Trong phòng luyện khí, vây quanh Hách Liên Vạn Thành là vô số kim quang. Những sợi linh khí yếu ớt, mảnh như sợi tóc uốn lượn trong không trung thành một đồ đằng dày đặc, tinh tế, phức tạp đến khó phân biệt.

Bên ngoài phòng vang lên tiếng da thịt va chạm, là vài tiếng suyễn hỗn loạn của Chinh Mạc, hay giọng mũi ẩn nhẫn của Lâm Phương Sinh. Không gian yên tĩnh làm thanh âm thêm phần dâm mĩ, nhưng Hách Liên Vạn Thành vẫn một mực làm ngơ, chỉ liên tục trút phép xuống linh phù trước mặt. Phù văn kia do Chân long Thượng Cổ tạo ra, quả nhiên uy lực kinh người, vô cùng phức tạp. Ngay cả bậc người kinh tài tuyệt diễm như Hách Liên Vạn Thành cũng cảm thấy khó giải.

Lâm Phương Sinh dục tiên dục tử mấy lần, tận đến khi phù văn không còn tác oai tác quái mới ngã phục xuống giường, không nói được tiếng nào. Chinh Mạc không dám quấy rầy sư tôn, chỉ lẳng lặng bế sư đệ ra khỏi phòng luyện khí.

Đến khi Lâm Phương Sinh tỉnh dậy, Chinh Mạc đương nhiên đã sửa soạn lại, khiến y xấu hổ, “Việc đã đến nước này, đệ chỉ lo buồn bực, khiến sư huynh quan tâm, thật sự không nên như vậy. Dù tên yêu nghiệt Yêu Tu có tác oai tác quái thế nào, ta vẫn là sư đệ của huynh.”

Chinh Mạc nghe thế thì an tâm, “Sư đệ nghĩ được như vậy là tốt rồi.”

Hách Liên Vạn Thành đóng cửa tu luyện, chớp mắt đã hơn một tháng, mọi việc vặt trong môn đều do các trưởng lão xử lý, huynh đệ Chinh Mạc chỉ cần lo tu hành, nếu rảnh thì chỉ điểm cho các đệ tử khác.

Lại gặp lúc sắp có tỷ thí trong môn, Lâm Phương Sinh cùng sư huynh thống nhất, cách một ngày sẽ đến Kiếm đường, giải thích các vấn đề, chỉ dẫn tu hành.

Nhất thời trong Vạn Kiếm môn, mỗi người đều dâng trào chí tiến thủ, ý chí chiến đấu cao ngất.

Mấy ngày này Lâm Phương Sinh chủ trì giảng kiếm, đem hết những gì mình lĩnh ngộ được suốt bao năm ra truyền dạy hết, lại biểu diễn kiếm trận Địa Sát cẩn thận một lần. Biết bao ngày chịu khi nhục, lần này quyết tâm càng cao, luyện kiếm cũng vô cùng nhuần nhuyễn. Kiếm trận có đột phá, đạt Thiên Cương Thập Bát kim kiếm, ba mươi sáu hắc kiếm Địa Sát khuấy đảo trong không trung, biến đổi không ngừng, ảo diệu khó dò.

Chúng tệ tử nhìn như say như túy, lập tức động tâm, liền muốn học kiếm trận. Lâm Phương Sinh cũng không giấu, nói thẳng ra, “Khi mới lập kiếm trận, nhất thiết phải có sáu kiếm Thiên Cương, mười hai kiếm Địa Sát, mỗi ngày lấy kiếm làm bút, dùng ý thức để khống chế, viết Đạo Đức kinh. Đợi đến khi nhân tâm không dao động, viết Đạo đức kinh không sai một chữ, có thể viết thuận viết nghịch Thập Bát Thiên Kinh văn, kiếm trận mới có thể thành lập. Đến lúc đó hãy tìm ta, ta sẽ dốc lòng dạy bảo.”

Để luyện được như thế, người thường thất khiếu còn không đủ dùng, chúng đệ tử lại càng khâm phục kì tài Lâm Phương Sinh, lại có người tâm tính kiên định, nhẩm kĩ nhập môn kiếm trận, trở về tu luyện khắc khổ, đợi một ngày thành.

Giảng kiếm xong, chỉ thấy sư huynh đang đứng bên kiếm đường, tựa như đang chờ, Lâm Phương Sinh liền cười, “Khiến sư huynh đợi lâu!”

Chinh Mạc nói, “Vô phương.” Sau đó cầm lấy tay trái của sư đệ, hai người tung mình lên phi kiếm, hướng phía chợ dưới núi mà đi. Chinh Mạc nói, “Bạch chưởng quỹ có tin tức.”

Hai người thám thính tin tức về giao long và phù văn dưới chợ đã lâu, nay Lâm Phương Sinh lại nghe được như vậy, trong lòng không khỏi vui lên.

Bạch chưởng quầy là chưởng quỹ lớn nhất trong chợ, vốn có giao hảo với Vạn Kiếm môn, nay lại gặp hai huynh đệ Chinh Mạc, liền sai con cả đi tiếp đón. Bạch công tử danh Bạch Tiểu Lâu, năm nay mới vừa mười sáu, là đệ tử ngoại môn Vạn Kiếm môn, đã có năm tầng tu vi, ngày thường đôn hậu đoan chính; lúc này thấy hai người vào cửa lập tức cung kính, “Kính chào hai vị sư huynh.”

Tầng một của cửa hàng đông khách qua lại, rất ồn ào, Bạch Tiểu Lâu dẫn hai người lên nhã gian tầng hai. Nhã gian này chuyên dùng để tiếp khách quý, rất yên tĩnh. Tiểu Lâu trên đường cũng bổ sung, “Tin tức kia không phải do gia phụ đoạt được, mà do thám thính hồi lâu, gặp được một vị tiền bối xưng họ Mục. Ông ta nói có thể giải thích được nghi hoặc kia, nhưng không thể cho người ngoài biết. Cho nên gia phụ mới mời ông ta đến, cho hai vị gặp mặt.”

Nghe được tới đây, hai người lại càng thêm chắc chắn, tin tức kia đúng là loại không thể nói ra cho nhiều người biết.

Chinh Mạc liền lấy ra một túi nhỏ đưa cho Bạch Tiểu Lâu, ngoại trừ trả thù lao còn có mấy bình linh dược, một miếng ngọc phù cho Bạch Tiểu Lâu. Thiếu niên nhìn qua lập tức mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ, sau đó rời đi.

Lâm Phương Sinh đẩy cửa nhã gian, đi vào.

Người nọ đang ngồi ghế thái sư phẩm trà, tư thái uy nghiêm, ưu nhã cao hoa, một bộ tử sam càng tôn lên khuôn mặt diễm lệ, không phải Tư Hoa Quân thì là ai?

Lâm Phương Sinh gầm lên một tiếng, “Yêu nghiệt!”, sau đó rút kiếm ra.

Tư Hoa Quân không tránh cũng chẳng né, chỉ vươn ra hai ngón tay thon dài hữu lực, kẹp lấy linh kiếm, kiếm phong như đụng phải thạch bích, không thể động đậy.

Yêu Tu kia không biết dùng cách nào mà có thể giấu đi một thân yêu khí cùng tu vi, trong mắt người ngoài chỉ là một người tán tu ngưng mạch một tầng. Đôi mắt hắn đen như nước sơn, nhìn Lâm Phương Sinh thấp giọng cười, “Thường nói, một đêm phu thê trăm ngày ân, ân tình giữa hai chúng ta lại không thể tính trong ngày một ngày hai, nay gặp mặt liền muốn đánh muốn giết, quả thật khiến vi phu thương tâm.”

Lâm Phương Sinh rút kiếm không được, dứt khoát đỉnh về phía trước, mặc y dụng bao nhiêu linh lực cũng không xoay chuyển gì được, liền dứt khoát buông kiếm ra, cả giận nói, “Chớ có nói bậy! Yêu nghiệt ngươi hại ta đến nông nỗi này, hôm nay là có cớ gì?”

Chinh Mạc không nói lời nào, chỉ âm thầm đề phòng. Yêu nghiệt kia là hồng giao cửu giai, hoàn toàn sánh ngang với kiếm tu Hóa Thần, đương nhiên hai người huynh đệ hắn không phải đối thủ, cho nên hắn thầm tìm cách che chở sư đệ, toàn thân trở ra.

Tư Hoa Quân buông tay, lấy ra một cái túi Càn Khôn giới, mở ra trong lòng bàn tay, ‘Ta một lòng nghĩ về ngươi, vậy mà đạo đãi khách của Vạn Kiếm môn hình như có chút hẹp hòi.”

Càn Khôn giới kia vốn là của Lâm Phương Sinh, giờ này lại được cầm trong tay, quả thực rất vui. Vốn dĩ trong này chứa Yêu đan Bạch xà, Huyền Âm Bàn Long kiếm, ba mươi sáu thanh Thiên Cương Địa Sát đều đủ cả. Lâm Phương Sinh mừng rỡ, nhưng bên ngoài vẫn cảnh giác như cũ, “Phù văn Hợp Hoan kia là do ngươi hạ, hôm nay liệu có giúp ta trừ đi?”

Tư Hoa Quân mỉm cười, mang theo một cỗ ung dung ngạo mạn, “Phù văn kia do Chân long Thượng Cổ tạo ra, bên trong đủ loại ảo diệu kiêng kị, lần trước ngươi cũng vì thế mà suýt mất cái mạng nhỏ, nếu không nhờ một trì Đế Lưu Tương, e cũng không giữ được.”

Lâm Phương Sinh trầm mặc, ngày đó ở trong phòng Thủy Tinh, quả thật y được lợi rất nhiều từ Đế Lưu Tương.

Chinh Mạc đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng, vẫn ôn nhuận đạm mạc như cũ, dừng tầm mắt trên mặt Yêu Tu, không mang theo chút cảm xúc, “Phụng khẩu dụ sư tôn, cho mời đạo hữu Tư Hoa Quân đến Hoàng Diễm Đường.”

Chính là Chinh Mạc vừa mới dùng ngọc phù truyền ảnh, cấp báo tin tức trong phòng cho Hách Liên Vạn Thành.

Tư Hoa Quân cao giọng cười to, đứng dậy, “Chỉ sợ quấy rầy mà thôi.”

Hai người một yêu trở ra ngoài chợ, dùng phi kiếm hướng về Thối Kiếm phong.

Tới trước Hoàng Diễm đường, Chinh Mạc nhảy xuống khỏi kiếm, liền có đồng tử ra đón. Hách Liên Vạn Thành đã xuất quan, hiện đang ngồi ngay ngắn tại chủ vị chính điện, thần sắc bình thản, giống như vạn vật thế gian đều không dung được vào mắt, khí tức bình thản, mang khí thế chúng sinh bái phục.

Thấy người đi vào, Hách Liên Vạn Thành không đứng dậy chào, chỉ nói, “Ngồi. Chinh Mạc, Phương Sinh, hai người các ngươi không cần ở đây hầu hạ, lui đi.”

Hai sư huynh sư đệ lập tức quay người ra ngoài.

Tư Hoa Quân thấy hai người rời chính điện cũng không dong dài, đi thẳng vào vấn đề, “Hách Liên chưởng môn hẳn là đã có phát hiện.”

“Ngũ Hành thất hành, đầu mối thế nhược, có dấu hiệu tán loạn.”

“Chưởng môn có nhãn lực thật tốt.” Tư Hoa Quân gõ nhịp tán thưởng, “Chân long Thượng Cổ quả thật rất tham lam, phù văn Hợp Hoan tuy có nhiều ưu việt, chẳng qua cũng là dấu vết Long tộc gây nên. Mang theo dấu vết này, sinh tử thần hồn, đều do Chân long sở hữu, nếu bị người khác nhúng chàm, chỉ có thể người chết đạo tiêu, thần hồn tan nát, đầu thai chỉ có thể vào súc sinh đạo, vô phương cứu chữa.”

“Nhưng ngươi quá lắm cũng chỉ có một tia huyết mạch Chân long, cho nên uy lực phù văn kia cũng sẽ giảm đi mấy phần.”

Tư Hoa Quân gật đầu mỉm cười, “Nói chuyện cùng Hách Liên chưởng môn quả thật rất vui. Nhưng chưởng môn cũng nên biết, nếu thiếu ta yêu thương, cứ thế mãi, đồ nhi bảo bối của ngươi sớm hay muộn cũng hồn tiêu phách lạc.”

Hách Liên Vạn Thành im lặng không nói.

Tư Hoa Quân bổ sung, “Chưởng môn luyến tiếc đồ nhi, ta lại luyến tiếc các cố gắng. Nước chảy về biển Đông, biết đâu lại có biện pháp.”

Bên kia Tư Hoa Quân đang liệt kê biện pháp nói tới êm tai, Lâm Phương Sinh bên này ngồi một mình trong phòng, tâm tư buồn bực, đem mấy thứ vụn vặt trong Càn Khôn giới ra. Chợt thấy viên Yêu đan Bạch xà đang chậm rãi lăn tròn, to cỡ hột hạch đào, màu xanh tròn trĩnh, cầm trên tay mát lạnh, một vết kiếm y đâm vào lần trước giờ đã không còn dấu vết.

Nội linh khí của Yêu đan không ngừng vận chuyển, vô cùng mạnh mẽ, lại ẩn ẩn cảm giác quen thuộc. Lâm Phương Sinh lập tức sáng tỏ. Bạch xà này đã từng hấp thu dương tinh của giao long kia, so với y chỉ có nhiều chứ không ít.

Nay thân nát phách tan, chỉ lưu lại một viên đan, quả là tiện nghi cho người khác.

Lâm Phương Sinh đem Yêu đan bỏ trong hộp ngọc, đi tìm sư huynh, giao hộp này cho hắn.

Chinh Mạc vốn tu một chi đạo, cũng có thuyết pháp, tên là Bất Nhân Sát đạo, viết là Thiên Đại Bất Nhân. Vốn chính tà khó phân, nên nói là tà đạo cũng chẳng sai.

Chỉ có Hách Liên Vạn Thành là hiểu rõ, đây chính là thuận theo thiên ý, hợp với lục đạo, nếu tu thành có thể lập nên công trạng đại đạo, được vạn vật thiên địa trợ tu hành.

Thứ Yêu đan kia, nếu không luyện cẩn thận có thể bị yêu khí làm bẩn Chân nguyên, tẩu hỏa nhập ma, nếu dùng như thuốc có thể gây tổn hại bản thân đến bảy tám phần. Chinh Mạc ngược lại, có thể luyện hóa Yêu đan, không hề chịu ảnh hưởng.

Một viên ngũ giai Yêu đan như vậy, đương nhiên là rất hữu ích với sư huynh.

Chinh Mạc nhận lấy, nói, “Ta đang có ý Kết Đan, chỉ là trong môn hiện tại bận rộn. Chờ khi Yêu Tu kia rời đi, trong môn tỷ thí xong, ta sẽ bế quan.”

Lâm Phương Sinh tu luyện ba năm ngày, hoàn toàn không thấy bóng sư tôn cùng Yêu Tu.

Đến bảy ngày sau, Chinh Mạc cùng Lâm Phương Sinh nhận được tin của sư tôn, cho gọi hai người đến một sơn cốc hoang vu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play