Y Vân thật không ngờ, sẽ có một ngày nàng rời xa quê hương, đứng ở vùng đất Trường Thành phía Bắc.

Càng không thể tưởng được phong cảnh ở đây lại rung động lòng người như vậy. Màu cỏ xanh tươi, sắc cây mơn mởn, khiến người khác váng đầu hoa mắt.

Nàng chưa bao giờ biết, rừng cây lại tụ họp lại vào nhau như vậy, ánh sáng ban ngày truyền đến, muôn hoa khoe màu đua sắc, đủ mọi cung bậc. Bầu trời thảo nguyên lại càng xanh ngắt, trong vắt như mặt nước, thêm phần xa vời, mênh mông.

Không trung bồng bềnh từng áng mây trắng tinh thoắt ẩn thoắt hiện. Một tuấn mã đen tuyền chở hai người hướng vào thảo nguyên chạy như bay. Y Vân không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể cùng Quân Lăng Thiên cưỡi trên một con ngựa, rong ruổi trong biển cả xanh biếc.

Bao lấy chiếc eo của nàng là cánh tay rắn chắc của Quân Lăng Thiên. “Còn nhớ không? Đây là vết tích ngươi để lại cho ta. ” Thanh âm Quân Lăng Thiên trầm thấp như yêu ma vang ở bên tai. Ánh mắt Y Vân theo lời nói của hắn dừng trên cổ tay, nơi đó có một vết sẹo mờ.

Y Vân biết, đây là do nàng cắn, khi bị hắn bắt từ Hội Hoa Xuân nàng đã cắn.

Khi đó, nàng sợ hãi như vậy, sợ hãi vô cùng, nhưng hiện tại nàng lại không còn sợ hắn.

Chẳng biết tại sao, trong lòng lại có một niềm tin vào hắn, không muốn xa rời. Cơn gió mát lạnh thổi qua bên người, mang theo hơi thở riêng biệt của thảo nguyên, tình cảnh này, khiến người say mê. Ở trên thảo nguyên bao la này, lúc đầu Y Vân không hề nhớ đến những hồi ức, nhưng hiện tại lại có cảm giác hồi tưởng.

Nhớ tới những ngày gian khổ, những ngày suy sụp, những ngày vui sướng cùng ưu thương, Y Vân thật sự muốn vứt bỏ tất cả ràng buộc, thoả thích hoà mình vào không gian mộc mạc, tự nhiên của thảo nguyên. Nhưng mà, có thể sao?Phía trước nơi chân trời, mờ ảo xuất hiện một chấm đen nhỏ. Đến gần mới thấy rõ đó là hai chiếc xe ngựa, còn có mười mấy con ngựa, người cưỡi đều là thị vệ của Quân Lăng Thiên, bọn họ đã đi đến nơi tụ họp. Quân Lăng Thiên ghìm chặt ngựa, nói bên tai Y Vân: “Ta sẽ phái người đưa mẫu thân ngươi đến Nhật Hi Quốc, nếu có chuyện gì thì nói với mẫu thân ngươi đi, cùng nàng nói rõ. ”Cuối cùng cũng đến gần Nhật Hi Quốc, nhưng mà không biết chiến tranh có còn tiếp diễn hay không, phụ thân và Long Mạc có bình an không.

Thật sự nàng muốn tự mình đi xem thế nào, nhưng, hắn chịu để nàng đi sao?“Ta có thể……”

“Không được!” Y Vân còn chưa nói xong, liền bị giọng nói của Quân Lăng Thiên không hề ngập ngừng phản đối, hình như hắn sớm đã biết nàng đang nghĩ gì. “Ngươi là nha hoàn của ta? Ngươi đã quên rồi sao?” Thanh âm của Quân Lăng Thiên trầm thấp. “Ta có thể trở về tiếp tục làm nha hoàn của ngươi! Ta sẽ không giống ngươi nuốt lời. ”

“Ta sẽ cho ngươi đi, nhưng không phải là bây giờ, ngươi biết nguyên nhân. ” Quân Lăng Thiên không lưu tình chút nào mở miệng. Y Vân không nói gì, nàng hiển nhiên là biết nguyên nhân, hắn sợ nàng khi đi lúc này sẽ gặp Long Mạc.

Một loại bi thương khôn siết tràn ngập trong lòng. Y Vân yên lặng không nói gì xuống ngựa, đi đến xe ngựa của mẫu thân. Phía sau, ánh mắt Quân Lăng Thiên sắc bén đuổi theo nàng, mải miết nhìn vào tấm lưng của nàng. Trong xe ngựa, mẫu thân tựa mình trên chiếc giường mềm mại, không biết đang suy nghĩ gì.

Suốt mấy ngày liền bôn ba, sắc mặt mẫu thân có chút tiều tuỵ, nhưng đôi mắt lại như ánh mặt trời sáng rực soi rọi lên mặt hồ sâu rộng, tĩnh mịnh mông lung. “Nương, Vân nhi không thể cùng người đi Nhật Hi Quốc, người phải bảo trọng nha.

Nương, Vân nhi mặc dù không biết người và phụ thân vì sao trước đây rời xa nhau, nhưng lúc này, Vân nhi hy vọng người có thể cùng phụ thân hoà thuận trở lại. ”Nguyệt Như Thủy than nhẹ một tiếng nói, “Vân nhi, chuyện của nương, ngươi không cần quan tâm, nương sẽ xoay xở được,” Nói xong liếc mắt nhìn Quân Lăng Thiên bên ngoài cửa sổ nói, “Vân nhi, hắn từng nói với nương, hắn thích ngươi, nương cũng biết hắn là một hài tử không tệ.

Không biết Vân nhi đối với hắn có tình ý hay không?”

“Nương,” Y Vân kinh ngạc trợn to mắt, Quân Lăng Thiên này nói với mẫu thân lúc nào? Thật sự là bản lĩnh rất lớn, có thể khiến mẫu thân vui vẻ như vậy, “Trong lòng Vân nhi đã có Long Mạc, sẽ không có người khác. ”

“Đã như vậy, khi tới Nhật Hi Quốc, nương chắc chắn sẽ nhờ phụ thân ngươi nghĩ cách đón ngươi về.

Chỉ là, Vân nhi, ngươi đừng có nhìn sai lòng mình. ” Nguyệt Như Thủy nhìn chăm chú vào đôi mắt Y Vân nói. Nhìn sai sao? Trong một thoáng tâm tư Y Vân có chút hoang mang. Sẽ không. Nàng tin tưởng trái tim mình chỉ có Long Mạc, nàng đã lưu giữ hình ảnh Bạch y Đại ca ca rất nhiều năm ở trong lòng. “Nương, Vân nhi đã đáp ứng làm nha hoàn của hắn, luôn muốn hắn kết hôn, có lẽ phụ thân cũng biết hắn, nếu có thể tìm cho hắn một hôn sự phù hợp, Vân nhi có thể được tự do. ” Y Vân nói. “Nương hiểu ý của ngươi, Vân nhi hãy bảo trọng. ” Mẫu thân nhìn vào đôi mắt Y Vân, lo lắng thở dài một hơi. Y Vân từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn chiếc xe mang theo mẫu thân rời đi nơi xa. Nàng ngơ ngẩn nhìn theo, mãi cho đến khi chiếc xe ngựa kia trở thành một chấm nhỏ, biến mất trong tầm nhìn của nàng. Mẫu thân đi rồi, chỉ mong mẫu thân có thể ngăn cản chiến tranh, chỉ mong mẫu thân có thể quay về bên cạnh phụ thân. “Lên ngựa đi!” Từ trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Quân Lăng Thiên. Y Vân ngẩng đầu, ngay tức khắc nhìn thấy một thân người sắc tím, phía sau hắn ánh nắng buổi chiều ấm áp, lonh lanh như màu ngọc, khiến cả người hắn nhìn qua tựa như toả ra muôn vàn tia sáng mong manh.

Gương mặt vẫn mang theo nụ cười lười nhác, lực hấp dẫn có thể giết chết người. “Không!”Y Vân cự tuyệt, nàng không muốn lại cùng hắn cưỡi chung một con ngựa, bởi vì nàng nghĩ đến Long Mạc, nghĩ đến Đại ca ca vẫn còn gian nan trên chiến trường, mà nàng lại ở đây say mê nụ cười của tên ác ma này. Nàng tự nói với mình bởi vì nơi đây là thảo nguyên, bởi vì cảnh sắc xinh đẹp, nên nàng mới đánh mất phương hướng. Hiện giờ nàng đã mơ hồ đoán được thân phận của Quân Lăng Thiên, hắn là người Thiên Minh Quốc, lại không ở tại Thiên Minh Quốc, mà ẩn náu ở nơi Trường Thành xa xôi này, chỉ có một nguyên nhân, hắn chắc chắn là thuộc hoàng thất của Thiên Minh Quốc. Cố quốc không thể về, chỉ có thể lưu lạc bên ngoài. Nhớ đến mối thù hận giữa hắn và Long Mạc, Y Vân cuối cùng cũng hiểu rõ, Long Mạc mười mấy năm trước chỉ là một nhi đồng mười mấy tuổi đã từng chiến đấu ở Thiên Minh Quốc, mối thù kia có lẽ xuất phát từ lúc đó. Hắn tiếp cận nàng, hẳn là vì trả thù Long Mạc.

Mà tâm tư của nàng, thiếu chút nữa đã rơi vào trong tay giặc. Hắn nói thích nàng.

Thật sự là thích sao? Hay là vì muốn đả kích Long Mạc. Bầu trời Trường Thành trong suốt như vậy, mà lòng của nàng, lại cảm thấy một sự rối bời. “Không!” Quân Lăng Thiên lặp lại lời nói của Y Vân, tiểu nữ nhân này lại đang nghĩ cái gì, vì sao khuôn mặt trở nên lạnh nhạt như vậy. “Ta muốn ngồi xe ngựa!” Y Vân chỉ vào chiếc xe ngựa còn lại, nói. Thân mình bỗng nhiên nhẹ nhàng, Quân Lăng Thiên một tay bắt lấy người Y Vân, kéo lên lưng ngựa. “Ngươi chỉ có thể ở cùng ta! Vả lại, trong xe đã có người. ” Quân Lăng Thiên nói. Có người? Là ai?Y Vân không biết.

Bởi vì những người nàng biết đều đang cưỡi ngựa, Hồng Điệp, Loan Nguyệt, Mặc Vân, Phù Liễu, còn có mấy tên thị vệ, tất cả mọi người đều đang ngồi ngay ngắn trên ngựa, trong xe kia còn có ai chứ?Y Vân quả thật đoán không ra, có lẽ căn bản là không có người, chẳng qua là hắn không muốn nàng ngồi mà thôi. Nhiệt độ ban ngày dần dần hạ xuống, mặt trời phía tây tròn to đỏ ửng, như thiếu nữ điểm trang, xinh tươi không gì sánh được. Đoàn người đuổi theo bóng mặt trời khuất núi, đi tới một thôn xóm nằm bên dòng nước. Có trên trăm chiếc lều vải, ngay ngắn có hàng.

Con sông nhỏ uốn khúc vờn quanh, bên trái là dãy núi xanh mướt. Có khói bếp lượn lờ bốc lên, cơn gió đưa đến mùi hương thịt nướng. Xa xa mục dân đang vội vàng dắt bầy dê trở về, dàn dê, tựa như từng áng mây trắng bềnh bồng, rơi xuống thảo nguyên. Tiếng dê réo gọi, tiếng ca du mục, còn có tiếng cười trẻ con, giống như một khúc hát xa xưa vọng lại, rơi vào trong vành tai Y Vân. “Chúng ta đã về đến nhà!” Quân Lăng Thiên khoan thai nói. “Là ngươi về nhà, không phải ta!” Y Vân lạnh lùng nói. Có mấy nữ tử y phục rực rỡ từ xa bước đến, như những áng mây ngũ sắc. “Thiên ca ca!” Nữ tử dẫn đầu vui mừng kêu lên. Tuyết Mạn La!Công chúa Tinh Mang Quốc sao lại xuất hiện ở nơi này. Sau khi nhìn thấy Y Vân, sắc mặt Tuyết Mạn La trở nên buồn bả, sự vui sướng kia liền trở nên hư ảo. “Thiên ca ca, ngươi sao lại mang nữ tử này về đây?”

“A La, đến khi nào vậy? Ca ca của ngươi thế nào?” Quân Lăng Thiên tránh không trả lời câu hỏi của nàng. “Hôm qua đến,” Tuyết Mạn La nói, ánh mắt vẫn không chút thiện cảm nhìn Y Vân. “Thanh Tâm công chúa có tốt không?” Y Vân tuy biết rằng vị công chúa này không thích nàng, nhưng vẫn không kìm được muốn hỏi thăm tin tức của Thanh Tâm công chúa. “Đương nhiên tốt, gả cho ca ca của ta, còn có thể không tốt sao?” Giọng điệu Tuyết Mạn La vô cùng khó chịu. Sắc mặt Quân Lăng Thiên buồn bả, vung roi, con ngựa kia liền lao vụt qua người Tuyết Mạn La, trong gió truyền đến thanh âm lạnh lùng của hắn, “A La, ngươi nên đối xử với nàng khiêm nhường một chút. ”Gương mặt Tuyết Mạn La liền trắng như tờ giấy. Quân Lăng Thiên mang theo Y Vân, chạy đến trước một chiếc lều thật to.

Nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa, liền đem Y Vân đỡ xuống, ôm vào trong trướng. “Tiểu nữ nhân, đây là căn lều của ta, sau này ngươi ở lại đây!” Quân Lăng Thiên mỉm cười, đó là nụ cười bình yên, an lòng, còn có một chút yêu thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play