Buổi chiều tan tầm, Hà Tử Tường đón xe tới địa điểm đã hẹn với Lý Duệ, một nhà hàng hải sản sa hoa.

Lý Duệ đã chờ sẵn trong phòng riêng, nhìn thấy Hà Tử Tường tới liền nhiệt tình bước tới đón: “Tử Tường, tới đây.”

Hà Tử Tường mỉm cười, lùi ra sau một chút né tránh hành động quá nhiệt tình của Lý Duệ.

“Đến, ngồi đi.” Bị Hà Tử Tường né tránh, Lý Duệ cũng không thử tiếp cận nữa, ân cần mời cậu ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt ăn cơm, trước kia đều là ngẫu nhiên gặp gỡ hoặc hẹn ra nói chuyện rõ ràng. Tới giờ, Hà Tử Tường chưa từng nghĩ bọn họ sẽ quen biết rồi trở thành bạn bè, cho nên lúc này hai người gặp gỡ, nói chuyện phiếm, cậu quả thực có chút mờ mịt, không biết nên nói gì với Lý Duệ.

“Cậu thích ăn gì?” Lý Duệ lật thực đơn, hỏi ý kiến Hà Tử Tường.

Hà Tử Tường lật lật, chọn hai món ăn cùng một món xào rồi bảo tùy ý, bất quá cơ hồ là mỗi món Lý Duệ đều hỏi cậu có thích hay không, giống như muốn mượn cơ hội này để Hà Tử Tường nói thêm vài câu.

Vốn gọi món chỉ cần mười phút lại bị Lý Duệ kéo dài hơn nửa tiếng, đợi đến khi món ăn dọn lên thì đã là một tiếng sau.

Lý Duệ rất nhiệt tình tìm kiếm đề tài nói chuyện phiếm, tuy đã nắm rõ một ít tin tức cơ bản nhưng vẫn hỏi lại, đại học tốt nghiệp ở đâu, làm sao tiến vào công ty, hiện giờ công việc thế nào.

Hà Tử Tường cũng phối hợp, hai người không thân thiết, trò chuyện về thời đi học cùng công việc hiện giờ sẽ dễ dàng tìm ra những điểm chung.

Hai người vừa nói chuyện vừa chờ thức ăn, sau khi thức ăn dọn lên, Hà Tử Tường đã khá thoải mái, nói chuyện cũng vui vẻ. Cậu cảm thấy cảm giác của mình lúc trước quả thực không sai, nếu Lý Duệ không ôm ý tưởng kia, bọn họ quả thực có thể trở thành bạn tốt.

Tối nay Cố Hướng Bồi có hẹn Chương Nghi ăn cơm, bởi vì lần trước bất cẩn suýt chút nữa làm lộ tâm tư của anh với Hà Tử Tường, Chương Nghi cứ áy náy không thôi. Kỳ thực Chương Nghi cũng không cố ý, căn bản không cần áy náy gì cả, hơn nữa, hiện giờ anh với Hà tử Tường cũng không có gì bất thường. Mà Chương Nghi thì cứ áy náy mãi, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của đối phương, Cố Hướng Bồi quả thực không nhìn được.

“Biết món nào ngon không?” Cố Hướng Bồi thắt dây an toàn, hỏi Chương Nghi đang ngồi bên ghế phó lái.

“Ừm, không bằng đi ăn hải sản đi, ăn sò nghêu cho bồi bổ thân thể.” Chương Nghi vừa thắt dây an toàn vừa nói.

“Bồi bổ? Gần nhất cuộc sống quá phóng túng à?” Cố Hướng Bồi tán chuyện.

Chương Nghi liếc mắt một cái, dùng giọng điệu ‘tôi gần nhất thực sự rất cô đơn’ nói: “Gần đây tôi có kết giao bạn gái đâu mà phóng túng, chả có ai để phóng túng hết a!”

“Chính vì không có bạn gái cố định nên cuộc sống mới phong phú.” Cố Hướng Bồi không bị lừa, anh quá thấu hiểu bản tính lăng nhăng của Chương Nghi, cũng không còn ôm chút kỳ vọng nào: “Hơn nữa còn thích sống về đêm.”

Chương Nghi cẩn thận ngẫm lại, hình như thực sự là vậy, lúc không có bạn gái thường chạy tới quán bar dạo chơi, có bạn gái thì sẽ an an ổn ổn ở nhà bồi đối phương: “Hừ, cũng vì quá cô đơn tịch mịch a.” Chương Nghi trầm ngâm một hồi, gật đầu thừa nhận: “Quả thực lực nhẫn nại của tôi không bằng cậu, trinh tiết cũng kém.”

“Đúng là miệng cậu không thể nào phun ra ngà voi mà.” Bị Chương Nghi nói móc, Cố Hướng Bồi cũng không để ý, bởi vì đó là phương thức biểu thị quan tâm của Chương Nghi.

Hai người một đường nói nói cười cười, châm chọc đá xéo nhau, sau mười phút lộ trình thì tới tiệm ăn hải sản.

Cố Hướng Bồi tìm chỗ đậu xe, Chương Nghi vào trong trước, bởi vì đặt sẵn phòng nên nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn đường lên lầu.

Lúc đi ngang căn phòng đầu tiên trên lầu hai, bởi vì cửa không đóng kín nên tiếng nói chuyện từ bên trong loáng thoáng truyền ra, tuy không nghe rõ đang nói gì nhưng vẫn nhận ra âm thanh có chút quen thuộc. Chương Nghi hơi khựng lại, nghe thêm một chút nhưng vẫn không nhận ra, có lẽ quen biết  nhưng không thân.

Dù sao anh làm việc bên quan hệ công chúng, quen biết nhiều, thân cũng nhiều, mà quen nhưng không thân lại càng nhiều hơn. Chương Nghi không nghĩ nhiều, tiếp tục đi theo nhân viên dẫn đường.

Ngồi trong phòng chở nửa ngày cũng không thấy Cố Hướng Bồi, Chương Nghi có chút kì quái lôi điện thoại ra gọi: “Hướng Bồi, sao còn chưa lên nữa?” Đậu xe cũng đâu cần tốn nhiều thời gian như vậy.

“Tới rồi, đang ở phòng một lầu hai.” Cố Hướng Bồi ngắn gọn nói, sau đó liền cúp máy, giống như đang có việc gấp.

Chương Nghi nghĩ tới âm thanh quen thuộc vừa nãy, chẳng lẽ thực sự là người quen.

Nghi hoặc đứng dậy, đi về phía phòng một, cửa không đóng, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, Chương Nghi dễ dàng nhận ra bên trong có ba người, bởi vì chỉ có ba âm thanh, một là của Cố Hướng Bồi, một là giọng nói quen thuộc ban nãy cùng một âm thanh hoàn toàn không có ấn tượng.

Chương Nghi gõ gõ cửa, sau đó liền nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Mời vào.”

Đẩy cửa, nhìn rõ ba người bên trong, Chương Nghi hiểu rõ cảm giác quen thuộc ban nãy từ đâu mà có, hóa ra bên trong có một người là em họ Cố Hướng Bồi, vừa rồi người mời vào đại khái cũng là cậu nhóc này.

Tuy anh cùng Cố Hướng Bồi là bạn tốt, Hà Tử Tường là người Cố Hướng Bồi thích, nhưng hai bọn họ thực sự không tiếp xúc nhiều, gặp gỡ cũng không vượt quá năm lần, nói chuyện không tới mười câu, cho nên cho dù Chương Nghi có trí nhớ siêu cường cũng không thể nào dựa vào một hai câu nói mà liên hệ tới Hà Tử Tường.

Đương nhiên, anh cũng hiểu vì sao Cố Hướng Bồi đậu xe cả buổi vẫn không lên phòng, đùa gì chứ, em họ yêu dấu ăn cơm cùng một người đàn ông xa lạ, hơn nữa còn là trong ghế lô riêng tư, chuyện như thế tuyệt đối là nguy cơ chồng chất đối với Cố Hướng Bồi.

Chương Nghi đi vào ngồi xuống cạnh Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường liền lên tiếng giới thiệu Lý Duệ cùng Chương Nghi. Chương Nghi lịch sự chào hỏi, đồng thời âm thầm tinh tế tỉ mỉ đánh giá Lý Duệ một phen, người này từng nghe Cố Hướng Bồi nói tới, là người có hành vi thân mật với Hà Tử Tường, một người khá ẻo lả!?

Chương Nghi thầm nhếch môi, bất quá cũng thay bạn tốt thở phào một hơi, nhìn thế nào, Hà Tử Tường cũng không có khả năng coi trọng Lý Duệ, không phải vì ẻo lả, được rồi, tuy anh cũng không mấy thích đàn ông ẻo lả. Với tính cách Hà Tử Tường, cậu chắc chắn không thích loại hình này, Lý Duệ căn bản không có cơ hội.

“Ha người cũng tới ăn cơm à?” Mọi người đều im lặng, Chương Nghi chỉ đành cố gắng khơi gợi đề tài.

“Ừm, đúng vậy.” Lý Duệ cười nói: “Trước đó tôi có tới đây ăn thử, thấy không tệ nên giới thiệu với Tử Tường.” Giọng điệu tự nhiên mà thân thiết, cứ như mình cùng Hà Tử Tường là bạn bè rất thân.

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy hải sản ở đây không tệ, đều được vận chuyển tới từ sáng sớm, thực tươi mới.” Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi đều là lần đầu tiên tới đây, đề tài này thực sự không biết nói gì, tuy không thích giọng điệu của Lý Duệ lắm nhưng Chương Nghi vẫn đáp lại.

Bất quá Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi cũng không nhàn rỗi, châu đầu trò chuyện gì đó, Lý Duệ vừa quay qua liền nhìn thấy hai người cơ hồ dính sát nhau, liền tò mò sáp qua: “Hai người nói gì vậy?”

Hà Tử Tường quay đầu, cơ hồ chạm vào thái dương Lý Duệ: “Không có gì, anh họ hỏi chúng ta vừa gọi món gì thôi?”

Cố Hướng Bồi thấy hai người dựa vào quá gần, lập tức nâng tay tự nhiên giúp Hà Tử Tường chỉnh lại mớ tóc trước trán, thuận miệng nói: “Sao tóc bị rối hết thế này?”

Hà Tử Tường nghe vậy, liền ngừng nói chuyện, quay qua nhích tới gần Cố Hướng Bồi để tiện cho anh giúp mình sửa sang lại: “Vậy à, em ngồi taxi tới, chắc tại mở cửa sổ gió lùa vào.”

Nghe Hà Tử Tường trả lời, Cố Hướng Bồi bất mãn nhíu mày: “Cảm còn chưa hết hẳn đã mở cửa sổ? Lỡ lại bị cảm thì sao!” Tuy giọng điệu trách cứ nhưng biểu tình lại thực cưng chìu, Chương Nghi nhìn mà run rẩy, ân ái ngọt ngào trước mặt đám cô đơn là không đạo đức a.

Sắc mặt Lý Duệ cũng có chút âm trầm nghi hoặc, ánh mắt không ngừng dao động qua lại giữa Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bầu không khí giữa hai người này có chút kì lạ, hơn nữa, Lý Duệ có cảm giác bị nhắm tới.

“Mới không có, hôm nay em mặc quần áo ấm lắm.” Hà Tử Tường không cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt, nghe thấy lời nói trách cứ đan xen lo lắng của Cố Hướng Bồi, cậu dĩ nhiên nhận ra đối phương quan tâm mình, liền mỉm cười, lộ ra một mặt thực trẻ con của mình.

Cố Hướng Bồi nhìn quần áo trên người Hà Tử Tường, ừm, quả thực khá dầy, khá ấm áp: “Kia chốc nữa đi xe anh về cũng không được mở cửa sổ.” Một câu ngắn gọn ngăn chặn ý đồ muốn đưa Hà Tử Tường về hoặc đi tiếp tăng hai của Lý Duệ.

Hà Tử Tường gật gật đầu, không có ý kiến, lúc này nhân viên đã dọn lên món cuối cùng, mọi người bắt đầu ăn cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play