Giọng nói của nữ tu kia rất quyến rũ, uyển chuyển mềm mại hệt như một dải lụa. Ả nhàn nhã bước xuống khỏi bồ đoàn, giọng nói như hát, “Côn bằng dục triển cửu vạn lý, kính hoa thủy nguyệt nhất tràng mộng. Đồng tu trường sinh chung ảo cảnh, cộng phó vu sơn đến tận cùng. Các ngươi trần duyên thay đổi, nghiệt tình thâm chủng, làm sao tu tiên, làm sao đoạn tuyệt?”
Lâm Phương Sinh nghe như trong lời nói của Lục Đạo tiên nhân ẩn có ý tứ trách cứ, ánh mắt tối sầm lại, có điều tu vi nữ tu này rất cao, y lại nhìn không thấu, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Từ chuyện ở Bảo Kiếm sơn đến nay, quả nhiên tính tình nóng nảy của Lâm Phương Sinh đã thu lại không ít.
Chinh Mạc xoa nắn bàn tay y, lát mới buông ra, thi lễ với vị nữ tu, “Lục Đạo tiên nhân có lễ, chúng ta đến từ Vạn Kiếm môn của Nhân giới, lần này nhập tháp cũng chỉ vì Thần Long lệnh, không dám quấy rầy tiên nhân tu luyện. Thỉnh tiên nhân dẫn đường lên tháp, ta chắc chắn sẽ đáp tạ thâm hậu.”
Lục Đạo tiên nhân lại nở nụ cười quyến rũ, bước chân nhẹ nhàng, mang theo một làn gió thơm tới gần Chinh Mạc, “Ai cần ngươi đáp tạ chứ, nhưng nếu đã muốn, vậy hãy dùng chính ngươi đáp tạ ta đi.”
Lâm Phương Sinh thấy vậy định tiến lên, nhưng bị Chinh Mạc giữ vai lại, đành nén cơn giận. Lại thấy sư huynh cũng lui về sau một bước, nở nụ cười tao nhã, quân tử đoan chính, “Tiên nhân vốn là người trời, tại hạ thụ sủng nhược kinh. Có điều tâm đã có chốn, không chấp nhận người ngoài được.”
Lục đạo tiên nhân nghe vậy cũng không lằng nhằng, đôi mắt tuyệt đẹp chuyển sang Tư Hoa Quân. Hắn ta cười nói, “Nương tử nhà ta hay ghen lắm, thỉnh tiên nhân bỏ qua.”
Viêm Dạ cũng cất giọng lạnh lùng, “Ta không cần kẻ ngoài.”
Khuôn mặt của Lục Đạo tiên nhân trầm xuống, lạnh lùng liếc qua Hách Liên Vạn Thành, hừ lạnh, “Vừa thấy đã biết lãnh tâm lãnh phế, tuyệt tình đoạn dục, không đáng nhắc đến.”
Lâm Phương Sinh thầm nghĩ: Cái này thì nhìn nhầm rồi, sư tôn ngầm vậy thôi, chứ người mà nhiệt tình lên thì ngươi ăn không tiêu nổi đâu.
Hách Liên Vạn Thành tự hiểu y đang nghĩ gì, ánh mắt lãnh đạm lướt qua.
Lâm Phương Sinh lập tức mặt đỏ tai hồng, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Lục Đạo tiên nhân chưa chú ý đến động tĩnh bên này, ống tay áo như khói sóng vung lên, nói, “Từ đó đi ra là tầng thứ năm, nếu ra không được thì chịu chết đi.”
Từ ống tay áo, một làn khói đặc màu phấn hồng bùng ra, tràn ngập căn phòng.
Đợi khi khói bụi tan hết, tường gương bóng loáng bốn phía đã biến mất, một mình y giữa một rừng đào trải ra đến vô hạn.
Hoa đào kia trăng trắng phấn hồng, nở rộ rực rỡ, sáng cả tầng mây, cỏ biếc trải rộng, lại có cả suối chảy róc rách, hệt như cảnh thế ngoại đào nguyên, không khí thoải mái, thơm dịu như thấm cả vào ruột gan.
Rừng đào lại có từng đợt khói trắng là là trôi, giống hệt như tiên cảnh.
Mà bốn phía hết mực yên tĩnh, Lâm Phương Sinh lại bị phân tán với mọi người.
Y cố thả ý thức ra, chợt phát hiện đan điền rỗng tuếch, cả Kim Đan, cả từng kinh mạch nhỏ xíu cũng chẳng có đến một chút linh lực, giờ y hệt như một phàm nhân.
Lâm Phương Sinh hoàn toàn không biết tại sao lại vậy, giữa Trấn Ma tháp nguy cơ tứ phía, tu vi lại mất hết, chẳng khác nào đứa bé ba tuổi vây bởi bầy sói, không cách nào tự vệ.
Đương lúc y còn kinh hoảng, chợt nghe thấy tiếng bước chân lại gần, vài binh lính mình người đầu thú mặc giáp hiện thân ra từ giữa sương mù. Trường mâu trong tay bọn họ chĩa cả vào Lâm Phương Sinh, “Tiểu tử kia, từ nơi nào đến?”
Y thấy vậy, trong lòng hốt trầm xuống, cố gắng cứng cỏi đáp, “Ta là đệ tử Vạn Kiếm môn của Nhân giới, lọt vào Trấn Ma tháp, rồi rơi vào đây, không biết nơi đây là…”
Tên lính cầm đầu mình người đầu voi phất tay lên, ý bảo lũ cấp dưới thu vũ khí lại, “Nếu người tới là khách, vậy hãy đi gặp quốc chủ chúng ta.”
Lâm Phương Sinh đành phải đi theo những binh lính này, ra khỏi rừng đào, cùng cưỡi trên lưng một đoàn quái mã lông mao đỏ như lửa, toàn thân đen thẫm, trên đầu có một cái sừng, bay về hướng chủ thành.
Từ miệng của vị tự xưng là ngụy tướng kia thì Lâm Phương Sinh biết được, nơi đây tên Thiên Vân quốc, tuy cũng ở Ma giới, nhưng không hiểu sao chưa chịu tai ương bị Vô giới thôn phệ.
Mà người dân ở đây lại an cư lạc nghiệp, quốc chủ cần chính yêu dân, đường đi chỗ nào cũng thấy bình an yên hòa.
Vào được quốc đô Thiên Vân, Lâm Phương Sinh gặp lại mấy nhóm người giống lúc trước ở Thông Thiên thánh quốc, không khác là mấy, cũng có vài Nhân giới ở lẫn vào đó, họ trò chuyện rất vui vẻ, không phân biệt cũ lạ.
Có thể thấy được nơi đây khá hòa nhập, dân phong cởi mở.
Đoàn hắc mã chạy thẳng một đường về hướng hoàng cung, ngụy tướng dẫn y vào trong đại điện. Đại điện cũng rất rộng lớn trang nghiêm, hoa quý tinh xảo, không hề kém cỏi so với hoàng cung Khánh Long.
Bậc thang bạch ngọc kéo dài lên cao mãi, một thân ảnh cao cao đang ngồi trên long ỷ, long bào chức cẩm vàng óng ánh không che nổi khí thế đế vương bức người, không giận mà uy.
Chuỗi ngọc trân châu rủ từ đầu mũ, mơ hồ thấp thoáng phía sau là một khuôn mặt lạnh lùng tuấn mĩ.
Ngụy tướng quỳ xuống, hai tay ôm quyền, “Khởi bẩm quốc chủ, khách nhân gian từ rừng hoa đào thần đã được đưa tới.”
Một giọng nói lãnh đạm vang lên, “Ngẩng đầu lên.”
Lâm Phương Sinh giật mình, từ từ ngẩng đầu, dù cách một rèm chuỗi ngọc trên mũ miện thì y vẫn nhìn rõ dung mạo người kia, y tiến lên một bước, “Sư tôn….”
Vệ sĩ thủ điện vội lao tới, ngăn trước mặt y, quát, “Làm càn! Quốc chủ trước mặt, còn không quỳ xuống?”
Quốc chủ kia lãnh đạm ngăn cản, “Không sao.”
Nhưng vẫn đứng dậy khỏi long ỷ, đi từng bước xuống cầu thang bạch ngọc, tới trước mặt Lâm Phương Sinh.
Gần như vậy y có thể nhìn rõ dung sắc thanh lãnh tuấn mỹ, lạnh tựa sương tuyết của người kia, chính là Hách Liên Vạn Thành.
Có điều kiếm ý linh áp toàn thân giờ lại tiêu tán gần như không còn, chẳng khác nào một phàm nhân.
Chuỗi trân châu trên mũ miện lấp lánh, phục trang phức tạp đẹp đẽ, khiến cho dung mạo trước nay vốn tựa tiên nhân của Hách Liên Vạn Thành thêm chút quý khí phàm trần, nên có vẻ thân thiết hơn một chút.
Quốc chủ kia cũng đang đánh giá y, nói, “Hãy xưng tên ra.”
Lâm Phương Sinh thấy vẻ mặt người này không có gì là vui đùa thì ngơ ngác, sau mới nói, “Tại hạ là Lâm Phương Sinh. Quốc chủ ngài có phải danh xưng Hách Liên Vạn Thành?”
Thái giám thị vệ đứng sau quát ầm lên, “Cuồng đồ to gan! Quốc chủ kiêng kị, tiện dân sao dám gọi thẳng tên??”
Vị quốc chủ kia lại đuổi mọi người, dung sắc băng lãnh hơi hòa hoãn, “Lại còn biết tục danh của trẫm, khách từ rừng đào thần quả nhiên phi phàm. Vậy hãy lưu lại đã.”
Người này cũng tên Hách Liên Vạn Thành, dung mạo ngoại hình, khí chất thần vận giống hệt sư tôn, nhưng lời nói vừa nãy xem ra không biết Lâm Phương Sinh y là ai, khiến y không biết phải làm thế nào.
Vậy nay đành phải hành sự theo hoàn cảnh vậy.
Lâm Phương Sinh đương nhiên là phải tạ ơn quốc chủ, theo nội thị đi ra khỏi điện, qua nhiều đoạn hành lang gấp khúc, xuyên qua hoa viên, đi vào trong cung.
Ngoại trừ việc tu vi thấp, không thể triệu hồi Càn Khôn giới và các loại linh thạch đạo cụ ra thì việc ở lại trong cung cũng không có gì bất tiện.
Nhưng vẫn phải phòng ngừa, không được phép ăn uống, nếu không ăn phải đồ Ma vật, chỉ sợ lại hại đến mình.
Y định đến lần sau gặp Hách Liên Vạn Thành thì sẽ hỏi cho rõ, ai ngờ hôm sau thôi, một đoàn thị nữ nối đuôi nhau vào điện, dâng lên ngoại bào đỏ rực thêu bách điểu chầu phượng. Tuy toàn là đồ nam, nhưng hình thêu bách điểu chầu phượng này rõ ràng là tượng trưng cho lễ chế hoàng hậu.
Lại cả một chiếc mũ miện vàng trên đỉnh nạm phỉ thúy, phượng hoàng ngậm một hạt châu, chia thành chín nhánh rủ xuống thành chuỗi, trắng trẻo sáng bóng, lấp lánh rực rỡ.
Lâm Phương Sinh vừa mới tắm xong, chỉ mặc một bộ quần áo thuần trắng, tóc đen nửa ướt, gặp tình cảnh quen thuộc, sắc mặt tối sầm lại.
Tổng quản nội thị thấy vậy đành vâng lời tiến đến, “Chỉ là do Đại tế ti bói ra được, gần đây ở rừng thần sẽ xuất hiện khách nhân gian, đó chính là bạn đời trời ban của quốc chủ, mà hôm nay vừa vặn là hoàng đạo, cho nên…. có hơi vội vàng.”
Lâm Phương Sinh nghe hắn giải thích kiểu ông nói gà bà nói vịt, hừ lạnh một tiếng, “Nếu ta không muốn thì sao??”
Vừa đúng lúc này, Hách Liên Vạn Thành lại đi vào trong điện, thấy cục diện bế tắc như vậy thì quay sang Lâm Phương Sinh, “Ngươi không muốn sao?”
Lâm Phương Sinh bất ngờ không kịp đề phòng, đối diện với ánh mắt thanh lãnh của sư tôn mà lời cự tuyệt nghẹn tại họng, không thốt nên lời.
Khí tức băng hàn giờ mới dịu đi, Hách Liên Vạn Thành sai phó, “Thay y phục cho Quốc hậu.”
Dưới cái nhìn chăm chú của sư tôn, hệt như y được mặc hồng y gả đi, Lâm Phương Sinh cảm thấy mình đang nằm mơ.
Đợi đến lúc cả hai đi ra khỏi điện thì một người vận hoàng bào vàng kim thêu Kim long ngũ trảo, lãnh liệt như sương; người kia mặc phượng bào đỏ tươi bách điểu chầu phượng, ôn nhã như ngọc. Hai người sóng vai nhau đi, quả nhiên là long chương phượng tư*, nhân duyên trời ban.
*Baidu kêu tiếng Anh nó có nghĩa là “Great handsome appearance” =)))
Lâm Phương Sinh đi theo sư tôn, đầu tiên là bái thiên địa, rồi đến tế tổ tiên, cuối cùng là theo người kia lên xe ngựa vòng quanh thành, hưởng sự lễ bái từ quần thần và dân chúng.
Như thế đến tối mới về đến tẩm điện, đã thấy trên long sàng đặt sẵn áo ngủ bằng gấm màu đỏ, bát táo đỏ long nhĩ hạt sen.
Đầu giường là một đôi nến Long Phượng bằng cổ tay trẻ em đang từ từ nhỏ sáp.
Có cả bức trướng lả lướt, hoan hương trợ hứng cũng được đốt, khói bốc lên thoang thoảng.
Cảnh đêm động phòng hoa chúc như thế này, Lâm Phương Sinh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ làm cùng với sư tôn.
Hách Liên Vạn Thành đã thay long bào, chỉ mặc một bộ ngoại sam màu đen, lộ ra lồng ngực rắn chắc, mái tóc đen rối hệt như một tấm vải mịn đổ xuống bờ vai.
Hắn ta vẫn bày vẻ lạnh lạnh lùng, không hề vui sướng khi tân hôn – Kiểu thành hôn này cũng chỉ là thuận theo trò bói toán mà thôi.
Lâm Phương Sinh được người hầu hạ, thay lớp hoa phục rườm rà diễm lệ ra, chỉ mặc một chiếc áo dài. Người hầu lại châm rượu cho cả hai, “Thỉnh Quốc chủ, Quốc hậu uống rượu hợp cẩn.”
Hách Liên Vạn Thành bưng chén rượu lên, nhìn về phía Lâm Phương Sinh, ánh mắt thản nhiên không chút gợn, không thể nhìn ra cảm xúc.
Lâm Phương Sinh đành đi đến bên bàn, bưng ly lên, cùng uống.
Thứ rượu kia ôn hòa ngọt lành, gần như không có cảm giác say, khi vào đến bụng rồi thì lại thấy nong nóng ran ran, rất thoải mái, khiến Lâm Phương Sinh hình như bắt đầu có cảm giác.
Lại cùng với sư tôn, thật cũng…. Thôi thế nào cũng được.
Lâm Phương Sinh thấy Hách Liên Vạn Thành vươn tay ôm lấy lưng mình, cũng phối hợp, chủ động ôm lấy cổ hắn, giọng khàn khàn, “Sư tôn…”
Trong mông lung nghe được người nọ sai người hầu lui ra, thân thể trống không, rồi lại rơi vào trong tấm áo ngủ bằng gấm.
Những trái cây sấy khô dùng để chúc trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử bị Hách Liên Vạn Thành gạt hết ra khỏi giường. Không bao lâu sau, hai người đã không một mảnh vải quấn lấy nhau.
Hách Liên Vạn Thành hỏi, “Sao lại gọi ta sư tôn?”
Lâm Phương Sinh thấy sắc mặt lạnh lùng của người kia thoáng thả lỏng thì lại như vùi mình vào ngực hắn sâu hơn. Ngón tay tuần tra tới lui, vuốt qua sống lưng, dần dần hạ xuống, nhấn xuống hai huyệt Dương Quan và Tinh Môn, Lâm Phương Sinh lập tức giật bắn mình cong người lại, nhưng bị Hách Liên Vạn Thành cưỡng chế đè ép, thân thể tráng kiện chen vào giữa hai chân y.
Kiểu cách trêu ghẹo này khiến Lâm Phương Sinh tin tưởng vững chắc đây là sư tôn. Nhưng vì sao người lại trở thành quốc chủ Thiên Vân, lại quên mất y, hơn nữa những người khác giờ ở đâu, đương nhiên là thủ đoạn của Lục Đạo tiên nhân.
Giờ đây y đang bị sư tôn giam trong lòng, hãm mình xuống giường, hai huyệt yếu hại bị xoa nắn, tình triều lan ra khắp xương sống, chưa kịp nghĩ ngợi gì thì ý thức đã hỗn loạn.
Y nắm lấy cổ tay sư tôn, giọng khàn khàn, “Sư tôn là Vạn Thành, Vạn Thành là sư tôn. Vạn Thành, người không nhớ ra ta thật sao?”
Lời vừa dứt, hai mắt lạnh như sương tuyết của Hách Liên Vạn Thành chợt lóe lên tia sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT