Trong chiếc bàn tròn của phòng riêng nhà hàng, mọi người ngồi thành một vòng, chẳng qua vị trí ngồi có chút kỳ lạ.
Vừa vào phòng, mọi người đều tùy ý ngồi xuống, ông bà Cố cùng bà Hà đều tùy ý chọn các vị trí bên trong, Giang Lâm Nhi thuận thế ngồi cạnh bà Hà, Hà Tử Tưởng tuy không muốn nhưng chỉ đành ngồi cạnh cô ta, Cố Hướng Bồi vì phải đậu xe nên vào muộn chỉ còn lại ba chỗ (quanh bàn có tám chiếc ghế), vị trí hiện giờ chính là ông Cố, bà Cố, bà Hà, Giang Lâm Nhi, Hà Tử Tường.
Giữa ông Cố cùng Hà Tử Tường có ba chiếc ghế trống, nếu ngồi cạnh ông Cố thì cách Hà Tử Tường hai ghế, nếu chọn bên Hà Tử Tường thì lại cách ông Cố hai ghế.
Cố Hướng Bồi hơi khựng một chút, sau đó bình tĩnh đi tới ngồi xuống cạnh Hà Tử Tường.
Hà Tử Tường cảm giác ghế dựa bên cạnh bị kéo ra sau một chút, ngẩng đầu chống lại ánh mắt Cố Hướng Bồi, mỉm cười, vốn cứ nghĩ anh sẽ ngồi bên dượng, không ngờ lại chọn bên mình, tâm tình buồn bực vì phải ngồi cạnh Giang Lâm Nhi thoáng chốc sáng sủa trở lại.
Mà bên kia, ông Cố vốn cũng nghĩ con trai sẽ ngồi cạnh mình, nào ngờ lại chạy qua bên Hà Tử Tường, không khỏi trêu ghẹo: “Hiểu Vân (bà Hà) à, Hướng Bồi sắp thành con trai em rồi a.”
Bà Hà đang nói chuyện với bà Cố, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hướng Bồi, bất quá không nhìn ra điểm nào bất thường, có chút nghi hoặc nhìn qua bà Cố, chị à, anh rể nói vậy là sao?
Bà Cố liếc mắt liền nhìn ra chồng mình đang nói về chỗ ngồi của con trai, bất quá chỉ cười nói: “Ông cũng không phải không biết hai đứa nhóc này cứ dính lấy nhau không rời à, này có gì mà lạ.”
Lúc này bà Hà mới phản ứng lại, cũng biết rõ Cố Hướng Bồi nhỏ lớn rất yêu thương Hà Tử Tường, liền mỉm cười nói với ông Cố: “Anh rể, anh nói thiếu rồi, Hướng Bồi là con trai nhà em thì Tử Tường cũng là con trai anh chị a, giống nhau thôi, chúng ta đều có hai đứa con.”
Hai vị chánh chủ đang nghiên cứu xem nên chọn món gì không hề phát biểu ý kiến với lời trưởng bối, vốn, nó chính là sự thật. Mà Giang Lâm Nhi, trưởng bối nói chuyện, cô không thể chen vào, hơn nữa đều là những chuyện trước kia, cô không hề tham dự nên chẳng có gì để nói, chỉ đành chen vào nhóm Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường.
Mỗi lần nhìn thấy Giang Lâm Nhi, Hà Tử Tường đều có cảm giác có một cây gai nhọn đang đâm trong cổ họng, cả người thực khó chịu, bất quá quả thực không có cách nào, chỉ đành tuyết phục bản thân rằng hết thảy chưa từng phát sinh, có lẽ nó chỉ là liệu pháp điều trị tâm lí tạm thời nhưng lại khá hữu hiệu, ít nhất, lúc Giang Lâm Nhi chen vào thảo luận, Hà Tử Tường cho rằng thái độ cũng giọng điệu mình cũng khá tự nhiên.
Bà Cố nhìn Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi, lại nhìn con trai nhà mình ở bên cạnh, nhịn không được thở dài, vì cái gì Tử Tường nhỏ hơn hai tuổi cũng cưới vợ rồi, ngay cả con cũng sắp sinh mà con trai mình vẫn lẻ loi một thân một mình a!
Ánh mắt bà Cố vừa biến đổi, bà Hà ngồi cạnh liền nhận ra, tình cảm hai người rất tốt, tự nhiên cũng hiểu ưu sầu của chị mình, còn không phải chuyện thành gia lập thất của Cố Hướng Bồi sao, trước kia cũng từng thúc giục vài lần, nhưng Cố Hướng Bồi nói bản thân chưa có người thích, sắp xếp xem mắt thì lại sống chết không chịu đi, quả thực làm ông bà Cố sầu muốn chết.
Kỳ thực, Cố Hướng Bồi hiện giờ chỉ mới hai mươi sáu, tuổi không lớn, nhưng so ra, Hà Tử Tường mới hai mươi bốn đã kết hơn được nửa năm, con cũng sắp chào đời, dĩ nhiên bà Cố sẽ sốt ruột, nếu con trai tạm thời không muốn kết hôn thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nguyên nhân chủ yếu là bà chưa từng nghe nói con trai mình kết giao bạn gái.
Trước tiên cứ kết giao rồi hai ba năm sau cưới cũng được, chính là không có, một người bạn gái cũng không có, mặc kệ là hỏi thẳng con trai hay hỏi Hà Tử Tường đều nhận được kết quả là Cố Hướng Bồi chưa từng nói chuyện yêu đương, điều này thực làm bà Cố sầu tới bạc cả đầu, sao con trai lại không muốn có bạn gái a?
Bà Cố tự nhận bản thân không phải một người độc đoán khó khăn, cũng không có yêu cầu hà khắc với bạn gái của con trai, nếu có, cũng chỉ là tính tình dịu ngoan, gia cảnh trong sạch, thông tình đạt lý, mặt mũi cân đối xinh xắn là được rồi, đâu cần giàu sang hay học thức uyên bác này nọ. Nếu Cố Hướng Bồi không biết bản thân thích gì thì có thể thử kết giao một chút, hôn nhân là chuyện cả đời, đương nhiên phải xem ý nguyện bản thân rồi, nhưng nếu ngay cả bạn gái cũng không kết giao thì làm sao biết được dạng người nào phù hợp chứ.
Cứ nghĩ tới chuyện này thì bà Cố lại tức giận, nhịn không được lèm nhèm: “Hướng Bồi à, con cũng không còn nhỏ nữa, tới khi nào mới dẫn bạn gái về cho chúng ta xem a?”
Cố Hướng Bồi ngẩng đầu nhìn mẹ mình, căn bản không hề suy nghị, trực tiếp nói: “Không có ai vừa mắt.” Giọng điệu quen thuộc như đã nói qua ngàn vạn lần.
Bất quá, cho dù không được ngàn vạn lần thì ít ra cũng mấy chục lần, bà Cố bị lí do quen thuộc làm nghẹn lời, lần nào cũng là câu này, gì mà không ai vừa mắt, thế giới này có biết bao nhiêu cô gái chứ, chẳng lẽ không ai làm con trai bà để mắt được à? Ông Cố ở bên cạnh cũng bất đắc dĩ nhìn con trai, con ông rất xuất sắc, điều này không thể phủ nhận, nhưng cũng có rất nhiều cô gái tài giỏi, tỷ như vợ ông, bà Cố chính là một ví dụ tốt nhất, nhưng sao con trai lại chướng mắt với tất cả, quả thực là sầu chết người.
Bà Cố tức giận, trừng mắt nhìn Cố Hướng Bồi định nói một phen, bất quá bị bà Hà lắc đầu kéo tay, ý bảo không nên tức giận, tiếp đó ôn nhu nói: “Hướng Bồi, ba mẹ con cũng không phải muốn con kết hôn ngay, nếu cảm thấy có cô gái nào đó không tệ thì cứ kết giao thử xem, nếu hợp thì bàn chuyện cưới hỏi cũng không muộn mà.”
Bà Cố ở bên cạnh hừ lạnh, những lời này bà nói không biết bao nhiêu lần, nhưng có lần nào lọt tai đâu, trăm lần như một, ‘không có cô gái nào vừa mắt’, sau đó cho dù có nói thêm gì nữa nó cũng không thèm để ý.
“Dì, con hiện giờ thực sự không tìm được cô gái nào mình thích cả.” Bởi vì là bà Hà nói nên giọng điệu Cố Hướng Bồi nhẹ nhàng rất nhiều, nhưng cũng chỉ có thế, lập trường cùng thái độ vẫn kiên định bất biến.
Nghe vậy, bà Cố có nhẫn thế nào cũng không nhịn được nữa, nhìn Hà Tử Tường cùng Giang Lâm nhi nói: “Hướng Bồi, con làm anh họ, giờ Tử Tường đã cưới vợ, con cũng sắp sinh mà con ngay cả một người bạn gái cũng không có, sao lại không biết xấu hổ a!”
Nghe vậy, Cố Hướng Bồi quay qua nhìn Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi một cái, mím môi: “Là anh họ cũng không nhất định phải kết hôn trước.”
“Con!” Bà Cố quả thực sắp bị đứa con này chọc tức chết rồi, mặt nào cũng tốt, chỉ riêng chuyện này thì nhất quyết không lùi một bước, thực sự không rõ đang kiên trì đang chờ đợi điều gì.
“Dì à, chẳng qua duyên phận của anh họ chưa tới thôi, dì không nên gấp gáp, nói không chừng không lâu nữa thôi, anh họ sẽ mang về một nàng dâu thật xinh đẹp cho dì a.” Chuyện hôn nhân của anh họ, cậu không tiện xen vào, bất quá thấy bà Cố sắp bạo phát, Hà Tử Tường nhịn không được khuyên can.
“Đúng vậy, đúng vậy, hôn nhân vốn rất cần duyên phận, chỉ là duyên chưa tới mà thôi. Hướng Bồi nhà chúng ta điều kiện tốt như vậy, căn bản không lo không cưới được vợ, chị cứ để đứa nhỏ chậm rãi chọn lựa đi.” Biết cứ tiếp tục đề tài này thì không có kết quả gì, bà Hà vội vàng khuyên can.
Trước kia bà từng nghe chị gái kể hễ nhắc tới vấn đề này Hướng Bồi sẽ rất cố chấp, bất quá đây là lần đầu tiên chứng kiến, thật sự là kiên quyết không chịu nhượng bộ.
“Đứa nhỏ đã không muốn, chúng ta có cưỡng ép cũng không có tác dụng, đó là cuộc đời của nó, phải do chính nó lựa chọn.” Ông Cố cũng khuyên nhủ, bất quá vừa dứt lời liền nhận được ánh mắt hung ác của vợ mình. Là một người cha hiền lo toan cho gia đình, bà Cố luôn là người quất roi thúc giục, còn ông thì chuyên túm roi của vợ, sau đó khuyên bảo bà không nên đánh, khuyên nhủ nhẹ nhàng thôi.
Hiện giờ đang ở bên ngoài, bà Cố cũng không nguyện ý tranh cãi với con trai, chỉ đành nhẫn nhịn nén cơn tức xuống. Vừa vặn lúc này nhân viên phục vụ đẩy thức ăn vào, Hà Tử Tường vội vàng gọi mọi người dùng bữa, kể mấy chuyện cười của đồng nghiệp để thay đổi không khí, phòng ăn rốt cuộc cũng khôi phục sự vui vẻ như ban đầu.
Hà Tử Tường cũng hiểu rõ ý ông bà Cố, đời trước từng làm cha, cậu dĩ nhiên hiểu được tâm lí của người làm cha mẹ, bản thân cậu cũng từng như vậy, cho dù Tiểu Thần vẫn còn rất nhỏ nhưng cậu vẫn suy nghĩ rất nhiều. Hi vọng con mình luôn khỏe mạnh, tới tuổi tới trường thì đạt được thành tích xuất sắc, đậu đại học, tìm được một công việc tốt, tới khi trưởng thành, có thể tự lập thì hi vọng con có thể thành gia lập thất, như vậy trách nhiệm của cha mẹ mới thực sự hoàn thành.
Tuy theo lý tính cậu duy trì bà Cố, nhưng cảm tính thì không muốn nhìn thấy anh họ bị bức bách, vì cha mẹ mà phải cưới đại một cô gái nào đó, cậu hi vọng, anh họ có thể tìm được người mình thật tâm yêu thích, có thể hạnh phúc vui vẻ cả đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT