tâm tình Diêm Minh không thể nói là tốt, một người phụ nữ phản bội hắn, một người phụ nữ mà hắn không thể nắm giữ, một người phụ nữ mà hắn đã phán tội tử hình mà vẫn có thể sống đến ngày hôm nay, hiện tại hắn đối với nàng chỉ còn lại phiền toái và căm tức, hắn đã có thói quen là nắm giữ mọi vật trong tay, hiện tại hắn đang nắm giữ hoang mạc trong tay, tương lai hắn cũng muốn thu thập Trung Nguyên vào trong túi vậy thì làm sao có thể để một người thoát khỏi lòng bàn tay hắn, cảm giác bất an này tạo cho hắn ham muốn kích thích giết người.

"Ngươi sống rất vui vẻ sao? Vậy ta sẽ để cho ngươi chết cũng được vui vẻ." Diêm Minh lạnh lùng nói, Tiết Tình có thể cảm giác được nội lực âm trầm của hắn, đó cũng là nguyên nhân hắn có thể bành trướng như vậy, nội lực nhanh chóng tập trung đến tay phải của hắn, Diêm Minh cũng không có vũ khí bởi vì tà mị thần công là võ công chí cao vô thượng trên giang hồ, thân thể hắn vững chắc như đá, mọi thứ hợp vào làm một, đây chính là vũ khí cực mạnh.

Bản chất của Linh Khu là cực kỳ mềm dẻo, một đứa trẻ cũng có thể bẻ nó cong thành nửa vòng tròn, để cho kiếm có thể chọc thủng thân thể giống như áo giáp của Diêm Minh? Đáp án đương nhiên là không thể, cuối cùng Tiết Tình đã hiểu cây kiếm này mềm đến mức có thể sử dụng nó như roi, nếu như không có Linh Khu kiếm phổ cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng không thể biết được phương pháp chính xác để sử dụng kiếm, nó không giống như cây kiếm thông thường dùng để chặt đứt gân cốt huyết mạch trên người của đối thủ và dùng việc đâm trúng mục tiêu là chủ yếu, mục tiêu của Linh Khu là các huyệt đạo, cho nên nó mới mềm dẻo như thế, vốn dĩ kiếm mà cứng thì có thể đạt được tốc độ mà người khác không thể ngờ đến nhưng thân kiếm hơi mờ càng làm cho người ta có thể dùng mắt thường mà quan sát được đường di chuyển của kiếm. Linh Khu thật đúng là khắc tinh của tà mị thần công, cho dù bắp thịt có lỳ lợm đến đâu thì huyệt đạo vẫn là một nhược điểm không cách nào có thể che giấu được.

"Sư phụ!" An Loa nghe thấy âm thanh trong phòng Diêm Minh thì vội vàng chạy tới, đi cùng nàng còn có Tất, bảo vệ thành chủ chính là chức trách của sáu đạo chủ, những người khác không nhúng tay vào là vì họ không có ý thức trách nhiệm, hai vị này chính là khác biệt, một người thì vì bảo vệ sư phụ, một người thì cố gắng làm hết phận sự vì thế nên sẽ không bàng quan đứng nhìn, Tiết Tình đứng đối diện Diêm Minh, phía sau lưng là An Loa và Tất, cho dù có tập được Linh Khu kiếm phổ thì phải chống địch từ hai phía cũng có một áp lực rất lớn.

"Hai vị, đối thủ của các ngươi ở đây." Lưu Huỳnh mang kiếm đến.

Tiết Tình nhìn thấy Lưu Huỳnh, trên mặt tự nhiên lộ ra vẻ vui sướng, vẻ mặt của nàng không trốn thoát được ánh mắt của Diêm Minh, Diêm Minh trào phúng nói: "Thì ra khi ta vắng vẻ ngươi, ngươi lại đi tìm sự an ủi từ trên người hắn sao, có lẽ ta vẫn nên ở núi Kỳ Lân chém đứt đầu hắn thì ngươi mới có thể thành thật được nhỉ?"

Diêm Minh nhẹ nhàng bâng quơ nhắc lại chuyện trên núi Kỳ Lân khiến cho lửa giận của Tiết Tình bốc cao, trong khi nàng bị cưỡng ép, Lưu Huỳnh nguyện ý vì nàng mà bỏ vũ khí xuống, bản thân trúng 12 kiếm, tình cảm này nếu là người khác có thể làm sao. Kiếm phong của Linh Khu di chuyển nhanh không chút do dự công kích hướng về Diêm Minh, kiếm pháp lành mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, phẫn nộ trong lòng và sát khi càng làm đường kiếm trở nên sắc bén.

Bên kia Lưu Huỳnh đang đánh lại An Loa và Tất, mặc dù Diêm Minh không truyền cho An Loa tà mị thần công chân chính nhưng dù sao An Loa cũng là đồ đệ duy nhất của hắn nên thực lực vẫn không thể khinh thường, Tất thì hoàn toàn dựa vào thực lực mà đi đến vị trí Ngạ Quỷ Đạo đạo chủ nên Tiết Tình bắt đầu lo lắng về an nguy của Lưu Huỳnh, ánh mắt luôn phân tán nhìn về nơi hắn thế nhưng Lưu Huỳnh lại bình tĩnh ung dung đối diện, dùng ánh mắt ấm áp nhìn lại Tiết Tình, dường như để trấn an lo lắng trong lòng nàng.

Một thêm một bao giờ cũng lớn hơn hai? Nhưng ở trong tình yêu nào có chuyện lớn hơn hai! Trên đường Tôn Ngộ Không và Đường Tăng đi lấy chân kinh! Ông trời bướng bỉnh cho thêm 3000 vấn đề! Đại dương nối liền đại dương cũng không phải là vấn đề nan giải! Tiết Tình yên tâm giao toàn bộ sau lưng lại cho Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh cũng giao sau lưng mình cho Tiết Tình, không chỉ là sự tin tưởng về tình cảm mà còn là tin tưởng về mặt thực lực.

Mặc dù Diêm Minh chưa nhìn thấy dáng vẻ chân thật của Linh Khu kiếm phổ nhưng nhìn cây kiếm mềm nhũn trong lòng bàn tay Tiết Tình, hắn có thể nhìn ra được, trên mặt không còn là vẻ mặt trào phúng, không thể không đối mặt với Tiết Tình, người phụ nữ này hơn nửa năm trước vẫn như con chó phe phẩy đuôi hầu hạ hắn, không ngờ đến sau nửa năm lại dùng kiếm chỉ vào hắn, chưa bao giờ có người dám như thế đối với hắn, chưa bao giờ có một người phụ nữ nào có thể thay đổi tình cảm với hắn! Người phụ nữ như thế này sao có thể để nàng tiếp tục sống trên thế giới!

Diêm Minh thật sự rất muốn giết Tiết Tình nhưng làm thế nào cũng không được, ngược lại kiếm pháp của Tiết Tình liên tục thay đổi, từ trước đến nay tà mị thần công chưa từng phải chịu áp bức đến như vậy, trán hắn đã chảy ra vài giọt mồ hôi.

Linh Khu kiếm pháp quả nhiên là khắc tinh duy nhất của tà mị thần công, cuối cùng Diêm Minh không địch lại được Tiết Tình, Tiết Tình đặt kiếm lên gần cổ Diêm Minh, thắng bại đã rõ, đầu Diêm Minh bị Tiết Tình dùng đầu kiếm khẽ nâng lên, đó là một tư thế nhục nhã nhất, là tư thế của người phụ nữ mà hắn yêu nhất làm, nhưng hiện tại là do Tiết Tình làm, chính nàng đang trả lời câu hỏi phong hồi luân chuyển.

Hai người An Loa và Tất cũng không phải là đối thủ của Lưu Huỳnh, Tất am hiểu nhất là ám toán, nhưng quang minh chính đại mà đánh thì hắn chỉ ở mức có thể chống lại, hai người Tất và An Loa không chỉ không hỗ trợ được lẫn nhau mà còn làm phiền đến nhau nên bị Lưu Huỳnh áp chế.

"Sư phụ!" Nhìn thấy Diêm Minh bị Tiết Tình kề kiếm lên cổ, An Loa hoảng sợ kêu lên, nhân cơ hội đó Lưu Huỳnh di chuyển ra sau lưng nàng, điểm trụ huyệt đạo của nàng.

"Ngươi giết nhiều người như vậy, ngươi.... ...... ..........có từng sợ chết không?" Mũi kiếm Tiết Tình hướng về Diêm Minh gần thêm.

Sắc mặt Diêm Minh vẫn tà mị như cũ: "Sợ chết thì sao lại còn tiến vào Minh vực, nhưng nếu chết trên tay ngươi thì ta không cam lòng! Dù sao ngươi vẫn chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn!"

"Ai ngu xuẩn hơn ai thì xem kết quả thì sẽ biết, ta có thể sống đến ngày hôm nay, còn có thể ẩn thân vào Minh vực, ít nhiều cũng hơn kẻ bảo thủ như ngươi." Tiết Tình nắm chặt khuôn mặt tuấn mĩ của Diêm Minh nói.

Diêm Minh há mồm định nói tiếp nhưng Tiết Tình không muốn nghe nữa, kiếm trong tay đang định đâm vào yết hầu của Diêm Minh.

"Tiết cô nương! Xin đợi một chút!' Một giọng nữ thanh lệ ngăn Tiết Tình lại.

Linh Khu kiếm để lại trên cổ Diêm Minh một vệt máu thật dài, một lần nữa Tiết Tình đặt kiếm lại trên cổ Diêm Minh, quay đầu nhìn lại, Nam Cung Lạc Lạc đứng bên cửa, dáng vẻ thở hồng hộc.

"Nam Cung cô nương có việc gì thế?" Tiết Tình hỏi, nàng và Nam Cung Lạc Lạc chưa có bất kỳ giao tình gì, nhưng dù sao nàng cũng là người tốt nên vẫn đối đãi khách khí với nàng ta.

Nam Cung Lạc Lạc run rẩy nói: "Tiết cô nương, ngươi có thể thả hắn hay không.... ...... ....?"

Chưa hề có giao tình với Nam Cung Lạc Lạc nên cũng không cần phải nể mặt, Tiết Tình lắc đầu nói: "Lúc hắn đẩy ta vào hố nung chảy cũng đâu có nghĩ là sẽ thả ta?"

"... ...... ....Ta biết hắn làm nhiều điều có lỗi với các ngươi, nhưng ta, ta van cầu các ngươi thả hắn đi!" Nam Cung Lạc Lạc buông cửa ra, quỳ xuống với Tiết Tình.

Tiết Tình cúi đầu nhìn Nam Cung Lạc Lạc: "Ngươi không cần quỳ xuống với ta, cho dù ngươi có nguyện ý vì loại đàn ông này mà quỳ xuống ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ta vẫn sẽ giết hắn."

Nam Cung Lạc Lạc kinh hoảng nhìn lên thấy kiếm Tiết Tình lại động, gấp gáp vội nói: "Tiết cô nương, nếu ngươi giết hắn nhất định ngươi sẽ hối hận! Ta có thể dùng một bí mật đổi lấy mạng của hắn!"

Tiết Tình dừng kiếm lại: "Bí mật gì? Nói một chút xem sao, không hợp ý ta sẽ đâm xuống."

Hiện tại Diêm Minh trong tay Tiết Tình hoàn toàn như cá đợi làm thịt, Nam Cung Lạc Lạc lo lắng nhìn Diêm Minh nói: "Ta biết chân tướng của thế lực ám sát thần bí ở Trung Nguyên."

Ở Trung Nguyên, cái đội thích khách xuất quỷ nhập thần kia đã ám sát nhiều vị chưởng môn của các môn phái làm cho người Trung Nguyên phải hoảng sợ, nhưng không ai biết bọn họ là ai, đột nhiên bọn họ xuất hiện rồi lại đột nhiên rời đi, võ công quỉ dị không giống bất kỳ môn phái nào cũng không để lại bất kỳ manh mối nào, liên minh Võ Lâm còn chưa có Minh chủ lại bị bọn họ tập kích nên trong nhất thời rơi vào hoàn cảnh như rắn không đầu, chưởng môn các phái hoặc là bị thương hoặc là phải ứng phó sứt đến đầu mẻ trán, hiện tại ở Trung Nguyên chỉ còn cung Côn Luân là thực lực còn mạnh, mặc dù cũng bị tập kích vài lần nhưng vẫn không sao, hiện tại liên minh Võ Lâm đang do cung chủ cung Côn Luân đứng đầu.

"Từ trong mật thất ở nhà cũ của ta tìm thấy một vài bức thư, vừa hay nội dung bức thư có quan hệ đến chuyện này, ta không muốn gây thêm chuyện gì nên cũng không định nói cho Diêm Minh.... ...... ..." Nam Cung Lạc Lạc nói: "Tiết cô nương, nếu ngươi đồng ý tha cho Diêm Minh, ta sẽ đưa ngươi đi tìm những bức thư này!"

Trong lòng Tiết Tình suy nghĩ một lúc, võ công Diêm Minh đã lộ ra sơ hở, bất cứ lúc nào cũng có thể giết đi, bí mật này cũng không phải ai cũng biết được, nàng đã đáp ứng hoàn thành nguyện vọng của Động Trù nên phải lấy đại cục làm trọng nên trả lời: "Được, ta đồng ý với giao dịch này, A Sửu, ngươi đi tìm Bạch Tiên y qua đây, ta cho Diêm Minh một loại chất kịch độc, chỉ cần tin tức ngươi mang đến cho ta là thật, ta sẽ đưa thuốc giải cho các ngươi rồi tha cho các ngươi, nhưng nếu không phải thì ta sẽ để máu Diêm Minh chảy ở nhà Nam Cung của ngươi, liệt tổ liệt tông nhà Nam Cung chắc chắn sẽ rất vui vẻ." Tiết Tình nói xong rồi đưa mắt nhìn Nam Cung Lạc Lạc, thân thể Nam Cung Lạc Lạc xụi lơ. Đúng vậy, Diêm Minh là kẻ thù của nàng thế mà hiện tại nàng lại dùng bí mật của Nam Cung gia để cứu hắn, như vậy hậu bối trăm năm sau của Nam Cung gia sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn nàng, Nam Cung Lạc Lạc không dám nghĩ nữa, nàng đã mất tất cả người thân rồi, Diêm Minh là sinh mệnh duy nhất còn lại, thật sự nàng không thể để mất hắn.

An Loa và Tất bị tách ra nhốt ở địa lao trong Minh vực, một cái dây thừng không thể chống lại nội lực thâm hậu của Diêm Minh nên Tiết Tình đành phải vẫn để kiếm trên tử huyệt trên cổ hắn, Bạch Tích Trần đi theo sau Tích Hoan thấy tình cảnh như vậy, nhẹ nhàng châm chích: "Quả nhiên ngươi đã thành công rồi."

Diêm Minh nhìn Bạch Tích Trần rồi hừ lạnh  nói: "Ta vẫn nên sớm giết ngươi đi."

Bạch Tích Trần nói: "Ngươi và ta đều là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, chẳng qua ngươi xui xẻo, đã hết giá trị lợi dụng trước."

Bạch Tích Trần cho Diêm Minh một loại chất độc, chất độc này làm cho nhân thân thể vô lực, bảy ngày sau không giải sẽ làm độc phát công tâm, Tiết Tình tò mò hỏi: "Không phải là loại độc gì ngươi cũng có sao? Vậy có loại độc có thể có thể tùy ý giày vò người khác không?"

"Đương nhiên có, huyết quản nổ tung, gân mạch tan thành nước, toàn thân đau nhức, nội tạng ngứa ngày ngươi muốn thử hay không?" Bạch Tích Trần nhìn Tiết Tình hỏi.

Nghe thấy vậy Tiết Tình liền cảm thấy toàn thân mình trở nên khó chịu, lắc đầu liên tục: "Không cần phiền toái thế đâu !"

Bạch Tích Trần khẽ mỉm cười: "Thật khó có thể tưởng tượng Minh vực lại có Vực chủ tính cách như ngươi."

"Cái gì? Ta? Vực chủ?" Tiết Tình chỉ vào chính mình ngạc nhiên hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play