Áng mây che phủ ngọn núi, đây là phía nam thành nhỏ, có một ngôi nhà trên đỉnh núi.
Trời đã sáng rõ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lộng lẫy như một thắng cảnh nhân gian, nhưng cũng chỉ là một căn phòng đơn độc thôi.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bởi vì đêm qua quên kéo rèm, An Nham say sưa ngủ đến tận chín giờ, mới mơ màng mở mắt. Vươn vai, cậu ngồi dậy.
Mỗi trạch nam đều cảm thấy tức giận khi phải rời gường. Khuôn mặt cậu lạnh lùng, rửa mặt, thay quần áo. Sau đó đi dép lê, “lạch bạch” đi xuống lầu. Khi đi trên cầu thang, mở vòng bạn bè trên di động. Sau khi nhìn thấy ảnh cosplay mới nhất của Cố Bàng Bàng, tâm trạng của cậu mới tốt hơn, yên lặng ấn thích, lại yên lặng down hình ảnh vào di động. Sau đó ngẩng đầu, nhìn căn phòng tràn đầy ánh sáng, mới phát hiện thời tiết hôm nay rất tốt.
Cậu đi thẳng đến căn phòng ở góc tối dưới lầu.
Cửa đóng chặt, nhưng không khóa. Ngộ nhỡ người nọ xảy ra chuyện gì, còn tiện cho An Nham ra vào. Cậu khẽ đẩy cửa ra, căn phòng yên tĩnh, tấm rèm kéo xuống không có một khe hở. Trong phòng có mùi nồng nặc, dựa vào ánh sáng mơ hồ, An Nham nhìn thấy người nọ nằm trên giường, chăn để ngay ngắn, hai tay hai chân đều nghiêm chỉnh.
Anh ngủ giống như một thân cây.
Mỗi khi nhìn anh trong tình trạng này, An Nham đều im lặng một lúc.
Sau đó, “cốc cốc cốc” không hề nể nang gõ cửa phòng.
Người đàn ông trên giường giật mình.
An Nham: “Lão đại, nên dậy rồi.”
Lần đầu gặp được trạch nam còn thức khuya và ngủ nhiều hơn so với mình, An Nham cảm giác mình đã đánh mất sự ưu việt.
Bạc Cận Ngôn lấy tay chống giường, ngồi dậy. Sau đó thò tay chạm vào kính râm bên cạnh giường, đeo lên mắt. Trong ánh sáng mơ hồ, anh mặc đồ ngủ có vẻ vô cùng cao lớn, yếu ớt. An Nham lặng lẽ nhìn mấy giây, xoay người đi xuống bếp.
Không bao lâu, An Nham đã làm xong bữa sáng. Bạc Cận Ngôn cũng đã rửa mặt xong, đi đến nhà ăn ngồi xuống. Anh đã thay xong áo sơ mi và âu phục, kính râm vẫn đeo trên mắt như cũ.
An Nham nói thầm: “Khi ở nhà, anh không thể tháo cái kính kia xuống sao?”
Bạc Cận Ngôn: “Không thể.”
Vì thế An Nham từ bỏ.
Nhưng không phải người mù nào cũng cố chấp im lặng giống như du hồn. Tuy người này mù, nhưng mũi lại nhạy cảm hơn bao giờ hết. Anh vừa ngồi xuống một giây, mũi hít hai cái, sắc mặt lập tức thối: “Lại là sandwich trứng? Đã một năm rồi mà tay nghề của cậu chả tiến bộ chút nào, đúng là của hiếm.”
An Nham hoàn toàn không thèm để ý, từ bao giờ mà trạch nam phải hổ thẹn với khả năng nấu nướng của mình chứ? Cậu chỉ thản nhiên cười: “Sai rồi, là tôi giữ nguyên 26 năm không tiến bộ.”
Bạc Cận Ngôn: “…”
An Nham vùi đầu ăn, Bạc Cận Ngôn nhai mấy miếng, thật sự là khó mà nuốt xuống được. Anh hơi nhớ những bữa sáng đa dạng Giản Dao làm mỗi ngày, nhưng một khi nhận ra mình đang nhớ nhung, anh sẽ ra lệnh cho bản thân lập tức ngừng lại.
“Cậu không thể rán cá sao?” Bạc Cận Ngôn hỏi.
An Nham: “Không phải hai hôm trước mới ăn rồi sao? Hơn nữa nào có ai ăn cá vào buổi sáng chứ?” Cậu lại liếc Bạc Cận Ngôn: “Mắt anh không nhìn thấy, ăn nhiều cá cũng không tốt, nhỡ bị hóc xương thì sao? Chẳng lẽ còn muốn tôi gỡ xương cho anh?”
“Ha ha…” Bạc Cận Ngôn khẽ nói: “Lo quá nhiều rồi đấy, tôi nhắm mắt lại cũng có thể nhổ hết xương cá ra.”
An Nham: “…”
Cậu thật sự không muốn nói chuyện với người này nữa. Chỉ là khi ngẩng đầu, lại nhìn thấy chiếc kính râm trên mặt Bạc Cận Ngôn, còn cả khuôn mặt tuấn tú đen sì của anh. Trong phút chốc An Nham lại hơi mềm lòng, thỏa hiệp nói: “Vậy hôm nay tôi lại đi siêu thị, mua ít hamburger bò, xúc xích cá, và cá viên về. Nếu có cá tươi, sẽ mua một con.”
Bạc Cận Ngôn gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận.
Sau khi ăn sáng xong, An Nham vô cùng không muốn rửa bát, để vào chậu rửa coi như không thấy. Cậu lái xe, hai người xuống núi.
Chỗ này gọi là thành phố Tuân, ở vùng trung bộ phía nam, không lớn mà cũng không nhỏ. Bạc Cận Ngôn lựa chọn nơi này ở ẩn chỉ vì từng có quan hệ với người nào đó ở đây.
Ngay cả nhà ở của bọn họ cũng là do người nọ hỗ trợ thu xếp.
Nhanh chóng tới cửa đội cảnh sát hình sự, An Nham dừng xe, Bạc Cận Ngôn chống gậy, bước lên bậc tam cấp. Người đàn ông mặc âu phục đi giày da, tiến thẳng vào đội cảnh sát hình sự, lại là một người mù. Mỗi khi đến luôn khiến người ta liếc mắt, thỉnh thoảng cũng có tiếng bàn tán xì xào, Bạc Cận Ngôn chả bao giờ quan tâm. An Nham cũng thế, hai tay đút trong túi quần, đi theo phía sau anh, nhìn không chớp mắt.
Song hôm nay lại không có ai đón tiếp bọn họ.
Người cảnh sát phụ trách tiếp khách nói: “Xin lỗi giáo sư Bạc, Tiểu An! Hôm nay sếp của chúng tôi có việc đi ra ngoài, phải đón vị khách quan trọng khác, nhưng tất cả tài liệu về vụ án sau khi giáo sư Bạc giúp đỡ chúng tôi phá án đều ở trong này. Nếu các anh có yêu cầu gì cũng có thể nói thẳng với tôi.”
An Nham nhận lấy tài liệu, Bạc Cận Ngôn khẽ nói: “Cám ơn.”
Người cảnh sát còn muốn nói thêm mấy câu nữa, Bạc Cận Ngôn nghiêng tai lắng nghe một chút động tĩnh trong văn phòng, chợt nở nụ cười, hỏi: “Gần đây đang bận vụ án gì lớn sao?”
Người cảnh sát hơi sợ run, thấy An Nham cũng nhìn mình, vội nói: “Không có. Gần đây không có vụ án nào, chỗ chúng tôi nhỏ làm sao thường xuyên xảy ra vụ án. Đúng rồi… cấp trên muốn tới kiểm tra, mọi người đang bận rộn chuẩn bị.”
Cậu ta nói rất hợp lí, An Nham lộ ra vẻ mặt thản nhiên, Bạc Cận Ngôn chỉ mỉm cười, đột nhiên đứng thẳng dậy: “Nếu không có vụ án, vậy chúng tôi xin phép cáo từ.” Xoay người muốn đi.
Người cảnh sát vội nói: “Chờ đã! Hôm nay tuy sếp chúng tôi không ở đây, nhưng đã đặc biệt căn dặn nhà ăn chuản bị đồ ăn, mấy anh em muốn mời giáo sư một bữa cơm, biểu đạt chút cảm tạ…”
Bạc Cận Ngôn không hề dừng bước, chỉ nói: “Không cần, tôi không thích ăn cơm với người lạ.”
Người cảnh sát: “…”
An Nham nở nụ cười thản nhiên sâu xa với người cảnh sát, rồi cũng đút tay vào túi xoay người rời đi.
Hai người nhanh chóng đi xa. Người cảnh sát sửng sốt một lúc lâu, thở dài, cầm lấy điện thoại, gọi cho người nọ: “A lô, sếp ạ, giáo sư Bạc đến rồi, nhưng lại đi luôn. Không ở lại ăn cơm với chúng ta.”
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Bạc Cận Ngôn và An Nham đi ăn cơm trưa.
Các thành phố miền nam hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tương đồng, đường phố náo nhiệt, khu ăn vặt la liệt, nhà lầu cao thấp.
An Nham tìm một quán ăn nhỏ, hai người gọi một bàn đồ ăn: một con cá ba cân, một đĩa đùi gà kho… Trong lúc đó Bạc Cận Ngôn hỏi nhân viên: “Có hoành thánh da cá không?” Nhân viên hơi sửng sốt, nói: “Cái gì thế? Không có.”
An Nham: “Anh có thể đừng yêu cầu cao với việc ăn uống thế không?”
Bạc Cận Ngôn: “Không thể.”
Bộ dáng không thuận theo, nhấc cốc nước, nhớ tới sau khi về nước, lần đầu tiên trong đời được ăn món hoành thánh da cá kia, cũng là ở thành nhỏ phía nam, cô làm cho anh ăn.
Cùng với… một người khác.
Dường như anh đã trải qua tất cả ấm áp tốt đẹp trong đời này, đều là nhờ hai người rực rỡ như cầu vồng kia ban tặng. Anh từng cùng lúc có được cả hai người bọn họ, vừa có tình bạn, vừa có cả tình yêu.
Bạc Cận Ngôn gạt gọng kính râm, sắc mặt bình tĩnh.
An Nham ngồi ở bên cạnh, yên lặng chơi trò chơi. Ánh mắt chú ý tới vị trí Bạc Cận Ngôn ngồi gần lối đi nhỏ, dễ dàng bị người đến người đi chạm vào, liền khẽ nói: “Ngồi sang phải một chút.”
Cậu không nói nguyên nhân, nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn dịch chuyển vị trí.
Đồ ăn được mang lên, hai người im lặng ăn.
Ăn đã tương đối no, An Nham nhấp ngụm hồng trà lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Lão đại, khi nào chúng ta trở về?”
Bạc Cận Ngôn im lặng một lát, đáp: “Nhiều nhất là ba tháng, tôi sẽ kết thúc tất cả với bọn họ.”
An Nham im lặng gật đầu: “Rõ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT