Ba người chạy đến phòng Nam Cung Lạc Lạc, Nam Cung Lạc Lạc vẫn nằm trên giường như cũ, nhưng sắc mặt khác hoàn toàn với lúc trước, không còn màu trắng xanh, mà biến thành màu xanh biếc trên má thì ửng hồng, rõ ràng là đã trúng độc.

"Lạc Lạc! Lạc Lạc! Nàng có làm sao không?" Tiêu Quy Ứng ôm lấy Nam Cung Lạc Lạc vội vàng hỏi.

Tình yêu quả nhiên khiến cho con người trở nên mù quáng, dùng mắt thường có thể thấy tình hình của nàng đang rất không tốt!

"Đại phu, đã đi mời đại phu chưa?" Tiết Tình hỏi nha hoàn bên cạnh.

"Phương Nhi đã đi gọi rồi." Nha hoàn kia hốt hoảng trả lời.

"Tiêu Các chủ, trước tiên ngươi nên để Nam Cung cô nương nằm xuống, ngươi cứ làm như vậy sẽ làm cho máu trong người nàng lưu thông nhanh, đẩy nhanh quá trình chất độc đi vào bên trong cơ thể." Tiết Tình nói với Tiêu Quy Ứng, những điều nàng nói đều được ghi trong sách nhỏ mà nàng đọc được, nàng cảm thấy tỉ lệ tử vong cao nhất ở cổ đại chính là bị giết bằng thuốc độc, tưởng tượng đến một lúc nào đó mình cũng bị người khác hạ độc, cho nên đặc biệt chú ý phần độc dược.

Nghe lời Tiết Tình, Tiêu Quy Ứng vội vàng buông Nam Cung Lạc Lạc ra, ra lệnh cho bọn nha hoàn đỡ Nam Cung Lạc Lạc nằm xuống giường.

Tiết Tình tiếp tục nói: "Trong kho của Tiêu Các chủ có dầu gỗ thông không? Cho nàng ngậm một viên có thế hóa giải một chút độc tính trong người nàng."

"Nhanh lên, nhanh đi mang dầu gỗ thông tới đây." Tiêu Quy Ứng ra lệnh nói.

Chỉ lát sau, đại phu theo nha hoàn hồng hộc chạy tới, nha hoàn bên giường nhanh tay nhanh mắt mang ghế ra cho đại phu ngồi bên mép giường, đại phụ sờ sờ bộ râu hoa râm, từ trong rương gỗ mang theo bên mình lấy ra đủ loại ngân châm, dùng ngân châm châm vào mấy huyệt đạo trên người Nam Cung Lạc Lạc, dán mấy viên thuốc kỳ lạ ở các khớp xương của Nam Cung Lạc Lạc, mở miệng Nam Cung Lạc Lạc ra thấy có một viên dầu gỗ thông, lão đại phu quay đầu hỏi Tiết Tình: "Cô nương là người phái Nga Mi"

"Tại hạ là Tiết Tình phái Linh Vũ, tuy nhiên rất hâm mộ y thuật của phái Nga Mi." Tiết Tình đáp.

Lão đại phu không nói thêm gì nữa, tiếp tục cầm ngân châm châm vào người Nam Cung Lạc Lạc, rất nhanh một cái ngân châm biến thành màu đen, lão đại phu nhíu mày, đổi một cái châm khác tiếp tục châm. Tiết Tình lặng lẽ đứng ra sau lưng Lưu Huỳnh quan sát, dùng thân thể hắn che mặt mình lại, nhìn một chút thôi trên người cũng cảm thấy đau.

"Loại độc này phát tán cực nhanh, đã hòa tan vào huyết mạch của Nam Cung cô nương, ngân châm của lão phu mới chỉ tiếp xúc với da của nàng đã biến thành màu đen, loại độc này có thể từ da của nàng phát tán ra xung quanh, không nên để người ở lại trong phòng, cũng nên sớm an táng Nam Cung cô nương, để tránh khí độc phát tán ra toàn bộ Đông Kỳ các". Lão đại phu nói.

"Ngươi nói cái gì? Bảo ta an táng cho nàng?" Tiêu Quy Ứng không thể tin được lỗ tai của mình.

"Loại độc này tên là thập toàn thập mỹ thập hoa thập cỏ thập độc đại bổ hoàn, là do tiên y ở hoang mạc nghiên cứu chế tạo thành hoang mạc kỳ độc, lão phu cũng chỉ mới thấy trong sách, lão phu bất tài, không giải được, có lẽ Địch Nghịch sư thái phái Nga Mi có thể giải được, nhưng từ núi Kỳ Lân đến núi Nga Mi phi ngựa nhanh nhất cũng mất một ngày một đêm, xóc nảy trên đường sẽ càng làm cho độc tính trong người Nam Cung cô nương phát tác nhanh hơn, cho dù làm thế nào cũng không tránh được cái chết." Lão đại phu nói.

Tiên y hoang mạc không phải là Bạch Tích Trần sao, hay cho tên Bạch Tích Trần này! Còn nói là đại bổ hoàn là thập độc mới đúng! Đây rõ ràng là lừa người tiêu dùng nha! Tiết Tình nhanh chóng giở quyển sách nhỏ phái Nga Mi, lật hai lần cũng không tìm thấy tên tên loại độc này, xem ra đúng là kỳ độc của hoang mạc. Tiết Tình không hiểu, Nam Cung Lạc Lạc cũng coi như là nữ chủ nhân của hoang mạc, làm sao có thể trúng độc hoang mạc được? Không phải là An Loa ghen tị với thân phận của nàng nên hạ độc đấy chứ, không đâu, An Loa trung thành với Diêm Minh đến mức khiến thiên hạ đều căm ghét, giống hệt với Tiết Tình trước kia, không phải, so với Tiết Tình trong nguyên tác còn trúng độc nặng hơn, trong nguyên tác Tiết Tình còn biết tranh đấu với tình địch đến mức người chết ta sống, An Loa điển hình chính là loại luôn có lòng tin rằng "Ta yêu ngươi, ngươi hạnh phúc thì ta cũng sẽ hạnh phúc", nàng không muốn trên mặt sư phụ thân ái của nàng mất đi nụ cười, sư phụ thích cái gì nàng không tiếc thân mình để bảo vệ cái đó, Tiết Tình và Diêm Minh rõ ràng lâu như vậy vẫn còn sống tốt, An Loa không thể nào hạ độc nàng được.

"Chuẩn bị xe, ta sẽ đưa Lạc Lạc đi núi Nga Mi." Tiêu Quy Ứng lạnh lùng nói: "Chỉ cần có một tia hy vọng, ta cũng sẽ không bỏ cuộc."

"Các chủ, người không tin lời lão phu nói sao." Lão đại phu có chút thất vọng nói.

"Ta tin, nhưng ta không thể làm theo, mau chuẩn bị xe." Tiêu Quy Ứng kiên trì nói.

Thị vệ canh cửa ngay lập tức quỳ xuống: "Các chủ, bây giờ chúng ta và Tây Lân các đang trong thời kỳ giằng co quyết liệt, người không thể đi được, người đi rồi chúng ta phải làm sao bây giờ!" "Đúng vậy! Các chủ người không thể đi!"

Lão đại phu đứng lên nói với Tiết Tình: "Tiết cô nương, quyển sách này của ngươi là ghi chép y dược của phái Nga Mi?"

Tiết Tình gật đầu một cái. Lão đại phu lấy sách nhỏ của Tiết Tình lật vài tờ xem: "Quả nhiên có ghi lại phần liên quan đến thập toàn thập mỹ thập hoa thập cỏ thập độc đại bổ hoàn, Các chủ, thay vì để Nam Cung cô nương có thế chết trên đường đi, không bằng để lão phu thử một lần, không biết chừng còn có hy vọng."

Trên đầu Tiết Tình toàn là dấu hỏi, quyển sách này nàng đã đọc hơn một lần, vừa rồi lại lật xem thêm hai lần nữa, cũng không thấy tí tẹo nội dung nào ghi về cái tên đại bổ hoàn, làm sao mà lão đại phu có thể nhìn thấy? Chẳng lẽ đoạn chữ viết kia thiết kế cho những người không phải là lão đại phu thì không thể đọc được?

"Chỗ nào viết như vậy? Ta như thế nào lại không nhìn thấy?" Tiết Tình đi lên muốn xem đoạn chữ bị ẩn giấu kia một chút, lão đại phu lại xoay người, sách nhỏ cũng xoay theo hướng đó, làm cho Tiết Tình không thấy được nội dung trên đó viết gì.

"Thật đúng như vậy sao?" Tiêu Quy Ứng vui mừng ra mặt.

"Lão phu cần yên tĩnh để có thể nghiên cứu, mời mọi người ra ngoài, đừng ai ở lại trong này, Tiết cô nương có thể ở lại." Lão đại phu thẳng lưng tiêu sái nói.

"Ta sao?" Tiết Tình càng mờ mịt hơn.

"Được, theo ta đi ra ngoài." Tìm được tia hy vọng, Tiêu Quy Ứng khôi phục lại tinh thần: "Vương đại phu, Tiết sư thúc, Lạc Lạc đành nhờ cậy hai vị." Tiêu Quy Ứng thở dài nói, dẫn đám thị vệ và nha hoàn đồng loạt đi ra khỏi phòng.

Tiết Tình lo lắng nhìn Lưu Huỳnh, không biết tình huống bây giờ là như thế nào, Lưu Huỳnh gật nhẹ với Tiết Tình một cái, khóe miệng điềm tĩnh nở nụ cười trấn an Tiết Tình. Trong lòng Tiết Tình buông lỏng một chút, tuy nhiên chỉ có một chút. Tiết Tình tin rằng Nam Cung Lạc Lạc sẽ không chết, nàng và Diêm Minh còn một đoạn đường dài tình cảm phải đi, sẽ không thể chết ở chỗ này, Tiết Tình tin rằng lão đại phu xấu xí trước mắt kia có thể cứu nàng một mạng.

"Lão tiên sinh.....Người bảo ta ở lại chỗ này là có chuyện gì?" Tiết Tình thấp thỏm nhìn ra cửa, yêu quí sinh mạng là bản năng của con người, vừa nãy không phải là nói độc tính của Nam Cung Lạc Lạc sẽ theo da mà phát tán ra xung quanh, mình ở lại trong phòng chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao, chẳng lẽ mạng nữ phụ rất không đáng tiền sao.

Từ trong rương gỗ lão đại phu móc ra một lọ thuốc hồ lô nhỏ, đổ ra bên trong là một viên dầu gỗ thông đưa cho Tiết Tình: "Tiểu nha đầu, không muốn trúng độc như nàng thì ngậm cái này trong miệng."

Tiết Tình không nói hai lời liền đem viên dầu gỗ thông bỏ vào miệng mình.

"Lão tiên sinh, ta không hiểu y thuật, cũng không thể làm việc nặng nhọc, ở lại đây cũng không giúp ích được gì, ta nghĩ là ta nên ra ngoài gọi một nha hoàn nhanh nhẹn vào cho ngươi." Tiết Tình đề nghị.

"Ngươi thực sự cho rằng lão phu có thể cứu sống nàng?" Lão đại phu hỏi Tiết Tình.

"Ông.... .....Không phải ông nói có thể cứu nàng sao?"

"Lão phu nếu không nói như vậy, Các chủ sẽ đồng ý để ta ở lại sao, cũng không biết là cô nương nào có thể khiến Các chủ mê mẩn như thế." Lão đại phu nói với giọng không vui.

"Ông nói dối hắn!" Tha thứ cho Tiết Tình không thể bình tĩnh, lão đầu này nhìn rất phúc hậu, làm sao, làm sao có thể làm ra việc khiến cho người khác không kính trọng như vậy!

Đột nhiên lão đại phu quỳ xuống trước mặt Tiết Tình: "Tiết cô nương, ta biết là không nên làm phiền ngươi, lão phu không còn sống được bao lâu nữa, lần này xin cô nương có thể giúp lão phu hoàn thành vai diễn này được không?"

Tiết Tình vội vàng đỡ lão đại phu dậy, để cho người lớn tuổi hơn mình quỳ gối trước mặt mình thật quá tổn thọ: "Có gì từ từ nói, ông như vậy ta chịu đựng sao được!"

"Gần đây Tây Lân các thường xuyên khiêu khích chúng ta, đã có rất nhiều người vô duyên vô cớ bị tập kích, Tây Lân các và cung Côn Luân cấu kết làm việc xấu, không biết lúc nào sẽ đánh tới đây, người quan trọng như Các chủ mà đi núi Nga Mi, trên dưới Đông Kỳ các hơn trăm mạng người đều sẽ trở thành oan hồn dưới đao kiếm." Lão đại phu đau xót thương tâm nói.

"Được được được, ta đáp ứng ông, nhưng mà dù sao ta sẽ nói với Tiêu Các chủ không cần hắn cảm ơn ta cái ǵ." Tiết T́nh bất đắc dĩ lên tiếng, nhìn Nam Cung Lạc Lạc nằm trên giường hôn mê, mặt nàng đã đỏ giống như bôi phẩm màu, nàng sẽ thật sự không có chuyện gì? Không đâu, nàng còn phải cùng Diêm Minh có một tình cảm sâu đậm, làm sao có thể chết ở chỗ này.

"Vậy không có chuyện gì khác ta ra ngoài trước?" Không thể tiếp tục chờ đợi, Tiết Tình muốn nhanh chóng ra khỏi căn phòng này: "Ta bảo đảm sẽ không tiết lộ bí mật."

"Toàn bộ tính mạng và tài sản Đông Kỳ các đành giao cho Tiết cô nương." Lão đại phu dặn dò.

Đột nhiên Tiết Tình cảm thấy hai vai trái phải của mình như đang có hai người to lớn đang ngồi - đảm nhận trọng trách nặng nề! Có nhất thiết phải đem cả trăm mạng người đến ép nàng như vậy không! Từ nhỏ đến lớn ngay cả khi làm ở ban cán bộ tới lần thứ ba mới được học sinh giỏi nàng cũng chưa từng cảm thấy mình có trách nhiệm lớn như thế bao giờ.

Cuối cùng cũng ra khỏi được căn phòng toàn khí độc, vừa ra khỏi đã chạm mặt Tiêu Quy Ứng, hắn luôn đứng ngoài cửa coi chừng, không hổ danh là nam phụ si tình, không hận nữ chính kể cả khi nàng chạy trốn khỏi hắn.

"Tiết cô nương, tình hình Lạc Lạc giờ như thế nào?" Tiêu Quy Ứng nhào tới nắm lấy Tiết Tình hỏi, hoàn toàn không giống như hình dáng bình thường.

Tiết Tình rất muốn nói là mình thực ra không giúp được gì, chỉ có điều hiện tại Tiêu Quy Ứng đang nóng lòng, nếu đả kích hắn một cái, có lẽ hắn sẽ xé mình ra làm hai nửa.

"Lão tiên sinh nói muốn tự mình thử nghiệm, bảo chúng ta không nên quấy rầy hắn, Tiêu Các chủ có thể an tâm đừng quá nóng vội."

Tiêu Quy Ứng thất vọng buông Tiết Tình ra: "Xin lỗi, đã thất lễ."

"Không có gì, ta có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của ngươi." Tiết Tình rộng rãi nói, ai mà không có lúc nổi sóng chứ.

Trấn an Tiêu Quy Ứng xong, Tiết Tình tiêu sái rời đi, không thấy Lưu Huỳnh ở lại đợi nàng, trong lòng có chút thất vọng. Ở hành lang trong cung điện đi lung tung một lát cũng không gặp Lưu Huỳnh, không thể làm gì khác là gọi một nha hoàn đến đưa nàng về phòng. Trong phòng mọi cái đều được an bài thỏa đáng, giường chiếu hết sức thoải mái, nhưng không phải do phương pháp trải giường chiếu quen thuộc của Lưu Huỳnh, nếu như một ngày không có hắn, mình có thể sẽ bị mất ngủ, Tiết Tình nghĩ.

Mặc dù mùi huân hương trong lư hương từ từ làm cho thần kinh nàng an ổn, nhưng Tiết Tình lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, cách phòng nàng không xa trong phòng có một cô gái bằng tuổi nàng đang đứng trước cái chết, làm sao nàng có thể yên tâm mà ngủ được, cho dù tên khoa học của cô gái kia là nữ chính, mặc dù nữ chính không thể chết ở nơi này, nhưng sự thật là ngay cả chính lão đại phu cũng không thể giải được độc của nàng!

Tiết Tình xoay người rời khỏi giường, không từ bỏ ý định xem lại sách nhỏ một lần, vẫn không có thông tin nào của cái đại bổ hoàn biến thái kia, coi như nữ chính có ánh trăng chiếu vào, dù không chết thì cũng phải có một cái cớ hợp lý, nhưng tình huống bây giờ là nàng không hề có một chút hy vọng có thể sống sót, nếu nàng cứ thế chết đi........quá đáng sợ! Đột nhiên Tiết Tình không thể chấp nhận chuyện này, nam chính và nữ chính ở trong lòng nàng không thể chết dễ dàng như vậy được!

Đang trong lúc Tiết Tình cảm thấy vô cùng rối rắm, anh anh anh anh có một âm thanh vọng vào tai nàng, Tiết Tình nghiêng đầu nhìn thấy một con côn trùng đang bay loạn bên đầu mình, đó là một con sâu keo mập mạp xanh biếc, giống với con mà An Loa đưa cho Tiết Tình, trên thân thể mập mạp của sâu keo có buộc một tờ giấy nhỏ li ti.

Tiết Tình bắt lấy sâu keo, tháo tờ giấy ra, phía trên có viết bảy chữ xiêu vẹo: "Là do Tây Lân các hạ độc, ngày mai nhanh chóng đi tìm Các chủ Tây Lân các lấy thuốc giải cứu Nam Cung Lạc Lạc”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play