Lý Duệ không nghe máy, Hà Tử Tường không có cách nào, chỉ đành kéo thiếu niên vào một góc, thử hỏi xem địa chỉ thiếu niên ở đâu, có thể đưa về nhà hay không.

Nhưng đại khái thuốc đã phát tác, cả người thiếu niên cứ mơ mơ hồ hồ, mặc kệ Hà Tử Tường hỏi gì cũng cứ ‘ưm ưm a a’ như cũ rồi sống chết quấn tới.

“Tử Tường?” Một âm thanh quen thuộc vang lên, Hà Tử Tường nhất thời khựng lại, thiếu niên lập tức giống như bạch tuột tám chân cuốn lấy, miễn cưỡng quay đầu nhìn Cố Hướng Bồi, quả thực có xúc động muốn khóc, cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen.

“Anh, giúp một chút.” Hà Tử Tường vội vàng gọi Cố Hướng Bồi: “Giúp em kéo cậu ta ra.”

Cố Hướng Bồi sắc mặt âm trầm, tiến tới kéo thiếu niên ra, còn không biết từ đâu lôi ra một sợi dây thừng, thuần thục trói hai tay thiếu niên ra sau lưng, tiếp đó lại lôi ra một miếng vải bố, nhét vào miệng thiếu niên, ngăn cản những tiếng rên rỉ vô thức phát ra.

Hà Tử Tường ngây ngốc nhìn Cố Hướng Bồi, động tác của anh thực lưu loát, cũng không biết từ đâu có dây thừng với vải bố. Nếu cậu cũng có hai món bảo bối này thì đâu cần khổ sở như vậy.

Bất quá: “Anh, hình như cậu nhóc uống phải thuốc kích thích. Chúng ta nên làm sao bây giờ?” Hà Tử Tường chỉ thiếu niên vì bị nhét vải bố vào miệng mà không ngừng kêu ‘ô ô’ cùng vặn vẹo trên sô pha, không biết nên làm sao.

Nhìn quần áo Hà Tử Tường vì màn hỗn loạn ban nãy mà có chút lộn xộn, vươn tay cẩn thận giúp cậu sửa sang lại rồi mới hồi đáp: “Chuyện Lý Duệ gây ra thì cứ để cậu ta giải quyết.”

“Lý Duệ?” Hà Tử Tường nhíu mày, nãy giờ cậu đã cảm thấy kì lạ, hơn nữa còn không thấy bóng dáng Lý Duệ đâu: “Là Lý Duệ cho thiếu niên kia dùng thuốc?”

“Ừm, thiếu niên này là MB.” Cố Hướng Bồi đáp.

“MB?” Hà Tử Tường có chút không theo kịp suy nghĩ, một giây sau mới bừng tỉnh, ‘à’ một tiếng rồi khựng lại nửa giây: “…vì cái gì?”

Vì cái gì Lý Duệ lại bỏ thuốc cho MB, vì cái gì lại mời cậu tham gia một buổi tiệc kì quái, vì cái gì muốn thiếu niên MB này quấn lấy cậu, vì cái gì? Lý Duệ vì sao lại làm vậy, có lợi gì chứ?!

Cố Hướng Bồi có chút bất đắc dĩ, anh thực sự không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ trực tiếp nói với Hà Tử Tường, bởi vì anh yêu thầm em thiệt nhiều năm, không khéo để Lý Duệ biết nên cậu ta liền đề nghị, vì nhất thời choáng váng nên anh đã đồng ý, mà nó cũng là nguyên nhân gây ra hết thảy những việc này!!??

Nhìn gương mặt vô ngữ của Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường nhớ tới lối suy nghĩ ngoài hành tinh của Lý Duệ, người bình thường như bọn họ căn bản không thể hiểu nổi, đại khái là đột nhiên nổi hứng đi. Chẳng qua, chờ đã: “Anh, sao anh biết thiếu niên này là MB, lại còn biết do Lý Duệ an bài?”

Lúc này Cố Hướng Bồi mới nhận ra chính mình dường như đã nói ra sự thật, trong lòng không khỏi có chút ảo não, sao vừa này bất tri bất giác lại nói ra a. Giờ thì hay rồi, vấn đề trước còn chưa kịp giải quyết đã nhảy ra thêm một cái, hơn nữa cái sau so với cái trước lại càng khó khăn hơn.

“Kỳ thực.” Nghĩ nghĩ, Cố Hướng Bồi chậm rãi mở miệng: “Buổi chiều Lý Duệ cũng gọi cho anh.”

“Ừm.” Hà Tử Tường gật gật đầu, ý bảo Cố Hướng Bồi nói tiếp.

“Cậu ta nói muốn tạo cho em một kinh hỉ, bảo anh hỗ trợ giấu diếm, anh đáp ứng, chỉ là không ngờ cậu ta lại an bài thế này.” Đối với việc đổ hết tội lỗi lên đầu Lý Duệ, Cố Hướng Bồi chẳng chút áy náy, bởi vì anh cũng không nói dối, anh căn bản không ngờ Lý Duệ lại làm như vậy.

Đùa gì chứ, nếu biết cậu ta tính toán thế này, làm gì có chuyện anh đồng ý, anh không cần một tên ẻo lả chạy tới thử phẩm hạnh, cũng không cần một thiếu niên bị bỏ thuốc chạy tới thử thách đạo đức, huống chi, cả hai điều này Hà Tử Tường không thể nghi ngờ là đều có.

Điều anh cần là một người đàn ông trưởng thành đầy nam tính thử tiếp xúc thân thể với Hà Tử Tường, để anh quyết định xem hiện giờ nên hành động thế nào, nào ngờ Lý Duệ lại làm hỏng bét.

Hà Tử Tường gật gật đầu, hiểu được, với suy nghĩ kì quái của Lý Duệ, căn bản không thể suy nghĩ theo lẽ thường. Với lại an bài một MB cũng không quá khó hiểu, bản thân Lý Duệ không phải là Gay sao, hơn nữa ban đầu hai bọn họ quen biết cũng vì Lý Duệ đặt chủ ý với cậu.

Tổng kết lại tất cả khả năng, miễn cưỡng có thể giải thích sự việc hôm nay.

Được rồi, sự tình đã rõ ràng, bất quá thiếu niên này vẫn cần xử lý a.

Cố Hướng Bồi rút di động ra, anh không gọi, vốn Lý Duệ vẫn chăm chú quan sát động tĩnh bên này, tự nhiên đã biết hết, vì thế anh chỉ gửi qua một tin nhắn, bảo Lý Duệ tự nghĩ biện pháp giải quyết thiếu niên này.

Sau đó, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi rồi khỏi club quay về nhà, buổi tiệc chúc mừng quỷ dị kia cũng không tham gia nữa.

Bởi vì vừa nãy đổ một thân mồ hôi, lúc về tới nhà Hà Tử Tường liền đi tắm trước, Cố Hướng Bồi cảm thấy có chút khát nước, liền vào phòng bếp rót một ly nước lạnh, ‘ừng ực’ uống cạn, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn.

Lấy số quần áo đã phơi khô mang vào, bắt đầu gấp gọn, quần áo, đồ lót, của Tử Tường cùng của chính anh, từng cái từng cái ngăn nắp gọn gàng bỏ vào tủ.

Chẳng qua, Cố Hướng Bồi lại cảm thấy khát nước, ngẫm lại, hẳn là vì vừa nãy ở club đã uống hai hớp rượu. Cố Hướng Bồi lại vào bếp rót nước, lúc quay ra thì vừa vặn đụng phải Hà Tử Tường mới tắm xong.

Nhìn Hà Tử Tường mặc áo thun rộng cùng quần dài qua đầu gối, Cố Hướng Bồi nhất thời cảm thấy chính mình lại khát.

Hà Tử Tường thuộc dạng người không nhiều cũng không ít lông, trong mắt Cố Hướng Bồi chính là vừa vặn, hơn nữa da dẻ khá trắng, thoạt nhìn như trắng nõn, mặc kệ là cánh tay hay bắp chân đều không hề nhìn thấy lớp lông xù. Lông chân cũng không nhìu không ít, chiều dài vừa đủ, hơn nữa còn nhàn nhạt như màu da, từ xa nhìn lại cơ hồ không có cọng nào, chỉ có làn da bóng loáng.

Đúng vậy, không biết vì cái gì, Cố Hướng Bồi liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên phát hiện hóa ra làn da Hà Tử Tường bóng loáng, sáng bóng mà co dãn đến vậy, cứ như tầng bọt nước kia không phải nước mà là một tầng dầu bóng, dưới ánh đèn phản chiếu quả thực làm người ta mê loạn.

Giống như, vươn tay, vuốt ve, sẽ cảm giác được một mảnh non mềm.

Cố Hướng Bồi xoay người, đi ngược vào phòng bếp rót một ly nước đá uống cạn, bất quá trong đầu vẫn vô thức hiện lên bắp tay cùng bắp chân lộ ra của Hà Tử Tường, ‘ừng ực’, tiếp tục uống thêm hai ly mới tạm dập tắt ngọn lửa đang rục rịch trong lòng.

Cố Hướng Bồi cảm thấy ý niệm không nên có trong đầu đã bị mình hoàn toàn đè ép, lúc này mới an tâm xoay người rời khỏi phòng bếp, nào ngờ Hà Tử Tường từ phía sau đi tới, không chút phát giác hỏi: “Anh, trong tủ lạnh còn nước không?” Thời tiết đã bắt đầu nóng, Hà Tử Tường muốn uống một ly nước đá.

“Hết rồi.” Cả bình to đã bị anh uống hết, hơn nữa, Cố Hướng Bồi cảm thấy vẫn chưa đủ, bởi vì anh phát hiện miệng mình lại khô ran.

“Hết rồi?” Hà Tử Tường có chút thất vọng, chỉ đành rót nước ấm uống.

Cố Hướng Bồi thâm trầm nhìn chằm chằm bóng dáng Hà Tử Tường, cổ khô nóng trong thân thể ngày càng dâng cao, làm anh kích động không thôi. Cố Hướng Bồi có chút buồn bực cào cào tóc, đến bây giờ mà anh vẫn không biết thân thể mình xảy ra chuyện gì thì đúng là quá trì độn cộng thêm không biết thường thức.

Chính là, anh không ngờ cái tên Lý Duệ chế tiệt kia dám bỏ thứ thuốc kia vào rượu của mình, cũng may mà chỉ có hai hớp, nếu uống cả ly thì chắc đã hóa thân thành cầm thú.

Siết chặt nắm tay, trong lòng thầm mắng Lý Duệ chỉ giỏi trở ngại chứ không giúp đỡ được tẹo nào kia, hiện giờ Cố Hướng Bồi chỉ có thể liều mạng áp chế hạ thân xúc động, tự chủ đã sắp vụn vỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play