*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ Diễn là một trạch nam từ đầu chí cuối, năm nay đang học đại học năm ba. Ngoại hình bình thường, thành tích bình thường, tính cách cũng bình thường. Cả trong lẫn ngoài đều đạt đủ tiêu chuẩn để có thể tồn tại được trong giới phàm nhân.
Cường điệu sự “bình thường” của cậu ta một cách chi tiết như vậy là vì, hai mươi năm cuộc đời cậu ta cuối cùng cũng gặp một chuyện “không bình thường”.
Từ Diễn hiện đang tránh trong một con ngõ nhỏ, ló đầu ra nhìn ngó thăm dò xung quanh.
Sâu vào trong ngõ là một tòa Lạn Vĩ lâu, bình thường có rất ít người đi qua. Cậu ta cũng là vì một lần thấy bạn học mình đi vào đây mà tò mò lén lút bám theo.
Cái người bạn học kia là hệ thảo* của khoa Toán, là học sinh đứng đầu, rất được các giáo sư và bạn học yêu mến, dù mới chỉ đang học năm ba nhưng đã bảo vệ được cả công trình nghiên cứu.
*Hoa khôi của hệ:vNgoại hình đẹp trai, đầu óc lại giỏi, vận động xuất sắc, hơn nữa lại rất giản dị gần gũi, thực sự là hoàn hảo như một hoàng tử vậy, khiến cho Từ Diễn cùng các bạn nam khác hâm mộ đến mức phát thành ghen tỵ. Cho nên khi thấy hệ thảo xuất hiện tại chỗ như thế này, xuất phát từ lòng hiếu kỳ cùng một cảm xúc không tên nào đó, Từ Diễn đã lén đi theo.
Hoàng tử khoa toán Trần Minh đang đứng trước mười mấy người, ánh đèn tù mù, Từ Diễn chỉ có thể thấy hình như đám người kia có cầm theo gì đó, dáng đứng cũng cà lơ phất phơ không ra thể thống gì. Kẻ cầm đầu quát mắng, “Thằng ranh này mày cũng biết trốn phỏng? Nghĩ rằng giả làm sinh viên thì có thể lừa được ông đây chắc?”
Từ Diễn nghe không hiểu, Trần Minh lại thở dài trước mặt vị đại ca xã hội đen kia, bất đắc dĩ mở miệng, “Muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây, mấy người nhận lầm người rồi.”
Tên côn đồ cầm đầu tầm hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn, cơ bắp cuồn cuộn, như thể muốn phá bung bộ quần áo hoa hòe hắn ta mặc ra. Hắn nghe Trần Minh giải thích, vẻ mặt khinh thường, quay đầu phun tàn thuốc, còn khịt một tiếng rõ to, “Mắt ông đây nhìn sai nhưng mũi thì không ngửi sai! Dám phá việc làm ăn của Hắc Kình ông đây, mau giác ngộ đi! Chúng bay đâu, xông lên cho tao!”
Lũ côn đồ vừa nghe lệnh lập tức vọt lên, vũ khí cũng đủ loại: ống tuýt, cờ lê, đao dưa hấu*, ghế gấp,… đón đầu Trần Minh như mưa.
*Sớt thử thì nó ra … dao nạo vỏ =.=Từ Diễn đứng xem rất sốt ruột, vội vàng sờ điện thoại gọi cứu nguy, ai biết vừa mới cúi đầu, chỉ thấy đám người kia phát ra những tiếng “Ái da”, “Mẹ ơi” thảm thiết, đồng thời là tiếng thân mình rơi xuống đất nghe như bao cát.
Cậu ta không nhịn nổi lại ló ra nhìn, thấy dưới ánh trăng, Trần Minh vẫn êm đẹp đứng đó, áo T-shirt in hình cờ Anh, trên vai khoác túi Oxford, dáng người cao ngất tuấn nhã, vẫn giữ vẻ sinh viên ưu tú, ngay cả một sợi tóc cũng không rối.
Lũ côn đồ không biết đã xảy ra chuyện gì; ở công trường bỏ hoang cách đó ba thước nằm một đám gì đó khuôn mặt vặn vẹo, nhe răng trợn mắt.
Trần Minh thở dài, “Cứ nghĩ là có thể tìm thấy tên kia ở chỗ này chứ, xem ra mình quá ngây thơ rồi.”
Tên thủ lĩnh côn đồ vốn ra lệnh xong thì đốt điếu thuốc, chuẩn bị thưởng thức kẻ bị đánh. Giờ hắn ta mở to mắt, thuốc lá rớt khỏi miệng, rơi trước vạt áo, hắn ta phủi đi, nhe răng ra cười, “Thì ra là vậy, hóa ra là đồng hương, ông đây lâu lắm rồi chưa ăn thịt yêu quái.”
Vừa nói xong, cơ bắp trên người chợt phình lên, khiến chiếc áo hoa hòe nứt toác thành mảnh, trên da mọc lên bộ lông màu đen, cằm cũng bắt đầu biến dạng, lộ ra hàm răng nanh như cây chủy thủ, hai chân trước đáp xuống đất, nhào tới phía Trần Minh.
“Ai đồng hương với loại yêu quái như mày chứ.” Trần Minh cau mày, nhấc chân lên đá thẳng vào cái con nửa người nửa quái chó kia. Yêu quái đó nâng chi trước lên chắn, phát ra một tiếng giòn vang, hệt như tiếng hai thanh sắt va vào nhau. Yêu quái kia cười ha hả, “Không đến nơi đến chốn!”
Trần Minh sầm mặt, thu chân lại nhảy ra sau, tránh sự công kích của móng vuót, đột nhiên hối hận khi ra ngoài quá tự đại, không mang vũ khí theo.
Yêu quái một kích bất thành lại bổ nhào lên, hai hàm răng nanh tỏa ra mùi máu khiến người ta buồn nôn, định cắn Trần Minh.
Di động của Từ Diễn rơi trên mặt đất, miệng mở to đến mức đút được cả một nắm tay, ngơ ngác đứng ở đầu ngõ, cảm thấy tam quan của bản thân như vừa bị hai trăm con voi giẫm lên, nát thành mảnh vụn.
Bên kia hai kẻ đánh rất lợi hại, đột nhiên có người vỗ vỗ vai cậu ta, “Người anh em, cho mượn điện thoại tí.”
Cậu ta theo phản xạ có điều kiện mà nhặt di động lên đưa cho, người nọ mượn, gọi điện thoại, đứt quãng nghe thấy, “Tìm thấy Ngao khuyển yêu rồi, địa chỉ là… Có người thấy… Giết thì phiền lắm… Ờ! Vậy nhé.”
Người nọ nói chuyện xong thì trả di động lại cho Từ Diễn, cậu ta còn không biết mình vừa lượn một vòng quỷ môn quan.
“Cầm.”
Từ Diễn ngầm cho rằng câu này hàm ý cảm ơn, lại nhận điện thoại theo phản xạ, “Không khách.. Trần Minh?”
Ánh trăng tuy khá mờ, nhưng cậu ta có thể thề độc rằng mình nhìn rất rõ, kẻ mặc áo T-shirt hình đầu hổ, quần bò bị giặt đến mức bạc phếch, tóc dài đến thắt lưng rối như bờm sư tử, bên tai trái là ba chiếc khuyên kiểu Punk lấp lánh dưới ánh trăng kia giống Trần Minh như đúc.
Tên Punker này lạnh lùng nhìn cậu ta, sau đó đẩy một cái, để lại một câu “Dám chạy loạn sẽ giết chết” rồi đi vào trong ngõ hẻm, cất giọng đùa cợt, “Bé cún, bé chạy rông ngoài đường thế này Cục quản lý quái vật biết không?”
Con Ngao khuyển quái kia quay đầu thấy tên Punker đi tới, điên cuồng thét lên, “Đm nó, sao lại có một tiểu bạch kiểm nữa thế này!”
Trần Minh đúng lúc giáng vào mũi hắn ta một cái, thu tay lại lắc lắc hai cái, lắc đầu cười khổ, “Cho nên tao mới nói là mày nhận nhầm người rồi.”
Sau đó nhìn về phía anh trai sinh đôi của mình, “Trần Thiên, anh chạy đi đâu đấy, sư phụ tìm anh khắp nơi.”
“Nếu y có rảnh tìm ta thì tên lão đạo thối ấy đã chả băm ta ra rồi.” Trần Thiên tiếp tục hừ lạnh, tháo một cái khuyên tai xuống, đặt trên lòng bàn tay, chiếc khuyên màu lam lập tức hóa thành linh kiếm. Trần Thiên vung lên, nắm chặt chuôi kiếm, vọt tới bên Ngao khuyển, chém thẳng vào đầu.
Đáng tiếc con yêu kia da rất dày, một kiếm đó không hề làm gì được.
Ngao khuyển yêu vung một trảo, kéo được áo của Trần Thiên, để lại trên người hắn ta ba vết cào dài từ ngực xuống bụng, nhìn hai anh em đang cố tránh, ngạo nghễ đứng thẳng, liếm liếm máu dính trên móng, cười điên cuồng hai tiếng, “Quá yếu quá yếu! Năm năm đó đại gia ta sặc —— ”
Nói chưa dứt câu đã bị một viên đạn pháo chứa linh khí to bằng nắm tay đáp trúng mặt, nôn ra cả máu lẫn mấy cái răng.
Đạo pháo linh khí kia là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của trưởng khoa khoa phát triển Cục quản lý quái vật Tư Hoa Quân, dung hợp phép thuật nội ngoại cổ kim, nén linh khí thành thực thể, ngưng kết thành đạn pháo, mặt ngoài còn khắc cả phù văn để tăng hiệu quả, dùng cho nhiều nhu cầu khác nhau.
Trên viên pháo kia rõ ràng là phù văn có hiệu quả gây mê, Ngao khuyển yêu bị đánh đến mức choáng váng, thè lưỡi ra ngoài, loạng choạng hai bước như đang múa, hai mắt nổi sao ngã xuống.
Một người vác cây súng phóng lựu đạn nhảy từ trên lầu ba của Lạn Vĩ lâu xuống, đáp xuống đất không một tiếng động, trên người mặc đồ tác chiến, khoác chiếc súng hướng lên, ánh trăng đậu trên gương mặt tuấn mỹ của thanh niên nọ, đúng là sư phụ của hai anh em này, đội trưởng trung đội thứ hai, ban xử lý sự kiện đặc biệt, Cục quản lý quái vật, Lâm Phương Sinh.
Đội trưởng đại nhân giờ đang bày ra vẻ mặt không vui mà nhìn Trần Thiên đang ngồi dưới đất, “Nói bao nhiêu lần là không cho phép tự tiện hành động rồi, nghiện đóng cửa cấm túc hả?”
Cấm túc = Sư phụ đau lòng = Có phúc lợi = Có thịt ăn.
Hai anh em liếc nhau, ngầm hiểu trong lòng mà chấp nhận.
Có vẻ như Lâm Phương Sinh cũng nhận ra hai kẻ đang nghĩ gì, đang định dạy dỗ thêm mấy câu thì trung úy của mình đã tới, ông ta chào một cái theo nghi thức quân đội, áp giải con yêu về, bóp méo ký ức người chứng kiến là kết thúc công tác.
Lâm Phương Sinh đành trừng mắt nhìn hai tên đồ đệ ngỗ nghịch của mình, quay đầu nhận chiếc máy tính trên tay trung úy, dùng linh khí để tìm đúng tập văn kiện.
Trái với tên yêu quái bị nhốt vào lồng sắt rồi chuyển đi, những người chứng kiến – bao gồm lũ côn đồ và Từ Diễn ở đầu ngõ – đều được xử lý, những dấu vết không bình thường do đánh nhau để lại cũng được thanh lý.
Lâm Phương Sinh nhìn quanh một vòng, gật đầu vừa lòng, ra lệnh, “Thu đội.”
Vì thế mà tuyến quân tinh nhuệ có chuyên môn và rất phi tự nhiên lặng lẽ rút đi.
Trần Thiên và Trần Minh cùng theo Lâm Phương Sinh lên một chiếc xe dạng minibus, bên trong được bày trí để thích hợp cho tu sĩ hành động, trần xe có một pháp trận cỡ nhỏ, tỏa ra ánh sáng xanh. Lâm Phương Sinh cho Trần Thiên ăn dược chữa thương, chỉ trong chớp mắt, ba vết rách dữ tợn trên ngực đã khỏi hẳn, chỉ có duy nhất chiếc T-shirt rách bươm là không lành lại nổi.
Lâm Phương Sinh lục hộc tủ trong xe ra một bộ đồng phục tác chiến, ném cho hắn, “Thay, lát nữa gặp Đại tá đừng để ta mất mặt.”
Trần Thiên cởi áo, lộ ra nửa thân trên tinh tráng, quần bò cạp rất trễ, để hở đường V-cut*. Hắn vươn ra bắt lấy tay Lâm Phương Sinh, kéo y vào lồng ngực, sau đó cũng không sờ soạng gì cả, chỉ là nhắm mắt không nói lời nào, cứ vậy mà ôm.
*Nó là hai cái đường chéo hình chữ V ở hình này.Lâm Phương Sinh thấy hắn như thế này thì cũng không đẩy ra nổi, xoay người ghé vào giường cấp cứu một cách bất tự nhiên, vươn tay xoa xoa mớ tóc dài của hắn, “Về sau đừng có không nói câu nào đã chạy mất bóng nữa.”
Khóe miệng Trần Thiên dần cong lên, lộ ra một độ cung hạnh phúc, khẽ “ừ” một tiếng, đột nhiên cảm thấy, cho dù không làm gì cả, chỉ cần ôm người này vào trong lòng thôi, đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Có điều “thỏa mãn” chưa được mấy phút, chợt nghe thấy giọng lạnh nhạt của Trần Minh ở bên ngoài, “Không phải là tôi muốn cắt ngang mấy người, nhưng mà có videocall do sư tổ gửi đến nè.”
Lâm Phương Sinh lập tức thẳng lưng lại, Trần Thiên tuy lưu luyến nhưng cũng phải buông ra.
Màn hình LCD trên xe chiếu hình ảnh khuôn mặt vạn năm lãnh đạm của Hách Liên Vạn Thành, bộ đồ quân đội màu xanh đen còn nguyên hồ bột, chiếc nút móc màu vàng được cài khít đến tận hàm, không một chút nếp nhăn. Qua màn ảnh, trông lại càng thiếu nhân khí, mà giống một khối băng khắc hơn. Hắn nhìn về phía Lâm Phương Sinh cùng hai kẻ phía sau, Trần Thiên đang ngồi trên giường, uể oải mặc quần áo.
Sau đó ánh mắt mới dừng lại trên mặt Lâm Phương Sinh. Y cảm giác nên giải thích gì đó, nhưng nếu cố gắng giải thích thì lại giống như giấu đầu hở đuôi, đành cuộn bàn tay giả vờ ho khan, chỉnh lại lưng bày ra khuôn mặt nghiêm túc, vừa hành quân lễ, vừa hô, “Đại tá.”
Hách Liên Vạn Thành khẽ gật đầu, tùy ý đáp lễ, vào việc chính luôn, “Nhiệm vụ mới, Trần Thiên lập tức tới Seville trợ giúp Chinh Mạc; Trần Minh đến New York giúp Viêm Dạ. Phía sân bay đã chuẩn bị xong, xuất phát ngay lập tức.”
Lâm Phương Sinh luôn luôn theo sư tôn nói gì nghe nấy, hành lễ luôn, “Tuân lệnh!”
Hách Liên Vạn Thành liếc y một cái, khuôn mặt trên màn ảnh tối sầm xuống.
Lâm Phương Sinh giờ mới quay đầu lại nhìn hai anh em, có ảo giác như thể thấy hổ lạc đồng bằng. Trần Thiên ngồi bên giường, Trần Minh ngồi trên bồ đoàn, Trần Minh nện một đấm xuống sàn xe, bực dọc nói, “Lão già ấy tuyệt đối cố ý!”
Lâm Phương Sinh không cách nào phản bác. Dạo gần đây Tư Hoa Quân bị cục trưởng đích thân giao cho một nhiệm vụ tuyệt mật, phải đến một căn cứ khác, mọi liên lạc trong ngoài đều có người giám sát.
Tiếp đó là Chinh Mạc và Viêm Dạ bị cắt cử ra ngoài làm nhiệm vụ, giờ lại đến hai anh em họ Trần…
Nói không cố ý khó ai tin được.
Nhưng mà bề ngoài y vẫn nên giữ tôn nghiêm cho sư tôn phải không? Đành phải giáo huấn đồ đệ, “Sư tổ là người mà các ngươi muốn bày đâu thì bày sao? Đừng nói nữa, để ta đưa các ngươi tới sân bay…”
Mắt hai anh em còn chưa kịp sáng lên đã thấy lái xe gõ gõ vào cửa thùng xe, tốc độ xe cũng chậm lại.
Lâm Phương Sinh đành phải ngừng, mở cái cửa sổ nho nhỏ ra, “Chuyện gì?”
“Báo cáo đội trưởng, vừa mới nhận được mệnh lệnh từ tổng bộ, Đại tá đưa trực thăng tới đón ngài.”
Lời lái xe chưa dứt bao lâu đã nghe thấy tiếng cánh quạt xé gió.
Trần xe mở ra, bầu trời đầy sao lấp lánh, một chiếc trực thăng đen thẫm đang đậu vững vàng trên nóc ô tô, một chiếc thang dây ròng từ trên xuống.
Lâm Phương Sinh đành nắm lấy thời gian, dặn hai anh em chú ý an toàn, nghe theo lệnh sư bá/ sư thúc, trở về sẽ có thưởng này nọ, mới giữa hai ánh mắt tối sầm như màn đêm của hai người mà lưu loát nhảy lên trần xe, bắt lấy thang dây. Trực thăng dần hòa vào bóng đêm, mang theo Lâm Phương Sinh rời đi.
Hai anh em Trần Thiên Trần Minh chỉ có thể nhìn theo bóng dáng thon dài của y, hệt như một hình cắt trên bầu trời sao lấp lánh, dần dần biến mất vào đêm tối.
Trần Minh rầu rĩ ngồi xuống, tự giác lấy chiến phục trong túi ra thay, vừa oán thán, “Ta vừa mới khai giảng xong, giờ lại còn trễ thế này nữa, xin phép thêm thì giáo sư giận mất. Mà lão già kia cũng quá đáng quá thể! Ăn mảnh sẽ bị bụng bia đấy!”
Sắc mặt Trần Thiên sâu không đoán được, thương hại vỗ vỗ đầu em trai, “Không lâu lắm đâu mà, quên hỏi hôm nay ngày bao nhiêu?”
“Mười ba tháng hai…” Trần Minh nói xong, chợt bừng tỉnh, xong lại thoắt biến sắc, “Đm, bao nhiêu tuổi đầu rồi còn học thiên hạ chạy theo mốt!”
Hai anh em này lảm nhảm, đương nhiên không đến tai hai vị sư tổ và sư phụ đã đi xa.
Trên cao gió đêm càng lạnh thấu xương, thổi vù vù bên tai Lâm Phương Sinh, khiến y nhớ lại thuở xưa tung hoành trên phi kiếm.
Y đứng bên thang dây một lúc mới xoay người im lặng vào cabin.
Sau đó thang dây được thu lại tự động, cửa cabin cũng đóng lại. Lâm Phương Sinh tiếp được tai nghe phi công ném tới, vừa nhấc đầu lên đã thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ghế điều khiển, không nén được mà nhào tới, ôm người nọ từ sau lưng, “Chúng ta đi đâu giờ?”
Đôi mắt xưa nay lãnh đạm của Hách Liên Vạn Thành giấu sau chiếc kính bay, chỉ lộ ra đường cong nơi chiếc cằm, khóe miệng hơi cong cong, giữa tiếng động cơ ù ù cũng không trả lời, chỉ vỗ vỗ đầu Lâm Phương Sinh. Hắn bẻ cần lái, chiếc trực thăng chuyên dụng dành cho người thuộc bộ phận cấp cao của Cục quản lý quái vật tên Hắc Kiêu No.9 nghiêng một độ cung nguy hiểm đầy tao nhã, bay về hướng biển xanh cuộn sóng.