Quyển tiểu thuyết này Hà Tử Tường cũng đọc sơ qua, bất quá bất đồng với Cố Hướng Bồi, cậu không đồng ý giới thiệu nó cho mẹ cùng dì, không chỉ vì quan hệ anh em tương tự với bọn họ, mà vì kết cục của nó, anh trai vì ung thư qua đời, mà em trai cũng tự sát vào ngày anh an táng.

Tuy quá trình cùng phương thức chấm dứt không giống, nhưng kết quả lại giống hệt như cảnh trong mơ của Hà Tử Tường, đều là một kết cục bi thương đối với thân thuộc.

Hà Tử Tường không thích, cho nên vẫn thực chán ghét bộ truyện này, nhưng Cố Hướng Bồi vẫn đưa cho bà Cố cùng bà Hà xem. Hà Tử Tường hiểu rõ nguyên do, một là vì thể loại anh em, hai là vì tình huống mà sau này bọn họ phải đối mặt có thể cũng sẽ tương tự như vậy.

Cho nên Cố Hướng Bồi đưa quyển sách này cũng là một phương thức ám thị, tình yêu này có lẽ không thể để lại đời sau, nhưng nếu người thân bao dung cùng lý giải, trợ giúp bọn họ đối kháng với áp lực bên ngoài, ánh mắt người ngoài không hề quan trọng… quan trọng là người thân của bọn họ, đứa nhỏ của bọn họ được hạnh phúc…

Theo lý trí Hà Tử Tường có thể lý giải, nhưng tình cảm thì không thể tiếp nhận, nhìn quyển sách kia, cậu giống như thấy bản thân ở đời trước, vì ung thư dạ dày mà qua đời, mà mười mấy năm sau, anh họ ở trước mộ mình uống thuốc tự sát. Chuyện này cậu vốn đã giấu nó vào sâu trong kí ức, nhưng Cố Hướng Bồi tìm ra quyển sách này, làm cậu một lần nữa nhớ tới.

Cậu biết, đời này bọn họ sẽ không có kết cục đó, nhất định không.

Nhưng cậu vẫn sợ, vô thức sợ hãi, đời trước cậu vì ung thư dạ dày qua đời, đời này đã thực chú ý tới ẩm thực, làm việc cùng nghỉ ngơi, cũng bỏ thuốc bỏ rượu, không biết có thể tránh được không, nhưng nếu vẫn không thể tránh thì sao?

Nếu đời này cậu vẫn không thể tránh khỏi căn bệnh kia, lúc đó nên làm cái gì bây giờ, anh nên làm sao, mọi người, nên làm sao!

Đây là lần đầu tiên Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường bất đồng ý kiến nghiêm trọng đến vậy, cũng là lần đầu tiên, chiến tranh lạnh.

Bọn họ không cãi nhau, Cố Hướng Bồi sẽ không tranh cãi với Hà Tử Tường, Hà Tử Tường cũng không biết nên cãi thế nào, cho nên bọn họ không nói chuyện, không khí trở nên lạnh lẽo, đương nhiên là Hà Tử Tường đơn phương, Cố Hướng Bồi không hề biết nguyên nhân.

Cố Hướng Bồi lái xe, Hà Tử Tường ngồi bên ghế phó lái trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, thân thể cứng đờ thẳng chừ lộ rõ thái độ ‘không muốn nói chuyện’.

Cố Hướng Bồi có chút không rõ, anh nhớ sáng hôm qua mình đưa một quyển tiểu thuyết cho Tử Tường xem, sau khi xem xong thì sắc mặt cậu bắt đầu khó chịu, sau đó nói đừng đưa quyển sách này cho mẹ với dì xem, anh cũng không nên xem, vứt đi.

Cố Hướng Bồi có chút kinh ngạc, Tử Tường chưa từng tỏ ra chán ghét rõ ràng như vậy, thậm chí còn bảo vứt đi, anh nghi hoặc định hỏi lại, nhưng ngay lúc này bà Hà ở dưới lầu gọi vọng lên, Hà Tử Tường liền đi xuống trước.

Cố Hướng Bồi một mình đứng trong phòng suy nghĩ, không rõ lắm, liền cầm sách quay về phòng, vừa vặn gặp mẹ mình lên lầu lấy đồ. Thấy mẹ ôm một đống đồ không nhìn rõ phía trước, Cố Hướng Bồi vội vàng đặt sách xuống, đi qua giúp một tay: “Mẹ, sao không gọi con giúp?”

“Không có việc gì, cũng không nặng bao nhiêu.” Bà Cố không để ý khoát tay, ngày nghỉ mới có con trai cùng cháu họ giúp đỡ, mấy ngày kia cũng do các bà tự làm, cũng không nhiều, không phải việc gì nặng nề cả: “Con trai, vừa nãy con cầm cái gì vậy?”

Từ vừa nãy bà Cố đã chú ý tới quyển sách con trai cầm, xét thấy gần đây bọn họ đều có chung một sở thích là đọc tiểu thuyết đam mỹ, bà Cố đương nhiên hỏi một chút.

“Là một quyển tiểu thuyết, con vừa xem xong.” Cố Hướng Bồi ôm quần áo, vừa cùng bà Cố xuống lầu vừa nói.

Bà Cố lùi ra sau hai bước, cầm lấy quyển sách kia, tùy ý lật xem: “Hay không con?”

Bước chân Cố Hướng Bồi hơi khựng lại, nhớ tới những lời Hà Tử Tường nói, nhưng không biết quyển sách này có gì không ổn, hơn nữa anh tìm kiếm nó đã lâu, nội dung phù hợp cách hành văn lưu loát, tình tiết hợp lý, là một truyện theo hướng hiện thực, do dự một chút, Cố Hướng Bồi vẫn dựa theo suy nghĩ ban đầu, giới thiệu quyển sách này với mẹ, tuy không khen nức nở, nhưng cũng là những từ khen ngợi, nếu dùng một chữ đơn giản nhất để diễn tả thì chính là, hay!!

… …

Hôm sau, cả nhà dùng bữa sáng, ông Cố lại đi ra ngoài, bà Cố rửa sạch một mâm trái cây, gọi Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi cùng bà Hà cùng tới ăn.

Ăn trái cây, bà Hà cùng bà Cố thảo luận quyển sách vừa xem hôm qua, nói tới kết cục, hai bà không khỏi thổn thức cảm thán, bà Hà còn đỏ hốc mắt, hẳn là nghĩ tới kết cục bi thương kia.

Cố Hướng Bồi cùng hai bà nói chuyện một chút, quyển truyện kia là một trong số ít mà anh đọc hết toàn bộ. Kỳ thật, vì tìm ra nó, anh đã xem qua không dưới năm mươi bộ, không phải tình tiết không hài lòng thì chính là không thích nhân vật.

Yêu cầu của Cố Hướng Bồi rất đơn giản, một: công thụ phải có quan hệ tương tự như quan hệ của anh với Tử Tường, cho nên thanh mai trúc mã, anh em cùng cha khác mẹ, anh em nuôi này nọ, pass hết.

Hai: thành viên gia đình đầy đủ, thân thích bằng hữu không quá nhiều, cho nên trẻ mồ côi, cha mẹ mất đi, chỉ còn ông bà này nọ cũng pass hết.

Ba: xuất thân không thể quá phú quý, phải phù hợp với thân phận thực tế của anh cùng Tử Tường, cho nên cán bộ cao cấp, con cháu thế gia này nọ pass hết.

Bốn: tính cách phải người gặp người thích, tuy không cần giống hệt Tử Tường, nhưng ít ra cũng có thể làm thế thân.

Năm: tình tiết khúc chiết, hành văn lưu loát suất sắc. Tình tiết khúc chiết thể hiện cụ thể ở thái độ phản đối của gia đình cùng tâm lý giãy dụa của nhân vật giữa đạo đức cùng tình yêu, tác giả phải miêu tả được, tình yêu của nhân vật là chính xác, chứ không phải mớ triết lý đạo đức cao thượng của bên gia đình, điểm này cần lối hành văn xuất sắc của tác giả.

Để tìm kiếm một bộ truyện đạt đủ năm yêu cầu này, Cố Hướng Bồi đã tìm rất nhiều, sau khi chọn lọc những điểm không phù hợp chì chỉ còn truyện này, tuy vẫn còn vài điểm không hài lòng nhưng ít ra so với những truyện khác, lối hành văn cùng năng lực khống chế của tác giả vẫn khá xuất sắc, vì thế Cố Hướng Bồi mới chọn nó.

Bên kia ba người nói chuyện thực nhập tâm, không ai phát hiện sắc mặt Hà Tử Tường thoáng chốc biến hóa, cậu vốn cầm một quả đào trên dĩa định cắn một cái, nghe bà Cố bà Hà nói chuyện thì động tác hơi khựng lại, nửa giây sau, tiếp tục động tác, mắt rũ xuống, che đi ánh mắt vô cùng phức tạp của mình.

Hà Tử Tường không biết nên làm thế nào giải thích cảm giác phức tạp này với Cố Hướng Bồi, chuyện đời trước cậu không muốn nói với ai, tính toán cất giữ nó tới tận ngày vào quan tài.

Mà hiện giờ, Cố Hướng Bồi lại vạch trần tầng sẹo kia, tái hiện vết thương máu chảy đầm đìa.

Hà Tử Tường không phải muốn chiến tranh lạnh với Cố Hướng Bồi, vốn chỉ là cậu tự buồn bực mà thôi, cũng không muốn gây chiến, cậu chỉ cần chút im lặng để lắng đọng lại mớ suy nghĩ hỗn độn của mình.

… ….

Hôm nay, bọn họ chưa nói với nhau câu nào.

Từ buổi sáng dùng xong bữa sáng, Tử Tường vẫn im lặng, khi ấy, mẹ cùng dì nói gì, Tử Tường cũng chỉ đơn giản đáp lại bằng mấy từ ‘vâng’ ‘dạ’.

Cố Hướng Bồi có chút ưu sầu, cũng có chút ủy khuất, anh không biết mình đã làm sai chỗ nào, vì cái gì Tử Tường đột nhiên không nói chuyện với anh.

Xe dừng lại dưới lầu căn hộ, Hà Tử Tường mở cửa xuống xe, đi thẳng lên nhà.

Cố Hướng Bồi dõi mắt nhìn theo bóng dáng cậu, anh cứ nghĩ Tử Tường sẽ quay đầu lại nói ‘anh, em lên trước’ linh tinh.

Hà Tử Tường lên nhà, vào phòng nằm bệch xuống giường, nhìn trần nhà trắng tinh, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Cậu không nghĩ mình mẫn cảm đến vậy, chỉ một quyển sách sao có thể biến thành sự thật được, nhưng cậu không thể vượt qua ải tâm lý của chính mình, hình ảnh chính mình thống khổ nằm trên giường bệnh cùng anh họ mỉm cười gục xuống bên mộ không ngừng đan xen trong đầu, quả thực, buồn bực không thôi.

Hà Tử Tường nâng tay cào cào tóc, dùng sức túm chặt, cậu không muốn nghĩ tới việc này nữa, cậu muốn quên nó đi.

“Tử Tường!” Cố Hướng Bồi đậu xe xong, vừa lên nhà thì thấy hành vi tự ngược của Hà Tử Tường, lập tức đi tới kéo tay cậu, nhìn vài sợi tóc lả tả rớt xuống, Cố Hướng Bồi nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Tử Tường, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Hà Tử Tường lắc đầu, mím môi không nói.

Cố Hướng Bồi thực tức giận, chỉ là không có cách nào khui miệng Hà Tử Tường, hít sâu vài hơi để ngọn lửa trong lòng giảm xuống, anh cũng leo lên giường, ôm Hà Tử Tường vào lòng, cũng không nói gì, hai người cứ vậy im lặng ôm lấy nhau, chậm rãi chờ mặt trời ngả về phương trời tây, màn đêm dần dần buông xuống.

Ai cũng không động, cũng không đứng dậy bật đèn, cứ vậy lẳng lặng ôm lấy nhau, không hề có chút động tĩnh.

Nửa ngày, Hà Tử Tường động, giật giật trong lòng Cố Hướng Bồi, điểu chỉnh thành một tư thế thoải mái, chôn mặt vào trước ngực anh, chậm rãi nói: “Anh, chuyện chúng ta, trước khoan nói cho mẹ, được không?”

Có lẽ hành vi của Hà Tử Tường là trốn tránh hiện thực, nhưng giờ phút này, cậu cảm thấy nếu nói cho bà Cố bà Hà thì quá nhanh đi, không để bọn họ có thời gian giảm xóc tâm lý.

Cậu chỉ vừa mới tiếp nhận anh, thích anh, cậu cũng thực thích quá trình này, nhưng bật một cái thông báo tình cảm của mình cho toàn thế giới, cảm giác đánh sâu này, cậu có chút không chịu nổi.

“Tốt, chúng ta không nói, cứ chờ sau này rồi tính.” Cố Hướng Bồi nhẹ giọng đáp ứng, trong lòng thầm thở dài một hơi, anh đã quá nóng vội, tình cảm bọn họ mới vừa xác nhận đã vội vàng muốn báo cho gia đình, là anh quá sốt ruột, không để tâm tới năng lực thừa nhận của Hà Tử Tường.

Dù sao, Tử Tường không giống anh, từ sớm đã nhận ra tình cảm của mình, đối với một người chỉ vừa nếm thử tiếp nhận mà nói, diễn biến như vậy quá vội vàng, làm cậu không thể nào tiêu hóa được.

“Ừm.” Hà Tử Tường đặt cằm trước ngực Cố Hướng Bồi, gật khẽ.

“Tốt lắm, đừng tức giận nữa, còn không muốn nói chuyện với anh không?” Cố Hướng Bồi nâng mặt cậu lên, cười nói.

“Em không có tức giận.” Hà Tử Tường cãi lại, cậu vốn không giận gì cả, chỉ là có chút buồn bực thôi.

“Không tức giận, kia vì sao không chịu nói lời nào?”

“…” Hà Tử Tường trầm mặc một hồi, nghĩ xem nên trả lời thế nào, khó lắm mới tìm ra cái cớ hợp lý, ngẩng đầu định mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của Cố Hướng Bồi, lập tức hiểu ra, anh đang đùa với mình, liền tức giận không chút khách khí cắn lên môi dưới Cố Hướng Bồi, hơi dùng sức một chút, lưu lại một dấu răng nhợt nhạt.

“Tê!” Rõ là không đau nhưng Cố Hướng Bồi vẫn giả vờ kêu một tiếng, sau đó ủy khuất nói: “Tử Tường, em cắn anh?”

“Cắn đó, thế nào?” Hà Tử Tường cắn người xong còn làm ra bộ dáng đúng lý hợp tình, tư thế kia chỉ kém không viết một câu ‘cắn thì sao, không phục thì cắn lại đi!’ lên mặt mà thôi.

Nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc ý của Hà Tử Tường, khóe miệng Cố Hướng Bồi cong lên, đưa tay đỡ gáy cổ cậu, nâng tới gần mình.

Sau đó, Cố Hướng Bồi thật sự cắn lại…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play