“Phu nhân cùng Lan Nhi không cần tự trách, chuyện đã qua thì để cho qua, Như Nguyệt cũng không có ý định truy cứu.” Liên Như Nguyệt che miệng cười duyên, bộ dạng hoàn toàn không quan tâm đến chuyện trước kia, có lẽ giống như lời nàng nói, chuyện đã qua thì để cho qua đi, nàng thân là đích nữ Trường Bình Hầu phủ, đối với một chút chuyện nhỏ nhặt mà tính toán chi li thì không phải là quá nhỏ nhen sao?
Bất quá trong lòng Tiết Phong Lan biết rõ, ấn tượng của Liên Như Nguyệt về nàng không phải là quá tốt, lần đầu gặp ở kiếp trước thái độ của nàng ta đã nói lên điều này, nếu không phải vì nể mặt khuê mật là Tiết Phong Linh có lẽ Liên Như Nguyệt cũng không có bận tâm đến loại người có tính tình không mấy thu hút người khác như nàng, dù nói là Tiết Phong Linh ở sau giở trò quỷ nhưng đối với loại người tâm cao khí ngạo như Liên Như Nguyệt, việc nàng không đến dự tiệc của nàng ta chẳng khác nào đánh vào mặt nàng ta một cái tát, có lẽ Liên Như Nguyệt cũng đã từng tức giận nhưng về sau khi nghe lời khuyên giải của Tiết Phong Linh thì nàng ta đã mất sạch hứng thú về nàng nên cũng chẳng mấy bận tâm nữa.
Đúng như lời Tiết Phong Lan nói, một người kiêu ngạo như Liên Như Nguyệt tuyệt đối không thích cảm giác bị người khác xem thường, sở dĩ nàng có thể bỏ qua một chuyện cũ cách dễ dàng như vậy là bởi vì trong mắt nàng Tiết Phong Lan vốn dĩ không quan trọng, Liên Như Nguyệt là thiên chi kiêu nữ, từ nhỏ đã được người khác vây quanh, đối với một đám nữ hài đồng trang lứa nàng chỉ xem trọng hai người, một là Tiết Phong Linh - khuê mật của nàng, tài hoa đi đôi trí tuệ, người còn lại chính là kẻ thường xuyên chống đối nàng - Hạ Nguyệt Lam, mặc dù tính tình của Hạ Nguyệt Lam rất đáng ghét nhưng nàng ta không phải là bình hoa để mặc người bày trí, về phần những người khác, bởi vì không có liên hệ gì với nàng nên Liên Như Nguyệt cũng chẳng muốn bận tâm, Tiết Phong Lan là một trong số đó.
Tiết Phong Lan cùng Tiết Phong Linh là tỷ muội song sinh, gương mặt hai người giống nhau như đúc, chính là nàng chưa tận mắt nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, cho đến hiện tại, so với tỷ tỷ của mình thì sự tồn tại Tiết Phong Lan lại thập phần mờ nhạt, nếu không phải ngày hôm nay Tiết Phong Lan xuất hiện tại đây thì nàng sớm đã quên mất Tiết Phong Linh còn có một muội muội thân sinh, Thượng thư phủ còn có một Tứ tiểu thư.
Ngay từ khi một nhà ba người Tiết gia bước vào nàng đã nhìn thấy, Thượng thư phu nhân và Tiết Phong Linh thì nàng đã quá quen thuộc, cho nên sự chú ý của nàng từ đầu chí cuối đều tập trung vào trên người nữ tử ngồi trên xe lăn, bởi vì xe lăn đi phía sau nên dung mạo của Tiết Phong Lan bị che đi, Liên Như Nguyệt trước giờ chưa từng thấy một nữ tử nào lại dám đi xe lăn đến đại hôn người khác, lại nhớ đến lời đồn trong kinh thành gần đây, tâm tình tò mò đi đến. Qua lời nói của Tiết Phong Linh, Liên Như Nguyệt vốn cũng không có mong đợi gì ở Tiết Phong Lan, dù sao trong ấn tượng của nàng Tiết Phong Lan cũng không phải loại người tốt đẹp gì, ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp bên ngoài, bất quá khi tiếp xúc Liên Như Nguyệt mới cảm thấy Tiết Phong Lan này không giống như những gì Tiết Phong Linh nói, nàng ta không phải một nha đầu không hiểu chuyện, mà là một nha đầu vô cùng hiểu chuyện, bất kể là lời ăn tiếng nói đều mang dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, cho dù là ma ma trong cung cũng không thể bắt bẻ được lễ nghi của nàng, nàng nhìn qua có vẻ nhu nhược yếu ớt nhưng thái độ ổn trọng lại khiến người không thể xem thường.
Đây là một nha đầu nghịch ngợm, không hiểu chuyện trong lời nói của Tiết Phong Linh sao?
Mọi người đều nói tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, huống hồ Liên Như Nguyệt cũng chỉ tin tưởng những gì mình nhìn thấy.
“Cảm tạ Liên tiểu thư.” Tiết Phong Lan câu môi, ánh mắt như vô tình hay cố ý rơi vào người Tiết Phong Linh, nhìn thấy đôi mắt âm trầm của đối phương, khóe môi nàng càng cong lên.
Tiết Phong Lan còn không rõ tâm tình của tỷ tỷ nàng sao?
Nàng và nàng ta đều mang một huyết thống, lại có quan hệ với Lý gia, Liên gia lại luôn quan tâm đến Thượng thư phu nhân, cho nên nữ nhi của nàng, Liên gia sao có thể bỏ mặc? Tiết Phong Linh muốn dựa vào Liên Như Nguyệt để tranh thủ sự đồng tình của Liên gia cũng là chuyện dễ hiểu, Liên Như Nguyệt là tiểu thư duy nhất của Trường Bình Hầu phủ, về sau vị trí Hầu gia sẽ thuộc về ca ca của nàng ta là Liên Hạo Nguyên, Liên Hạo Nguyên đối với muội muội nâng niu sủng ái trong lòng bàn tay, dù là hiện tại hay sau này thì Liên gia vẫn mãi là chỗ dựa cho Liên Như Nguyệt, thế lực Liên gia không thể xem thường, Tiết Phong Linh tiếp cận Liên Như Nguyệt còn không phải là vì muốn tương lai có một đồng minh lớn mạnh hay sao? Mà Liên gia cùng Liên Như Nguyệt sở dĩ chấp nhận Tiết Phong Linh là bởi vì có quan hệ đến ngoại tổ mẫu của nàng cùng với Thượng thư phu nhân, bất quá người có quan hệ với hai người họ lại không có một mình Tiết Phong Linh, vì vậy mười tuổi năm đó Tiết Phong Linh đã nhận thấy sự tồn tại của nàng đối với nàng ta mà nói là một uy hiếp rất lớn, nên mới không từ thủ đoạn kích động nàng làm loạn để mẫu thân dẫn một mình nàng ta đến Liên gia chúc Tết. Sau khi quen biết Liên Như Nguyệt thì nàng ta lại thường xuyên đến Liên phủ, quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết, vốn dĩ là tỷ muội như hình với bóng vậy mà Tiết Phong Linh lại vì một người ngoài mà vắng vẻ nàng, Tiết Phong Lan tất nhiên là không thích Liên Như Nguyệt, lại không biết rằng trong ấn tượng của Liên Như Nguyệt nàng cũng không phải loại người tốt đẹp gì.
Tiết Phong Linh không để nàng tiếp xúc người của Liên gia nhưng lại không ngừng khiến nàng bài xích Liên gia, bởi vì nàng ta biết nguyên nhân Liên gia đối xử tốt với nàng ta, nàng ta sợ Liên gia cũng sẽ chấp nhận nàng, sợ Liên gia sẽ trở thành chỗ dựa cho nàng, về sau có lẽ là Liên gia kinh ngạc với tài hoa cùng thủ đoạn của Tiết Phong Linh, lại thấy nàng một thân tàn phế nên mới vứt bỏ nàng, đẩy Tiết Phong Linh lên ngôi vị Hoàng hậu, dù sao đối với người của Liên gia mà nói, Tiết Phong Linh có giá trị hơn một kẻ tàn phế như nàng.
“Đừng gọi khách sáo như vậy, chúng ta dù sao cũng là họ hàng, không bằng ngươi gọi ta một tiếng Như Nguyệt.” Liên Như Nguyệt cũng không phải người khó gần, nàng bất quá chỉ là không thích nói chuyện với người ngoài, nàng cùng Tiết Phong Linh quen biết là bởi vì nhờ có Thượng thư phu nhân, thấy tâm tính của Tiết Phong Linh không tồi mới cùng nàng ta kết giao, Tiết Phong Lan dù sao cũng là muội muội của khuê mật nàng, đã là người nhà thì nàng cũng không có bài xích.
Tiết Phong Lan ngập ngừng, tựa hồ cảm thấy như vậy là không hợp lễ, dù sao nàng cũng mới cùng người ta nói hai ba câu, chưa tính là quen biết thì làm sao lại không biết xấu hổ trực tiếp gọi tên người ta?
“Chuyện này... không ổn đâu.”
“Sao lại không ổn? Lan Nhi là muội của Phong Linh, cũng là bằng hữu của ta, gọi tên ta thì có làm sao?” Tựa hồ như hiểu được khúc mắc của đối phương Liên Như Nguyệt từ tốn giải thích.
“Ngươi nói có đúng không Phong Linh?” Liên Như Nguyệt không quên quay sang hỏi khuê mật một câu, bộ dạng trưng cầu ý kiến khiến người khác không thể phản bác.
Thần sắc Tiết Phong Linh không được tốt lắm nhưng vẫn mở miệng trả lời: “Như Nguyệt nói không sai.”
“Như vậy thì sau này Lan Nhi cũng là bằng hữu của Như Nguyệt rồi, thật tốt a.” Thượng thư phu nhân một bên phụ họa, tiểu nữ nhi không giống với đại nữ nhi tính tình phóng khoáng dễ kết giao, từ nhỏ tiểu nữ nhi đã luôn có một mình, ngoại trừ một đám tỷ nuội trong phủ nàng cũng không thấy tiểu nữ nhi kết giao với ai, hiện tại Liên Như Nguyệt lại chủ động muốn làm bằng hữu với nữ nhi, nàng tất nhiên là ủng hộ, có trời mới biết một nữ nhân không có khuê mật chia sẻ mọi chuyện sẽ buồn thế nào.
“Cái kia, Như Nguyệt hảo.” Tiết Phong Lan nghe lời gọi một tiếng, giọng nói nàng mềm mại, dễ dàng đi vào vào lòng người, thanh âm nghe vào tai chỉ cảm thấy cả người thoải mái.
Liên Như Nguyệt mặc dù là người kiêu ngạo nhưng cũng không phải khó gần, phương châm của nàng chính là thuận theo nàng thì là bằng hữu của nàng, bởi vì đối với loại tính tình của Liên Như Nguyệt, nàng ta không thích người khác đi ngược lại với ý của bản thân, kiếp trước Tiết Phong Linh biết lợi dụng điều này để tiếp cận Liên Như Nguyệt, biến Liên Như Nguyệt thành trở thủ của nàng ta, biến Liên gia trở thành bậc thang để nàng ta đi lên, nàng từng nghĩ nếu không có Liên Như Nguyệt cùng Liên gia thì Tiết Phong Linh liệu có đứng trên đỉnh cao của thiên hạ?
Kiếp trước nàng thua Tiết Phong Linh không phải là thua bởi thủ đoạn của nàng ta sao?
Kiếp này nàng đã bắt đầu học được cách dùng thủ đoạn, biến kẻ thù trở thành đồng minh, biến trở ngại thành đá lót đường để bản thân đi lên, nàng không dựa vào người khác chỉ dựa vào bản thân, nếu Tiết Phong Linh không có chỗ dựa số một là Liên gia, giữa nàng và nàng ta ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!
Ba người trò chuyện vui vẻ, Tiết Phong Linh đứng một bên tựa hồ như người ngoài, cảm giác bị gạt sang bên vô cùng khó chịu, gương mặt nàng không chút biểu cảm nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy trên người nàng bị một tầng băng mỏng bao phủ, khiến cả người nàng như chìm trong gió tuyết. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn khuê mật gọi muội muội nàng một tiếng Lan Nhi, lại gọi nàng một tiếng Phong Linh, sự phân biệt thế này Tiết Phong Linh làm sao không nghe ra? Không biết là Tiết Phong Lan vô tình hay cố ý mà tự xưng bản thân là Lan Nhi khiến Liên Như Nguyệt bất giác gọi theo, chỉ là điều này thành công khiến Tiết Phong Linh tức giận, rõ ràng nàng và Liên Như Nguyệt mới là khuê mật của nhau nhưng nhìn tình cảnh này, người ngoài không biết nhìn vào còn cảm thấy tình cảm giữa hai người bọn họ thật thân thiết đâu?
“Lan Nhi, đôi chân của ngươi...” Liên Như Nguyệt ngập ngừng, nàng sớm đã chú ý đến đôi chân của Tiết Phong Lan, dù sao một người ngồi xe lăn đến đây không muốn thu hút sự chú ý cũng khó.
Tiết Phong Lan sửng sốt, không nghĩ Liên Như Nguyệt lại hỏi vấn đề này, nàng nhìn đôi chân của bản thân sau đó không mặn không nhạt trả lời: “Mùa đông vừa rồi Lan Nhi bất cẩn rơi xuống hồ khiến hàn khí nhập thể, đôi chân... không thể đi lại được.”
Liên Như Nguyệt trừng mắt, không thể đi lại được là lời nói dễ nghe, lời khó nghe chính là đôi chân nàng bị tàn phế, một tiểu thư khuê các lại mất đi đôi chân, đả kích này không phải là ai cũng có thể chịu được.
“Cái kia... thật xin lỗi.” Liên Như Nguyệt sợ động đến nổi đau của nàng, vội vàng nhận lỗi.
“Không sao.” Tiết Phong Lan cười gượng, bộ dạng yếu đuối nhưng lại kiên cường không chịu khuất phục khiến người khác không thể xem thường, Liên Như Nguyệt thấy thế cũng không nói tiếp nữa, ngoài mặt nói không sao nhưng trong lòng thế nào nàng cũng rõ ràng, chỉ sợ không thoải mái như vẻ bên ngoài nàng thể hiện.
Nhìn ánh mắt Liên Như Nguyệt, Tiết Phong Lan biết nàng ta đã hiểu lầm nhưng nàng cũng không mở miệng giải thích, không bằng cứ để nàng hiểu lầm như vậy đôi khi lại có ích với nàng, đối với nàng mà nói những ánh mắt thế này kiếp trước nàng đã sớm nhìn quen, lời nói không sao của nàng là thật sự, nàng không để ý bọn họ chạm đến nổi đau của bản thân, bởi vì đã từng bị chạm đến nhiều lần, vết thương sớm đã không thể lành lại, hiện tại cảm giác đau đớn và tủi nhục cũng đã không còn, thứ còn lại trong nàng chính là sự lạnh nhạt, bọn họ dùng thái độ như thế nào đối với nàng thì nàng đều lạnh nhạt đáp lại.
“Lan Nhi suốt ngày nhốt mình trong nhà, hiện tại kết giao được một người bạn, về sau Như Nguyệt thường xuyên đến Tiết phủ chơi nhé?” Nhìn vẻ mặt cố tỏ ra không có gì của nữ nhi, Thượng thư phu nhân đau lòng một trận, tính tình Tiết Phong Lan hoạt bát đáng yêu nhưng trước giờ lại không thường xuyên xuất phủ, hiện tại đôi chân nàng thế này lại càng không thể xuất phủ, nàng tất nhiên không muốn nữ nhi suốt ngày buồn bã không vui, cho nên khi Liên Như Nguyệt đồng ý kết giao với nữ nhi, nàng vui mừng còn không kịp, sao có thể phản đối?
“Vâng ạ, Lan Nhi về sau cũng đến Liên phủ chơi đi.” Có Thượng thư phu nhân giải vây, không khí xấu hổ một lần nữa ôn hòa trở lại, thấy đối phương nhiệt tình như thế Liên Như Nguyệt cũng mở miệng đề nghị, bất quá nàng cũng không quan trọng câu trả lờ của Tiết Phong Lan, dù sao trước kia nàng ta còn đi đứng bình thường cũng không có đến Liên phủ dự tiệc huống hồ là hiện tại, chỉ là hai nàng đã xem như là bằng hữu, hơn nữa nàng ta lại là bệnh nhân, Liên Như Nguyệt cũng không có ý nhắc đến chuyện cũ.
“Được.” Tiết Phong Lan gật đầu đáp ứng.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, kèn trống vang dội khắp nơi, thanh âm ầm ầm như sấm bên tai, xem ra là đội ngũ đón tân nương đã đến trước cửa Thái tử phủ rồi.
“Xem ra là tân nương đã đến, Như Nguyệt đi tìm mẫu thân trước, lát nữa gặp lại mọi người.” Liên Như Nguyệt khách sáo nói một câu rồi cũng nhanh chóng rời đi.
“Chúng ta cũng nên tránh sang một bên nhường thảm đỏ cho tân nương thôi.” Thượng thư phu nhân vừa dứt lời liền dẫn đầu đi về hướng hậu viện, có hai người ở phía trước mở đường, Xuân Cầm đẩy xe lăn một đường thuận lợi, bởi vì mọi người đều tập trung sự chú ý ở trên người nhân vật chính ngày hôm nay, cho nên cũng không có ai để ý đến một nữ tử ngồi xe lăn như Tiết Phong Lan.
Nam tử một thân hỉ phục đỏ chói, bước chân không nhanh không chậm đi về phía cửa phủ, bởi vì nàng ngồi ở phía sau, phía trước được không ít người che chắn nên chỉ thấy gương mặt hắn thoáng qua, không thấy được cảnh hắn bước ra ngoài đá cửa kiệu và một nữ tử mặc hỉ phục bước xuống kiệu, đợi khi hai người dắt tay nhau đi trên thảm đỏ Tiết Phong Lan mới thấy rõ gương mặt của nam tử, gương mặt hắn khôi ngô tuấn tú, mày kiếm, mũi cao, mắt đen, môi đỏ, ngũ quan tinh tế, trên người hắn có một loại khí thế hiên ngang nhưng lại mang dáng vẻ ôn hòa của một công tử nho nhã, hắn chỉ khẽ nhếch môi cũng khiến chúng nữ tử xung quanh ngại ngùng cúi đầu, dù sao Từ Hoàng hậu cũng là một mỹ nhân có tiếng, Thái tử thừa hưởng nhan sắc bậc này cũng là bình thường. Nữ tử đi bên cạnh hắn đã bị khăn che mất gương mặt nhưng Tiết Phong Lan và mọi người đều biết đó là Lý Kiều, dù sao nàng ta cũng là tân nương Thái tử nghênh thú, Thái tử phi tương lai, ai lại không biết sống chết đi giả mạo nàng ta?
Thái tử dắt tay Lý Kiều đi vào trong đại sảnh, mọi người cũng nhanh chóng theo sau, Thượng thư phu nhân tựa hồ cũng là loại người thích hóng chuyện, bỏ qua nữ nhi một bên mà đi về phía đại sảnh, Tiết Phong Linh cho Tiết Phong Lan một ánh mắt không cảm xúc rồi cũng đi theo bước chân của Thượng thư phu nhân, Tiết Phong Lan nhìn cửa chính người người không ngừng xô đẩy chen chút nhau giành vị trí đứng, cảm thấy không thú vị bèn phân phó Xuân Cầm đẩy nàng về phía cửa sổ, Xuân Cầm mặc dù sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng nghe lời đẩy xe lăn về phía cửa sổ, không giống như cửa chính đông người xô đẩy cửa sổ lại không có một bóng người, đại sảnh có đến hai cửa sổ ở hai bên, vị trí của các nàng vừa vặn nhìn thấy tân lan cùng tân nương đang bái đường.
Ngồi ở vị trí đương gia không ai khác chính là Từ Hoàng hậu, ngày hôm nay Ngụy đế và Thái hậu đều không có đến cho nên mọi chuyện đều do môt tạy Từ Hoàng hậu sắp xếp, đại hôn của Thái tử được tổ chức long trọng cho nên người từ hoàng cung đến tham dự cũng không ít, chủ yếu là những người có quan hệ thân thiết với Hoàng hậu như An Quý nhân, An Khánh Công chúa, Hương Quý phi mặc dù không có đến nhưng nhà mẹ đẻ của nàng ta cũng nể mặt xuất hiện, ngay cả Trịnh vương phủ ngày thường không giao lưu với bên ngoài nhưng Trịnh vương phi vẫn dẫn theo Trưởng Công chúa đến, xem ra Thái tử cũng là có năng lực.
Tam bái kết thúc, tân nương Lý Kiều được đưa vào phòng hoa chúc, nếu là trong các hôn lễ khác thì hiện tại tân lang đã phải ra ngoài tiếp khách, bất quá hôn lễ ngày hôm nay lại không giống vậy, đây là đại hôn của Thái tử, Ngụy đế hạ chỉ Thái tử trong một ngày phải lấy một thê một thiếp, chính thất đã vào cửa rồi, còn thiếp thất thì vẫn chưa đâu, vì vậy một đám người thích xem kịch vui cũng không vội tản đi mà ở lại để tiếp tục xem.
“A? Vậy mà lại có người ở đây?” Giọng nói của nữ tử truyền đến, mang theo vài phần ngây thơ không rõ thế sự, mà xác thực chủ nhân của giọng nói cũng là một nữ hài đơn thuần.
Nàng một thân váy đào chầm chậm bước đến, đóa hoa đào trên nền váy lay động theo bước chân của nàng khiến cả người nàng càng thêm sinh động, gương mặt nàng thanh lệ, là vẻ đẹp thanh thuần hiếm thấy, đôi mắt nàng to tròn đang không ngừng chớp mắt, nhìn qua vô cùng sinh động, mày như lá liễu, đôi môi hồng nhuận, nữ tử này trong như suối, sạch sẽ như tờ giấy trắng, khiến người khác nhịn không được mà muốn bảo vệ.
“Viên Viên, không được vô lễ.” Nữ tử vừa bước đến nghe được câu nói của khuê mật sắc mặt liền hiện lên vẻ nghiêm khắc, hôm nay là đại hôn của Thái tử, người đến thân phận đều không tầm thường, Viên Viên ngày thường ngây thơ không nói, dù sao đây cũng là bàn tính của nàng, bất quá hôm nay thì khác, nếu lời này rơi vào tai người có tâm, chẳng phải sẽ chuốc lấy phiền phức sao?
Khác hẳn với nữ tử một thân váy đào bên cạnh, nữ tử vừa đến một thân váy thu thủy, cả người nàng như từ trong nước bước ra, tựa như tinh linh của nước, mang theo một màu lam sắc dịu dàng khiến lòng người say đắm. Mái tóc đen như mực tung bay theo làn gió, gương mặt nàng xinh đẹp sắc sảo, vẻ đẹp dịu dàng như làn nước, nhưng đôi mắt thanh minh sóng chói cho thấy nàng không phải người dịu dàng như vẻ bên ngoài, thiên hạ mỹ nhân, nàng tuyệt đối là mỹ nhân có sự kết hợp giữa sự dịu dàng và trí tuệ, nữ tử này cho người khác một cảm giác không thể nắm trong lòng bàn tay.
“Tiểu Lam, ngươi xem, có người a.” Lúc nãy cửa chính đông người như vậy, nàng vốn không có biện pháp chen vào, dù sao cũng xuất thân danh môn, không thể trực tiếp đẩy đám người đó sang một bên mà nghênh ngang bước vào như vậy, cho nên mới nảy ra ý tưởng là đi đến cửa sổ rình coi, mọi người tập trung ở cửa chính, cửa sổ chắc chắn không có ai, ai biết được vừa đến đây đã gặp phải một nữ tử đang ngồi đó.
Ánh mắt Hạ Nguyệt Lam rơi vào người Tiết Phong Lan, đôi mắt thoáng qua tia kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ đến có người ở đây, dù sao cũng chỉ có sinh vật ngu ngốc như Nguyệt Viên Viên mới nảy ra ý tưởng đến cửa sổ rình coi người khác thành thân, bởi vì Tiết Phong Lan đang quay lưng lại với nàng nên nàng không nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương, bất quá nàng cũng nhận ra đối phương không phải đang ngồi trên ghế mà là đang ngồi trên một chiếc xe lăn, nếu nàng đoán không lầm thì đối phương chính là người đang được bàn tán gần đây, Tứ tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư, thiếu nữ nhận được ân sủng của Thái hậu nhưng lại bị tàn phế hai chân - Tiết Phong Lan.
Xuân Cầm phát hiện người đến bèn nhúng người hành lễ, y phục trên người hai nữ tử đều thuộc hàng thượng phẩm, trang sức trên tóc cũng là loại ngọc quý giá, gương mặt xinh đẹp thu hút người khác, nhìn sơ cũng biết thân phận không tầm thường, Xuân Cầm thân là nha hoàn, điều nàng giỏi nhất chính là nhìn mặt đoán người, mặc dù nói nàng là nha hoàn của Thượng thư phủ nhưng đối với người bên ngoài vãn là nên lễ phép một chút, tránh để người khác bắt lỗi rồi gây phiền toái cho tiểu thư, dù sao tiểu thư nhà nàng cũng đang đứng trên đầu ngọn sóng.
“Hai vị tiểu thư hảo, quấy rầy rồi.”
“Nhất bái thiên địa.”
“Bái đường rồi.” Nguyệt Viên Viên gấp gáp kéo tay Hạ Nguyệt Lam đi về phía cửa sổ, cũng không quên vẫy tay với Xuân Cầm: “Không sao không sao, là chúng ta làm phiền mới đúng.”
Cửa sổ rộng lớn, vị trí của Tiết Phong Lan và Xuân Cầm ở bên này, cách đó hai thước là nơi Nguyệt Viên Viên và Hạ Nguyệt Lam đang đứng, Nguyệt Viên Viên chỉ lo chăm chú nhìn vào bên trong nên cũng không có quan tâm người ở bên cạnh là ai, bất quá ánh mắt Hạ Nguyệt Lam từ đầu chí đều rơi vào người Tiết Phong Lan, nàng lúc này đang nhìn vào trong nên chỉ để lộ một bên mặt, có lẽ là do ánh mắt của Hạ Nguyệt Lam quá mức nóng bỏng nên Tiết Phong Lan cũng nhận thấy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh, bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiêm cứu của Hạ Nguyệt Lam thì có chút sửng sốt, rất nhanh sau đó nàng cấp Hạ Nguyệt Lam một cái gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn vào lễ đường, mà Hạ Nguyệt Lam trong thoáng chốc nhìn thấy gương mặt của Tiết Phong Lan thì không khỏi trừng mắt, đôi mắt hiện lên tinh quang không rõ.
Nữ tử này, so với Trịnh Thi Ngôn quả thật không hề thua kém, chỉ sợ Triệu Băng Lộ cũng không thể so sánh với nàng.
Bên trong lễ đường vẫn tiếp tục diễn ra nghi thức tam bái, lúc nãy một nữ tử mặc hỉ phục được ma ma đỡ tay đi vào, tuy nói y phục trên người nàng là hỉ phục nhưng màu sắc không phải màu đỏ mà là màu hồng, luật lệ Đại Ngụy quy định, chính thứ khác biệt, Lý Kiều là được Ngụy đế ban hôn cho Thái tử để làm Thái tử phi, mặc hỉ phục màu đỏ là điều hiển nhiên, mặc dù Lý Thiến cũng được Ngụy đế ban hôn nhưng một phủ làm sao có đến hai vị chủ mẫu? Lý Thiến là Trắc Thái tử phi nên đãi ngộ tất nhiên không giống với Thái tử phi, nàng sẽ không được nghênh giá bằng cửa chính mà chỉ được đi cửa phụ, không được Thái tử đá cửa kiệu bước xuống mà chỉ được ma ma dắt vào trong, không được mặc hỉ phục màu đỏ mà chỉ được mặc hỉ phục màu hồng, có lẽ điều khác biệt nàng nhận được từ gia đình hoàng tộc chính là nàng được bái đường với Thái tử.
“Nhị bái cao đường.”
Chính phi và Trắc phi đều xuất thân từ một gia tộc lớn, Lý gia quyền hành ngang ngược, Lý Kiều và Lý Thiên đều là viên ngọc quý của Lý gia, bởi vì thân phận đặc thù cho nên Lý Thiến mới có đãi ngộ là được bái đường cùng Thái tử, vốn dĩ luật lệ Đại Ngụy có quy định nam nhân lấy thiếp thất cũng không cần bái đường, nếu không phải Lý Thiến xuất thân từ Lý gia, người nàng gả lại là Thái tử chỉ sợ ngày hôm nay nàng trực tiếp bị đưa vào tân phòng rồi.
Bái đường xong, tân nương Lý Thiên được ma ma đưa vào một căn phòng hoa chúc khác, Thái tử thì lại ra ngoài tiếp khách, Thái tử một lúc cưới hai mỹ nhân, một số người tò mò suy đoán không biết Thái tử sẽ động phòng với người nào, dù sao hai người này cũng là tỷ muội, nghe mọi người đồn đại tình cảm tỷ muội Lý gia vô cùng tốt, bất quá sau đêm nay chỉ sợ không được tốt như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT