*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giao long xưa nay tính dâm, lại vốn tham lam, khi trước hầu hạ Yêu Tu, nhanh thì bảy ngày, lâu thì nửa tháng. Lâm Phương Sinh không có dị bẩm như vậy, Tư Hoa Quân lại liên tục sử dụng thân thể phàm thai của y, cho dù có Đế Lưu Tương không ngừng bù đắp, ba ngày vẫn là cực hạn.
Tư Hoa Quân cúi đầu nhìn người dưới thân lúc này đang tràn ngập dấu vết hoan ái, mắt phượng khẽ chau, tiếng nói như cầm huyền than nhẹ, “Yên tâm mà dưỡng thương, khi nào lành, ta sẽ lại tới tìm ngươi.”
Sau đó cứ để Lâm Phương Sinh ở lại trì. Y lúc này tiếng nói khàn khàn, khí tức mỏng manh, Đế Lưu Tương cùng long tinh ngấm qua da thịt, nhập vào đan điền kinh mạch, quả thật không cần dụng tâm dẫn đường.
Sau đó mấy ngày, miệng vết thương khỏi hẳn, Tư Hoa Quân lại đến lâm hạnh, nghiệt căn mang theo đầy gai nhọn lại cào rách nơi vừa khỏe lại của Lâm Phương Sinh, sau đó lần lượt Đế Lưu Tương, tinh túy Nguyệt Hoa lại bù đắp vào, hấp thụ cả long tinh, lập tức lành lại. Khổ hình như vậy, Lâm Phương Sinh phải chịu đựng không biết bao ngày, sống không bằng chết, ngược lại tu vi tăng rất nhanh, ngưng mạch cũng tăng lên thành chín tầng. Nếu không phải như thế, chỉ sợ sẽ không để Yêu Tu kia đặt dưới thân làm nhục.
Lâm Phương Sinh ngồi ngay ngắn giữa trì, khẽ mở mắt ra, một trì đầy Nguyệt Hoa tinh túy nay đã cạn trơ cả đáy, không một giọt dư thừa. Tư Hoa Quân hao phí hơn hai nghìn bảy trăm năm, tích góp từng chút kì trân này lại, chỉ tiếc đã bị Lâm Phương Sinh dùng hết. Nếu là đơn thuần tu luyện, chắc chắn sẽ lên được Kết Đan*, thế nhưng hơn nửa số Đế Lưu Tương kia lại bị y phung phí.
*Tu thành chính quả.Tư Hoa Quân nghe tin, lập tức hiện thân đến Thủy Tinh, vung ống tay áo, ôm Lâm Phương Sinh vào lòng, xiềng xích cũng đứt đoạn, chỉ để lại bốn chiếc vòng trụ tại bốn cổ tay cổ chân, lại càng tôn lên nước da trắng như bạch ngọc, đầy một vẻ thần tiên thanh tịnh vô cấu.
Tư Hoa Quân vui sướng lạ thường, vội ngồi lên giường, yêu thích không buông mà vuốt ve thân người mềm mại nhẵn nhụi trên tay, quả nhiên là lấy kiếm ý làm cốt, bạch ngọc làm cơ. Lâm Phương Sinh ngược lại căng cứng toàn thân, miễn cưỡng nằm lên giường Thủy Tinh, không hề thả lỏng, thống khổ tiếp nhận đau đớn xé rách cơ thể.
Yêu Tu đưa hai ngón tay vào, cẩn thận tra xét một phen, mặt giãn ra cười nói, “Thành.” Thanh âm mang theo vài phần vội vàng, liền rút gươm khỏi vỏ. Bụng dưới bị nhồi đầy đến phát đau, Lâm Phương Sinh khẽ nhíu mày, ai dè một trận nhiệt lưu đột ngột truyền lên, toàn thân bủn rủn, hai chân căng cứng mềm ra.
Tư Hoa Quân vẫn ung dung, mắt phượng chăm chú nhìn người dưới thân lúc này đang kinh ngạc, không nặng không nhẹ mà đẩy mấy cái. Lâm Phương Sinh khí tức hỗn loạn, sắc mặt ửng hồng, hẳn là đã động tình.
“Vì sao lại… A…” Lâm Phương Sinh vừa nghi hoặc đặt câu hỏi liền bị Yêu Tu mãnh công ngắt lời, thanh âm mang theo vài phần tình suyễn, nói không nên lời, toàn thân tuyết trắng nhiễm một mạt ửng hồng, khóe mắt đuôi mày cũng đều một vẻ xuân triều dũng động. Nam căn cứng rắn, chẳng cần ai đụng vào, nhờ luận động mạnh mẽ của Yêu Tu kia, rốt cuộc tiết ra.
Chính là Lâm Phương Sinh hai mươi hai năm qua, lần đầu tiết tinh.
Tư Hoa Quân tạm dừng một lát, khẽ cúi người, ngón tay quệt một ít sơ tinh kia, mỉm cười, đuôi mắt quét lên thân thể thon dài trắng nõn dưới thân, môi lưỡi tiếp tục giao triền, ôn nhu nói, “Ngươi lúc trước phải chịu thống khổ, sau này có thể cùng ta hưởng thụ song tu cực lạc, không cần lo lắng tổn thương thân thể, còn được tăng tiến tu vi. Lâm Phương Sinh, ngươi nên cảm tạ ta đó.”
Sau đó là một trận phiên vân phúc vũ*, da thịt ma sát lên giường thủy tinh, Lâm Phương Sinh động tình than nhẹ một tiếng.
*Trực tiếp hiểu nó là mây mưa được rồi:|Lâm Phương Sinh lúc trước hầu hạ Yêu Tu, một mình nhận hết mọi tra tấn, khốn khổ như vạn tiễn xuyên tâm, vốn bài xích với chuyện này, nay lại hưởng thụ đến mức không nói nên lời, vô cùng khoái hoạt.
Tư Hoa Quân khẽ rút ra một chút, y liền nắm lấy vai, hai chân cuốn lấy eo, sống chết cũng không muốn nghiệt căn thô to kia rời khỏi cơ thể.
Tư Hoa Quân bật cười, khẽ rút bàn tay đang nắm vai mình, trấn an, “Dù gì cũng là ngươi nguyện ý, ta cũng không nỡ ly khai. Chẳng qua ta muốn đổi tư thế thôi.”
Lâm Phương Sinh vừa xấu hổ, vừa tức giận, nằm trên giường Thủy Tinh, hai chân thon dài bị Yêu Tu kia bắt lấy, đặt lên vai, nam căn vừa tiết sơ tinh lại ngẩng cao, không biết thỏa mãn.
Nơi phía sau như thực tủy tri vị*, triền miên hàm trụ Yêu căn, không hề buông ra.
*Ăn quen biết mùi.Tư Hoa Quân nhận ra, khẽ gầm một tiếng, ra vào lại càng mạnh mẽ, khiến lưng Lâm Phương Sinh không ngừng cọ xát với giường.
Y lấy tay che mắt, đương lúc khoái cảm như nước mà rơi nước mắt, thanh âm mang theo vài phần khàn khàn, “Ngươi… muốn giết cứ giết.. Cần gì… phải tra tấn ta…”
Đế Lưu Tương ngàn năm cùng tinh huyết xích giao, đều là hi thế kì trân, nếu quả thật muốn giết, đâu cần hao tâm khổ tứ đến vậy. Bao nhiêu thiên tài dị bảo, thời gian tinh lực, cũng đều là muốn thân thể phàm nhân của Lâm Phương Sinh luyện hóa hoàn thành, dễ dàng phóng túng hưởng thụ.
Đương nhiên những tâm sức trên, Tư Hoa Quân cũng lười giải thích rõ ràng.
Chỉ là hai măt băng lãnh nổi lên lửa hỏa, nghiêng thân mà tiến, đỉnh đến mức Lâm Phương Sinh không thể mở miệng, chỉ có thể tình triều mãnh liệt mà khóc nức lên.
Cứ như vậy một trận phiên vân phúc vũ, nửa tháng kéo dài…
….
Sư đệ đột nhiên mất tăm bóng dáng tại Thăng Long hồ, đảo qua đã một trăm ngày. Chinh Mạc tuy rằng nôn nóng, nhưng lại còn mang trọng trách sư môn, không thể bỏ rơi các huynh đệ, chỉ có thể đợi đến cuối ngày, chạy đến Thăng Long hồ, cẩn thận tìm kiếm. Từ đó đã mất biết bao nhiêu tinh lực, nguyên bản là một thanh niên ngọc thụ lâm phong, nay phong sương đầy mặt, ủ rũ toàn thân, nào còn dáng vẻ kiếm khách hào sảng.
Thế nhưng Thăng Long hồ chu vi nghìn dặm, nước lại hiểm, cho dù đến đây một trăm ngày, đêm đêm lặn xuống vẫn bặt tin sư đệ.
Kết giới Bảo Huyễn sơn vốn được đặt ra từ thời Thượng thần, chỉ mở ra nửa năm, bất kì pháp trận truyền tống nào cũng không thể sử dụng, đến nay sư tôn vẫn chưa hề biết tin.
Nếu người mà biết được…
Chỉ sợ sẽ sinh một hồi phong ba.
Lại một đêm dài không thu được kết quả gì, Chinh Mạc đang định rời đi thì từ bóng đêm xuất hiện một nam tử mặc huyền sam tiến lại gần.
Người nọ như từ trong bóng đêm mà ra, hắc y da trắng, đầu đội thanh ngọc quan*, hai mắt màu tím đậm trong suốt tràn ngập ý cười.
*Cái chụp tóc bằng ngọc.Tóc tím mắt tím, xem ra là Ma Tu thể chinh.
Tu tiên giới trên dưới gồm lục giới. Đầu tiên là Thiên giới, nơi thần tiên sinh sống, phúc hưởng đến trời, là nơi mà thế nhân tu tiên cùng hướng tới. Địa giới, nơi của quỷ ngục, tại nơi vực sâu U Minh, khi chết hồn phách vẫn ở tại chỗ. Nhân giới, cũng là Khánh Long quốc hiện tại, phàm nhân sinh ra tại đây, rộng lớn đến không tưởng, trên thông thiên đình, dưới đạt U Minh, phía bắc còn có Bắc Minh hải, nơi tiếp giáp giữa Nhân giới và Yêu giới.
Ma giới ngược lại bị ngăn cách với bên ngoài, chỉ có thể tiến vào qua vài lối thông qua Bắc Minh hải, truyền thuyết kể lại có Thượng cổ Ma vương cùng Nhân giới đã thiết lập vô số truyền tống, mà sau trận đại chiến Thiên – Ma, cũng đã bị tiêu diệt đến gần như không còn.
Giới còn lại kia, từ trăm ngàn năm nay chỉ có thế nghe truyền tai nhau, còn họ sống ở đâu, là sinh vật gì thì không có nơi nào ghi lại, cũng không có ai thấy.
Thượng cổ thần chân trăm vạn năm trước đã vạch ra ranh giới lãnh thổ, đồng thời cũng phong bế các lối, mà Ma giới lại nhập vào Nhân giới, tu vi yếu ớt, chỉ sợ qua Bắc Minh hải đã bị lũ yêu nghiệt trên biển cường đại một hơi nuốt sạch.
Cũng là ngày xưa tiên duyên khắp nơi, đều là tu giả Nguyên Anh, số người đến hàng trăm triệu, mà Hóa Thần, Độ Kiếp cũng hằng hà sa số, so với thực lực thượng thần trên tiên giới, quả thật tu vi Ma giới kia cũng chỉ như con kiến.
Thế nhưng nay linh khí suy kiệt, Kết Đan cũng ít ỏi, chỉ cần Hóa thần, Độ kiếp rồi thì đến chân long thiên tử Khánh Long quốc cũng phải kiêng kị vài phần. Nguyên Anh lại lấy Kim Đan làm chân nhân thì càng cường mạnh.
Ma Tu trước mặt kia cũng dùng Kim Đan, mà không biết dùng biện pháp gì lại có thể thâm nhập vào Bảo Huyễn sơn, lại hoàn toàn không gây kinh động đến Nhân giới. Khuôn mặt tuấn tú, nụ cười hồn hậu, thoạt nhìn chỉ như một hài tử, “Vị đạo hữu của ngươi, đã không còn trong Bảo Huyễn sơn nữa rồi.”
Chinh Mạc nội tâm nôn nóng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra không có gì, “Các hạ là ai? Sao lại biết được?”
Ma Tu vẫn cười, tiến lên mấy bước về phía Chinh Mạc, cầm trên tay một khối thủy tinh hình cầu trong suốt, trên đó dần hiện ra mấy hình ảnh.
Chính là Lâm Phương Sinh cùng một nam tử xa lạ đang đứng trên một con thuyền lớn, giữa vùng biển mênh mông, lướt sóng băng băng tiến về phía trước.
Nước xanh thẳm, sóng cuộn gầm, hải âu mở rộng hai cánh xám, bay lượn trên ba tầng sóng, đích thực là Bắc Minh hải.
Ngọc bài của sư đệ trong người Chinh Mạc cũng cảm nhận được chủ nhân, dần ấm lên.
Nhìn thấy sư đệ một thân áo xanh bị gió biển thổi tốc lên, không hề bị thương, chỉ có điều trong mắt hàm chứa vài phần buồn bực. Chinh Mạc đang muốn nhìn kĩ, liền tiến lại gần, thế nhưng nam tử xa lạ trong quả cầu dường như cảm nhận được, liền quay mặt về hướng này.
Nháy mắt, quả cầu trên tay người kia liền vỡ thành hai mảnh.
Ma Tu khẽ kêu, lộ ra vài phần thương tiếc, lại nhặt hai mảnh vỡ bỏ lại vào túi, không khỏi thở dài, “Yêu quái này thật lợi hại, đáng tiếc cho Thủy tinh cầu của ta…” Lại quay mặt về phía Chinh Mạc, mặt giãn ra, “Nhưng có thể hợp tác cùng Vạn Kiếm môn, thế cũng đáng.”
Thấy Chinh Mạc bất vi sở động, mắt phượng liên tục đảo về phía mình, nụ cười lại càng rạng rỡ mà thuần hậu, như mùa đông kết thúc, như nước mùa xuân làm tan băng, như mặt trời phá tan đêm tối, “Tại hạ Diêm Tà, hôm nay cũng chỉ là muốn giao dịch với đạo huynh một chút.”
…
Đang lúc Chinh Mạc gặp gỡ Ma Tu, Lâm Phương Sinh cũng hết sức chật vật.
Yêu Tu hồng giao là thất bá chủ của Bắc Minh hải, mà cả bảy người bá chủ kia đều năng lực thông thiên, theo hải vi vương, cũng phân chia lãnh thổ rõ ràng. Nếu không phải lúc tu hành, bảy vị bá chủ cũng sẽ tìm gặp đến nhau, cùng bày tiệc rượu.
Chinh Mạc nhìn thấy cũng là lúc Tư Hoa Quân đang cùng Lâm Phương Sinh đi dự tiệc tại cung điện của Bạng* yêu Bắc Minh hải. Tư Hoa Quân rất quan tâm, biết đây là lần đầu tiên Lâm Phương Sinh đến nơi này, liền dẫn ra đầu thuyền ngắm cảnh, cũng cẩn thận giảng giải tỉ mỉ nhiều truyền thuyết Yêu vực ít ai biết đến. Suốt một đường đi, Lâm Phương Sinh vui thích không ngừng, chuyến đi này khác xa với những lần đi thăm bạn bè cùng sư huynh.
*Con traiThế nhưng người kia tu vi cao thâm, ngôn ngữ khôi hài, chăm sóc cẩn thận, làm sao so được với sư huynh?
Vừa vào đã thấy cung điện của Bạng yêu lấy san hô, thanh ngọc mà tạo nên, trong đại điện khảm vô số dạ minh châu, huy hoàng sáng lạn, xa hoa đẹp đẽ, không lời nào tả xiết. Hiện tại đang có mười hai mỹ cơ đang uyển chuyển múa, gót chân trắng ngần điểm trên sàn ngọc lưu ly, dáng người thướt tha, mi mục như họa.
Một người trung niên mặc thanh sam ngồi xếp bằng ở giữa làm chủ vị, râu dài đến ngực, hai mắt thâm trầm, chính là Bạng yêu, nâng chén lên, nhất tề quan khách cũng nhấc chén, rượu ngon món ngon, ăn uống linh đình, tiếng nhạc dập dìu, khách chủ cùng vui.
Lâm Phương Sinh ngược lại chỉ dựa vào người Tư Hoa Quân, động cũng không dám động, bởi trong nơi kia của y, đang đặt một cái ngọc thế được tinh chế từ đá núi lửa. Y lúc này bụng chướng căng, cảm giác nóng rực lại ngứa nhè nhẹ như tra tấn, trước mặt biết bao người đều không muốn mất đi tự tôn, chỉ có thể cứng người, cắn răng ẩn nhẫn.
Từ xưa sơn tinh thủy phách, đều là khôi bảo mà thiên địa sinh ra. Đặc biệt là núi lửa, nóng không kém gì Tam muội chân hỏa, trải qua hàng trăm triệu năm luyện hóa, mới tạo ra một chút chi tinh, chính là tinh thạch núi lửa, là vật trong dương chí cương, một màu đen tuyền, xúc cảm nóng bỏng, nếu dùng lửa đốt, sẽ chuyển thành oán bạch.
Nếu thêm vào chút long nhãn để luyện cùng, có thể chế được một khối tiên gia bảo vật, chính là hỏa linh căn cực phẩm mà kiếm tu cầu cũng không được. Trân quý vô cùng, trên đời khó thấy.
Ai ngờ yêu nghiệt này lại có một khối, còn chế thành một thứ đáng xấu hổ vậy, đưa cho y hưởng dụng.
Quả thật phí của trời.
Lâm Phương Sinh cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, nhất thời không nói nên lời.
Tư Hoa Quân ngược lại cảm thấy khá hưởng thụ, mắt thấy người trong lòng không dám nhúc nhích, tay liền thò vào trong áo, kéo chiếc ngọc thế ra một chút rồi lại đẩy vào.
Lâm Phương Sinh thoáng chốc yếu đến không chịu nổi, cả người nhuyễn vào lòng Yêu Tu, không kìm được thoát ra một tiếng rên khẽ.
Giác quan thứ sáu của loài Yêu Tu thực bén nhạy, mọi người trong sảnh đều nghe rõ thanh âm nhỏ nhẹ kia, nhất thời quay lại, nhìn thấy thiếu niên chôn mặt vào lòng Tư Hoa Quân, chỉ có vài lọn tóc đen cùng áo quần màu thiên thanh không che được cái gáy ngọc bạch, không khỏi toát ra vẻ hương diễm phong tình.
Yêu Tu từ trước tới nay chỉ tu thân mà không tu tâm, đối với lễ nghĩa liêm sỉ, đạo đức văn chương của con người cũng chỉ cười nhạt mấy tiếng, không bằng nói là không thông.
Thất bá chủ đều theo bản năng của mình, nhìn động tác của Tư Hoa Quân cũng chỉ cười, thậm chí ánh mắt còn làm càn, như muốn lột hết quần áo Lâm Phương Sinh, một mảnh cũng không còn.
Chỉ có điều ngại tính Tư Hoa Quân từ trước đến nay ích kỷ, không muốn hưởng chung cái gì với ai, đành dời mắt tìm mỹ nhân, tự tạo nhạc thú.
Hai ngón tay thon dài của Tư Hoa Quân khẽ cầm lấy ngọc thế, thong thả rút ra, rồi lại đẩy vào, cảm giác thân người trong lòng khẽ run lên, cuộn tròn lại, để lộ vành tai đỏ ửng, lông mi run rẩy, bàn tay nắm chặt, trần căn cũng chầm chậm căng lên, tiếng rên so với tiếng nhạc đang tấu kia còn êm tai hơn, liền nổi lên ác ý trêu đùa, cũng không ngừng động tác tay.
Lâm Phương Sinh chỉ thấy một thứ cứng rắn nóng rực đang không ngừng ra vào trong cơ thể mình, khi nặng khi nhẹ, nơi nhạy cảm cũng bị chạm qua đến tê dại, khó có thể nhẫn nại, liền mở ra hai chân, để bản thân thống khoái một chút, còn đỡ hơn loại tra tấn chậm rãi đó, gãi đúng chỗ không ngứa, dục vọng không thể thỏa mãn. Chỉ có điều bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, lại làm việc vô liêm sỉ đến nhường ấy, vừa ngẫm ra đã thấy vừa tức vừa xấu hổ.
Tư Hoa Quân cúi xuống liền thấy ánh mắt người trong lòng nổi lên tình sắc liễm diễm, động phách lãng hồn, quỳnh tương trong chén ngọc trên tay nhất thời đã không còn tư vị.