Trong kí ức, Hà Tử Tường không hề có ấn tượng về lần họp bạn này, bởi vì cậu khẳng định mình căn bản không cùng Giang Lâm Nhi tham gia bất kì cuộc họp bạn nào, bất quá, từ khi giống lại tới nay ngoại trừ những việc chính bản thân Hà Tử Tường thay đổi thì tất cả đều ăn khớp với đời trước, kia cuộc họp bạn đột nhiên lòi ra này là sao?

Buổi tối, Hà Tử Tường nằm trên giường lục lọi lại mớ ký ức, theo lý mà nói, hẳn đã từng phát sinh, chẳng qua cậu đã quên mà thôi. Kết quả, cư nhiên thật sự nhớ ra buổi họp bạn này. Cậu nhớ mang máng, hình như vào một ngày nào đó, không rõ lắm, bất quá khi ấy Hà Thần chưa chào đời, Giang Lâm Nhi có nói buổi tối phải tham gia một buổi họp bạn, chính là…

Chính là, đó chính là lúc Cố Hướng Bồi tính toán từ chức xuất ngoại, ông bà Cố phản đối kịch liệt, cậu cũng không muốn để anh họ từ nhỏ đã gắng bó với mình rời đi, hơn nữa còn không hề biết nguyên do hay dấu hiệu nào. Vì thế cả đám bọn họ bắt đầu vây quanh Cố Hướng Bồi, căn bản không có tâm tình bồi Giang Lâm Nhi tham gia buổi họp bạn gì đó.

Nghĩ tới chuyện Cố Hướng Bồi xuất ngoại, Hà Tử Tường cũng có chút kỳ quái, đời này Cố Hướng Bồi không hề biểu thị mình muốn xuất ngoại, cậu nhớ rõ, khoảng thời gian này ở đời trước chính là lúc anh nói với ông bà Cố chuyện từ chức xuất ngoại, mà đời này, không biết vì sao lại chưa xảy ra.

Hà Tử Tường gần nhất vẫn luôn một mực chú ý Cố Hướng Bồi, muốn xem xem có tìm ra chút manh mối nào hay không, cũng đặc biệt chú ý quan hệ của Cố Hướng Bồi với nhóm đồng nghiệp nữ trong công ty, thông qua những người khác hỏi thăm những chuyện mình không biết, chính là vẫn không có chút phát hiện nào.

Vì sao lại như vậy, Hà Tử Tường thực nghi hoặc, tuy thực cao hứng vì Cố Hướng Bồi không thông báo, cũng không có ý tưởng xuất ngoại, bất quá Hà Tử Tường vẫn lo lắng. Có lẽ, cậu nên nghĩ cách tìm hiểu, nếu có ý tưởng thì phải lập tức diệt trừ, nếu không có thì quá tốt.

Tối hôm sau, Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi cùng tới địa điểm tổ chức họp bạn, là một khách sạn bốn sao.

Theo lời Giang Lâm Nhi, khách sạn bốn sao này là một trong số sản nghiệp của một bạn học nam, cụ thể là người nào, Giang Lâm Nhi có nói thì Hà Tử Tường cũng không biết, bất quá chỉ biết lúc đi học đã biết là người có tiền, chỉ không ngờ có tiền đến vậy.

Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi nắm tay nhau đi vào khách sạn, tiệc họp bạn tổ chức ở đại sảnh tầng bốn, theo thay máy lên tầng bốn, vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy bảng chỉ dẫn, trên đó viết ‘tiệc họp bạn khoa xx đại học xx’.

Theo bảng hướng dẫn đi vào đại sảnh, Giang Lâm Nhi cùng Hà Tử Tường vừa bước vào, một cô gái mặc váy hồng nhạt lập tức tiến tới đón. Hà Tử Tường nhớ rõ đây là cô bạn thân Hoa Doanh của Giang Lâm Nhi. Hoa Doanh cười tươi rói chào hỏi Giang Lâm Nhi cùng Hà Tử Tường: “Lâm Nhi, Tử Tường, hai người tới rồi.”

Hà Tử Tường mỉm cười gật đầu chào Hoa Doanh, Giang Lâm Nhi kéo tay Hà Tử Tường, vui vẻ chào hỏi cô bạn thân, liếc mắt nhìn một vòng đại sảnh, cảm khái: “Thiệt nhiều người mình không nhớ được, thoạt nhìn quen mắt nhưng nhớ không ra tên a.”

“Ai cũng vậy mà, dù sao cũng nhiều năm rồi. Đến đến, mình đến sớm hơn cậu, nhận ra vài người, đến xem thử xem cậu nhận ra được không?” Nói xong, Hoa Doanh quay qua nói với Hà Tử Tường: “Tử Tường, cho tôi mượn vợ cậu một chút nha.”

Hà Tử Tường ôn hòa gật đầu, dặn dò Giang Lâm Nhi đừng uống rượu rồi tự tránh đi, tìm một vị trí vắng vẻ ngồi xuống.

Hoa Doanh nhìn Hà Tử Tường lo lắng căn dặn Giang Lâm Nhi, không khỏi trêu ghẹo: “Ai nha nha, ông chồng thực chăm lo nha, cảm giác thực buồn nôn mà, cứ như xem cậu là thủy tinh dễ vỡ ấy.”

“Đáng ghét, đâu phải cậu không biết, tại tình hình mình lúc này khá đặc biệt thôi.” Giang Lâm Nhi có chút xấu hổ nói: “Đi thôi, mau giới thiệu cho mình đi, mình quên hết trơn rồi.” Cô nàng nhanh chóng kéo Hoa Doanh tiến về phía đám người.

Hà Tử Tường ngồi trong góc nhìn nhóm bạn học ban đầu có chút xa lạ tiếp cận, sau đó dựa theo kí ức có chút không xác định gọi tên nhau, sau đó bắt đầu gia tăng độ quen thuộc, biện pháp tốt nhất là kể lại những chuyện cũ, mặc kệ là phát sinh trên người mình, đối phương hay một sự kiện oanh động nào đó trong trường, cứ vậy thực dễ dàng làm người xung quanh hưởng ứng, rất nhanh mọi người bắt đầu quen thuộc, hỏi han tình hình gần đây, tỷ như đang làm việc ở đâu, sống thế nào này nọ…

Hà Tử Tường không thích tham gia họp bạn, bởi vì bạn học sớm đã không còn là những người bạn đơn thuần khi xưa, những cuộc gặp gỡ thế này chẳng qua chỉ là cơ hội để khoe khoang mà thôi.

Có lẽ bản chất vẫn là một cuộc hội tụ trao đổi, nhưng không phải đơn thuần là gặp gỡ trò chuyện, những người bạn cũ sau nhiều năm không gặp nhân cơ hội này tụ tập lại, sau đó nam thì so sánh sự nghiệp với gia đình, nữ thì hôn nhân với bạn trai, tiếp sau đó là khoe khoang những món hàng hiệu mình diện trên người.

Có người không chút kiêng dè khoe khoang, có người im lặng ghen tị, có người hai mắt lóe sáng tìm kiếm cơ hội nịnh nọt, tự nhiên cũng có người giống Hà Tử Tường, trốn trong một góc không muốn tham gia.

Hà Tử Tường tùy ý cầm một ly cocktail thưởng thức, đột nhiên cảm nhận được chiếc ghế sô pha lún xuống, quay đầu qua thì thấy một người nam trẻ tuổi.

Thấy Hà Tử Tường, người nọ bất đắc dĩ nhún vai, chỉ một mảnh ồn nào náo nhiệt bên kia: “Thiệt chịu không nổi mùi hương của đám phụ nữ kia, anh bạn à, chia cho tôi chút địa bàn để hít thở đi.”

Hà Tử Tường biết đối phương nói về mùi nước hoa, chỉ gật đầu không có ý kiến, vốn đây cũng không phải nhà cậu, ai muốn ngồi cũng không liên quan.

“Anh bạn, tôi thấy cậu thực lạ mắt, ở ban nào vậy?” Đại khái họp mặt hôm nay không phải chỉ có một lớp đi, bằng không người này cũng không hỏi như vậy.

“Tôi không phải người trong ban, tôi bồi người tới thôi.” Hà Tử Tường nói.

“Ồ, khó trách tôi cảm thấy cậu lạ mắt như vậy, không có chút ấn tượng nào.” Đối phương gật đầu: “Tôi là Lục Hồng, còn cậu?”

“Tôi là Hà Tử Tường.”

“Cậu bồi ai tới vậy, bạn gái à?”

“Tôi đã kết hôn rồi, vì thế nên gọi là vợ.” Hà Tử Tường cảm thấy người này có chút nói nhiều, bất quá một mình ngồi một góc cũng chán, có người nói chuyện phiếm cũng không sai.

“Anh bạn, sao ngốc vậy, sớm vậy đã kết hôn rồi a?” Hà Tử Tường vốn cũng không lớn, hơn nữa da dẻ trắng nõn dáng người gầy gầy, thoạt nhìn so với tuổi thật còn trẻ hơn.

Hà Tử Tường cười cười không nói gì, lúc trước cậu nhanh như vậy đã kết hôn với Giang Lâm Nhi cũng vì nội tâm cậu vẫn luôn khao khát có được một gia đình đầy đủ, nào ngờ cuối cùng lại nhận kết cục kia.

Lục Hồng nhìn ra Hà Tử Tường không mấy hứng thú với đề tài này, đang định đổi đề tài thì ngoài cửa truyền tới một trận ồn ào, hai người quay đầu lại, một người nam dáng người cao ngất, mặt mũi tuấn tú dẫn theo một cô gái ăn mặc sang trọng tiến vào.

Hai người lập tức trở thành tâm điểm chú ý, rất nhiều người tươi cười tới nghênh đón, có vẻ là một nhân vật lớn.

Hà Tử Tường còn đang nghi hoặc hai người này là ai thì Lục Hồng ở bên cạnh đã thấp giọng nói: “Đó là Lý Duệ, cậu cũng biết đúng không, cậu chủ của tập toàn Chấn Hưng, khách sạn này chính là một trong số sản nghiệp của nhà bọn họ.

Hà Tử Tường biết tập đoàn Chấn Hưng, cũng từng nghe qua vị cậu chủ này, bất quá chưa từng thấy qua người thật, nhưng mặc kệ đối phương là ai, cậu đều không có hứng thú.

Lục Hồng ở bên cạnh đang tiếp tục giới thiệu cô gái đứng bên cạnh Lý Duệ, hình như là hoa khôi của khoa, lúc còn ở trường chính là bạn gái Lý Duệ, không ngờ bây giờ vẫn còn là một đôi. Hà Tử Tường thực hoài nghi Lục Hồng này làm nghề phóng viên đi, bằng không sao cái gì cũng biết, lại còn nói nhiều như vậy.

Hà Tử Tường chia ra một nửa tâm tình lắng nghe, một nửa khác thì chú ý tới Giang Lâm Nhi, lần này cậu tham gia hội họp chính vì muốn tra xét vòng quan hệ xã giao của Giang Lâm Nhi, nhưng từ nãy tới giờ, Giang Lâm Nhi chỉ nói chuyện với nữ, không có người nam nào.

Có lẽ, hiện giờ Giang Lâm Nhi vẫn chưa quen biết người nọ?

Một lát sau, Giang Lâm Nhi cùng Hoa Doanh nắm tay nhau đi về phía Hà Tử Tường, Giang Lâm Nhi vừa tới liền lôi kéo tay cậu, nói muốn giới thiệu cậu với nhóm bạn học của mình.

Hà Tử Tường còn chưa kịp nói chuyện, Lục Hồng ở bên cạnh đã nói: “Tử Tường, đây là vợ cậu à?”

Hà Tử Tường không biết từ khi nào mình cùng Lục Hồng thân thiết như vậy, thoáng cái đã từ Hà Tử Tường biến thành Tử Tường, bất quá theo bản tính dễ làm quen của Lục Hồng thì cũng không quá ngạc nhiên, cậu gật đầu, giới thiệu: “Đây là vợ của tôi, Giang Lâm Nhi.”

Giang Lâm Nhi có chút thẹn thùng mỉm cười: “Xin chào, tôi là Giang Lâm Nhi ban xx.” Vì không phải chỉ họp mặt một lớp nên lúc giới thiệu thường nói thêm ban của mình.

“Xin chào, tôi là Hoa Doanh ban xx.” Hoa Doanh ở bên cạnh cũng giới thiệu.

“Chào, tôi là Lục Hồng ban xx.” Mọi người đơn giản chào hỏi hai câu, Giang Lâm Nhi liền kéo Hà Tử Tường rời khỏi góc bí mật này, đi về phía đám người.

Hà Tử Tường bị lôi kéo giới thiệu hết người này tới người khác, nhìn Giang Lâm Nhi ứng phó đám phụ nữ kia, cậu chỉ cần phối hợp mỉm cười, lúc đối phương hỏi tới chức vụ thì báo ra tên công ty cao cấp của mình là được.

Lúc Hà Tử Tường sắp mất kiên nhẫn tới nơi thì phía sau đột nhiên truyền tới một âm thanh quen thuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play