Một lúc lâu sau, Mạc Thất hiệp cuối cùng cũng giảng xong cho mấy đồ đệ ngốc, lấy khăn đặt trên khay đạo đồng đang cầm nhẹ nhàng lau mồ hôi, nhìn qua ta mỉm cười, tựa hồ nhìn thấu ta đang không kiên nhẫn, ôn hòa cười nói: “Tốt lắm, hôm nay ra khỏi đây mọi người nghỉ ngơi một chút, cẩn thận ghi nhớ những điều ta vừa dạy, ngày mai ta sẽ kiểm tra. Một khắc sau đến thư phòng học văn, về sau mỗi buổi chiều đều phải đến đây học.”
Mạc Thất hiệp nói xong rời khỏi Thanh Tùng viện, trong sân mọi người sắc mặt ảm đạm, ngay cả Tống Thanh Thư cũng oán giận liếc ta một cái. Ta không biết tại sao lại như thế, tò mò nhìn mọi người biểu tình bất đắc dĩ, kéo Thừa Chí lại nhỏ giọng hỏi: “Thừa Chí, mọi người đây là làm sao vậy? Vừa nghe đến học văn liền biểu hiện ra thế này?”
“Chỉ Nhược tỷ tỷ, lúc Thất sư thúc dạy mọi người đọc sách rất đáng sợ, trước kia đều là năm ngày mới học buổi, hiện tại mỗi ngày một buổi, mọi người hiện tại thật là khổ.” Chu Thừa Chí tỏ vẻ già dặn lắc lắc đầu, vẻ mặt thảm đạm bất đắc dĩ, ta nhìn thấy buồn cười không thôi.
Mạc Thất hiệp người thẳng tính nhưng lời nói đều ôn hòa nhã nhặn, không ác khẩu bao giờ, học chút văn tại sao mọi người lại e ngại như vậy? Thật sự không thể đoán, có phải hay không bọn họ đều thích đùa nghịch học võ, không để tâm học văn khiến Mạc Thất hiệp tức giận không? Trước kia đều là năm ngày một buổi, hiện tại đổi thành mỗi ngày một buổi, là vì chiếu cố ta sao? Sợ ta tuổi nhỏ, thời gian học tập không nhiều không thể học thành sao?
Lòng ta tự nhiên có chút cảm kích nói không ra lời, Võ Đang hiệp khách quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ vì ta một nữ hài tử mới mười tuổi mà lao sư động chúng (ý nói lôi kéo tất cả mọi người cả thầy lần trò vào) có phải không tốt lắm không? Là vì báo đáp ta chữa trị cho Tam sư huynh của hắn? Mặc kệ thế nào, phần cảm tình chiếu cố này ta nhớ kỹ. Nghĩ đến đây ta kéo Tiểu Thừa Chí hướng thư phòng đi đến, nói: “Thừa Chí, chúng ta đến thư phòng trước, trước khi Mạc Thất thúc đến dạy mọi người học, ngươi nói qua cho ta bài giảng lần trước được không?”
“Chỉ Nhược tỷ tỷ, giảng cũng vô dụng, Thất sư thúc là căn cứ vào tiến trình học của mỗi người mà dạy, mỗi người đều không giống nhau. Ta cũng may trước kia đã luyện viết chữ khá nhiều, biết một chút Tam Tự kinh, Thiên Tự văn, các sư huynh mới khó, viết chữ không tốt lắm liền bị phạt, hiểu không đúng bị phạt, giải thích không ra cũng bị phạt.” Thừa Chí đi bên cạnh ta vừa đi vừa nói.
Ta rùng mình, thiếu chút kéo Lôi Tuyết trên đầu ngã xuống, trong lòng thầm nghĩ thật sự không thể tượng tượng được, còn tưởng rằng chỉ có Tống Đại hiệp cùng cha Trương Vô Kỵ Trương Thúy Sơn mới văn vẻ đầy mình đâu, không nghĩ tới Võ Đang thất hiệp mỗi người đều không đơn giản, không có ai là không tinh thông học vấn, ngay cả Mạc Thất hiệp nhỏ tuổi nhất cũng yêu cầu học trò cao như vậy.
Nghĩ nhiều ta thực sự giật mình, Trương Tam Phong xuất thân đệ tử tục gia của Thiếu Lâm làm thế nào mà dạy được các đồ đệ như vậy? Chẳng những dạy cho võ công đứng hàng nhất lưu trên giang hồ, ngay cả văn học cũng xuất chúng. Trương Thúy Sơn có danh hiệu Ngân Câu Thiết Hoạch, thế hệ hiện đại liền cho rằng chỉ có Trương Ngũ hiệp văn võ song toàn, nhưng không nghĩ ngay cả Mạc Thanh Cốc nhỏ tuổi nhất học vấn cũng có thể dạy cho cả thế hệ đệ tử thứ ba của Võ Đang. Một môn phái võ lâm mà trọng cả đôi đường văn võ, thật sự khiến người ta bội phục.
Ta vào thư phòng, đồ đạc vẫn sắp xếp y như hôm qua, trừ bỏ chỗ ngồi chủ khách là cách ra, bên cạnh còn có mấy giá sách lớn đầy sách, cạnh giá sách còn có bàn học lớn, mặt bàn đen sáng bóng, không biết dùng gỗ gì tạo thành. Ta nghĩ đến vừa rồi trong viện nhiều người như vậy, không biết giờ ngồi như thế nào, đành phải hỏi Thừa Chí: “Thừa Chí, trong này học hành như thế nào vậy? Sao lại chỉ có mỗi cái bàn to này.”
“Không phải ở trong này, bàn lớn này là để Thất sư thúc dùng, chúng ta ngồi ở phía sau kia.” Thừa Chí nói xong kéo ta đi đến chỗ giá sách, sau khi đi qua, trước mắt ta lại xuất hiện một gian khác rất rộng, làm cho ta không khỏi bất ngờ, chỉ thấy trước mắt chừng ba mươi bàn học nhỏ xếp thành dãy, mỗi hàng năm bàn, tổng cộng sáu hàng, phía trước chính là bàn lớn, có một bàn học nhỏ phía trước.
Trên bàn lớn chẳng những bày văn phòng tứ bảo, góc bàn còn đặt một lá thư, ở giữa bàn đặt một miếng thúy ngọc chặn giấy, phía dưới có chừng mười sáu tờ giấy trắng, bên cạnh hộp bút tinh xảo đựng các loại bút lông lớn nhỏ đủ loại, một bên là nghiên mực chưa mài, nghĩ đến hôm qua Thừa Chí phải học, phía dưới có chừng mười bàn là có đặt giấy bút trên đó, ta biết đây đại khái là tất cả số người học trong viện rồi.
Sát bốn bức tường đặt bảy giá sách đầy ắp, ta nhìn mà thầm toát mồ hôi, sẽ không học tất cả số sách này chứ? Ta đây sắc mặt cũng thảm đạm, thực không nghĩ trong Thanh Tùng viện lại có khu vực lớn thế này, còn tưởng rằng thư phòng đã là lớn nhất rồi đâu. Nếu không có giá sách nhiều như vậy thì thật là giống với phòng học thời hiện đại, chẳng qua là bàn học không giống nhau thôi.
“Chỉ Nhược tỷ tỷ, sao lại ngây người ra vậy? Đến đây ngồi đi! Chúng ta cùng học tốt lắm, nơi này trừ bỏ ta thì tỷ là nhỏ nhất rồi.” Thừa Chí kéo ta ngồi xuống ở bàn thứ ba dãy thứ tư, rồi ngồi xuống ngay bàn bên cạnh ở dãy thứ ba, đổ nước vào nghiên, cầm thỏi mực mài mài, vừa mài vừa thì thầm ôn bài, động tác nhịp nhàng chậm rãi, khuôn mặt non nớt nghiêm lại ra dáng lão thành.
Ta biết cậu bé này phụ thân chính là vương chủ, trước đây nó ở trong thư phòng của hoàng cung chắc hẳn áp lực so với nơi này còn nhiều hơn, khó trách một chút cũng không cảm thán. Bất quá ngồi ở nơi này, phía trước khá là khó nhìn, ta nghĩ nghĩ lại không khỏi bật cười, phía trước không có bảng đen, đều là thầy giáo tận tay chỉ dạy, làm sao phải lo lắng ngồi trước ngồi sau.
Nghĩ vậy, ta cũng mở túi ra, lấy văn phòng tứ bảo đặt lên bàn, nhấc Lôi Tuyết ngồi xuống đùi, học dáng vẻ Thừa Chí, đổ nước trong vào nghiên, cầm thỏi mực mài, vừa mài vừa nói: “Không thể nào, ta còn tưởng rằng ta so với mấy đạo đồng kia phải lớn hơn chứ. Nơi này cũng thật lớn nha, nhiều sách như vậy không phải học hết toàn bộ chứ?”
“Đương nhiên là không, ngoại trừ tứ thư ngũ kinh Thất sư thúc dạy bắt buộc phải học, còn lại tất cả đều là mọi người nếu có hứng thú thì tự học, sách ở nơi này đều là cha cùng sáu vị sư thúc cùng nhau sưu tập, bên trong kiến thức bao la vạn tượng, có ý bặc tinh tượng, kỳ môn độn giáp, thi từ ca phú các phương diện luôn. Mọi người học bài Thất sư thúc dạy xong, có thể tùy ý đọc, nhưng phải giữ cẩn thận không để hư hỏng, bằng không phải chịu phạt nặng.” Tống Thanh Thư đi đầu dẫn theo mọi người tiến vào, vừa lúc nghe được lời ta hỏi, lên tiếng đáp.
Nghe vậy, ta lại không khỏi bội phục, Võ Đang thất hiệp không những thế mà còn thu thập được nhiều sách như vậy, những sách này nếu còn lại đến hiện đại nhất định sẽ rất quý giá! Ta nhìn mọi người theo thứ tự ngồi xuống, ngồi kín hai hàng phía trước, không khỏi cười, thật là giống phòng học thời hiện đại: “Thật là tốt, học xong buổi hôm nay, ta cũng phải chọn ra hai quyển đọc mới đươc.” Lôi Tuyết nghe giọng ta cao hứng cũng chi chi kêu vui vẻ, ở trên đùi ta đùa tới đùa lui khiến ta thiếu chút nữa làm đổ mực ra ngoài.
“Tiểu tử kia cũng theo đến đây sao? Ngày hôm qua Thừa Chí nói ngươi cũng đến học, ta nghĩ tiểu tử kia thế nào cũng sẽ đi theo ngươi, quả nhiên là đúng mà.” Tống Thanh Thư nghe tiếng Lôi Tuyết, vội đứng dậy chạy lại cạnh ta, tóm lấy gáy Lôi Tuyết lôi nó ra đùa nghịch, vui vẻ nói với ta.
Ta thấy khỉ con mắt tròn ướt sũng nhìn ta, tứ chi vô lực, trông vô cùng đáng thương, liền đứng dậy, trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư: “Ê, ngươi đứng có mỗi lần gặp đều bắt nạt nó được không? Ngươi xem ngươi làm nó đau, sắp khóc rồi kìa!” Ta xông đến cướp Lôi Tuyết lại.
“Đâu có, nó không khóc đâu, nó đây là thích ta, khi nào nhìn thấy ta đều ngây ra, không khóc, không khóc.” Tống Thanh Thư tránh thoát khỏi tay ta, chạy về chỗ của mình, xấu hổ buông tay đem Lôi Tuyết ôm vào lòng, một bên nói với ta, một bên lấy trái cây dại ra cho Lôi Tuyết chơi.
Ta xem mọi người hi hi ha ha cười nhìn ta và Tống Thanh Thư đấu nhau, bọn họ không quen thuộc với ta lắm, trước đó ta lại đã đồng ý với cha phải giữ lễ, không khỏi bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào, nhìn mực trên bàn của ta bị đổ ra một ít, bỗng nhiên nghĩ đến nghiên mực trên bàn của Mạc Thất hiệp còn chưa có mài đâu. Trước đây ở thời hiện đại ta đi học chính là thường xuyên giúp thầy giáo làm mấy việc nho nhỏ lấy lòng thầy, ở hiện đại sức học ta cũng không tốt lắm, thầy giáo chẳng những không phê bình ta còn quan tâm đến việc học của ta hơn, giúp ta tiến bộ nhanh hơn, đây chính là kinh nghiệm nha!
Nghĩ đến đây, ta đi đến chiếc bàn của Mạc Thất hiệp, đổ nước vào nghiên mực, cầm thỏi mực bên cạnh mài mài, trong lòng âm thầm đắc ý, hừ! Tiểu thí hài, không so đo với ngươi, xem ta lấy lòng thầy giáo, về sau làm cho Mạc Thất hiệp cho ngươi thêm bài tập, tức chết ngươi, xem ngươi còn dám chọc giận ta không.
Ta mài xong mực, chuẩn bị trở lại chỗ ngồi, đã gần đến giờ Mạc Thất hiệp đến dạy mà sao vẫn chưa thấy Du Tử Oánh đến học, chỉ có một mình ta là nữ ở nơi này cũng khá là ngại a! Nghĩ vậy ta hỏi Tống Thanh Thư: “Thanh Thư, Tử Oánh sao còn chưa đến vậy? Mạc Thất thúc sắp đến rồi mà.”
“Tử Oánh không cần đến đây, phu nhân của Nhị sư thúc là con nhà khuê tú có học vấn, Tử Oánh bình thường vẫn là Nhị sư thẩm dạy, ngươi phải đợi sau khi tan học hẵng đi tìm Tử Oánh chơi!” Tống Thanh Thư vừa đùa với Lôi Tuyết, đầu cũng không ngẩng nói.
Ta nghe lời Tống Thanh Thư xong thấy kinh hãi, như vậy nơi này không phải chỉ có ta là nữ sao? Ta một nữ hài tử cùng cả một đống con trai cùng học chỉ sợ là không hợp lễ thôi! Nếu Tử Oánh không học ở đây, Mạc Thất hiệp vì sao lại đồng ý cho ta đến cùng học nơi này, từ khi ta đến Võ Đang tới nay, liền phát hiện Võ Đang tuy là bang phái trong võ lâm, nhưng lễ nghĩa phép tắc có đủ, cũng không vu hủ, nhưng không kém so với nhà giàu đại tộc.
Nhưng thế nào cũng sẽ không để cho ta cùng một đám con trai cùng học chứ? Cổ đại nam nữ bảy tuổi đã phân biệt rạch ròi, ta tuy là thế hệ hiện đại không cần mấy cái lễ nghi này, nhưng chẳng lẽ cổ nhân cũng không để ý? Ta không biết làm sao đành trở về chỗ ngồi, không biết tình huống hiện giờ sẽ ra sao, không biết Mạc Thất hiệp sẽ an bài cho ta thế nào đây?