Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào vị trí cuối cùng của hàng ghế nữ nhi Tiết gia, đó là chỗ ngồi của Lục tiểu thư Thượng thư phủ - Tiết Yên Hoa, nhân vật mờ nhạt nhất ngày hôm nay, thế nhưng hiện tại nàng lại trở thành người nổi bật nhất, được vạn nhân chú mục, bất quá trong tình hình hiện tại, được người chú ý đến không phải là chuyện tốt lành gì.

“Ngươi đừng nói bậy!” Tiết Yên Hoa đứng bật dậy, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh mà nhìn Tiết Thanh Liên đang ngồi ở vị trí hàng đầu, nếu ánh mắt của nàng là dao thì Tiết Thanh Liên sớm đã không toàn thây.

Tiết Yên Hoa phản ứng lớn như vậy hoàn toàn nằm trong suy nghĩ của mọi người, nha đầu này từ trước đến giờ đều thích chuyện bé xé ra to, chỉ cần là có chuyện làm ảnh hưởng đến lợi ích của nàng thì nàng chắc chắn sẽ nhảy dựng lên, Tiết thị không ngại nói nhiều, còn Tiết Yên Hoa thì không ngại làm lớn chuyện, cho nên đối với hành động này của Tiết Yên Hoa, mọi người đều không cảm thấy có gì là khác thường, bởi vì đây là Tiết Yên Hoa, nàng ta không nhảy dựng lên chất vấn Tiết Thanh Liên mới là khác thường đó.

Tiết Liên Kiều an vị bên cạnh Tiết Yên Hoa, đối với vị muội muội không cùng huyết thống này nàng mặc dù không có tiếp xúc thường xuyên nhưng không có xa lạ gì với tính tình của nàng ta, Tiết Liên Kiều có thể sẽ giống như mọi người ở đây đều nghĩ rằng phản ứng của Tiết Yên Hoa là bình thường nếu như không thấy hành động nắm chặt mép váy của nàng ta. Từ khi Tiết Thanh Liên ra mặt thay Huỳnh ma ma đối chứng, phản ứng của Tiết Yên Hoa đã không hề bình thường, người khác không nhìn thấy nhưng nàng ngồi sát bên cạnh nàng ta, đối với phản ứng của Tiết Yên Hoa thu hết vào mắt, mặc dù trên mặt nàng ta không bộc lộ cảm xúc gì đặc biệt, cho dù nàng ta có bộc lộ cảm xúc thì chưa chắc mọi người đã quan tâm, bởi vì ngày hôm nay Tiết Yên Hoa là kẻ mờ nhạt nhất Tiết phủ, nàng ta không được đi dự cung yến như bao người khác, không phải đích nữ như Tiết Phong Lan, lại không có người đi theo dạy dỗ như Tiết Thanh Liên, nói nàng ta mờ nhạt thật không sai, ánh mắt mọi người trong phòng khách chỉ dừng ở những người có liên quan đến miếng ngọc bội, còn nhưng người còn lại chỉ là xuất hiện cho có lệ mà thôi, nàng cũng vậy, Tiết Yên Hoa cũng vậy.

Tiết Yên Hoa chỉ là một tiểu nữ hài bất quá tâm tư lại không đơn thuần, tuy trên mặt không bộc lộ biểu cảm gì, chính là bàn tay của nàng ta đã nắm chặt y phục, phần váy trên người muốn bị nhào nát, nhăn nhúm khó coi, mặc kệ là nàng ta có liên quan đến miếng ngọc của Tiết Phong Lan hay không nhưng hành động này của nàng ta đã bán đứng nàng ta, bất quá chỉ dựa vào hành động này cũng không thể kết luận nàng ta là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện.

Tiết Thanh Liên trầm mặc, nàng cũng không muốn cùng Tiết Yên Hoa đối nghịch, chính xác mà nói là nàng không muốn cùng bất kì người nào trong phủ đối nghịch, thân phận của nàng là Đại tiểu thư của đại phòng nhưng đó cũng chỉ là hư danh, thực chất mà nói ai trong năm vị tiểu thư đều có thân phận cao hơn nàng, nàng không có mẫu thân che chở, không có phụ thân làm chỗ dựa, không có tổ mẫu yêu thương, vị trí của nàng ở trong Tiết phủ cũng chỉ là cao hơn nha hoàn một chút.

Thấy Tiết Thanh Liên không tiếp tục mở miệng, Tiết Yên Hoa lấy làm đắc ý, nàng biết có lẽ hành động ngày đó của nàng đã bị Tiết Thanh Liên bắt gặp, bất quá nếu là người khác nàng còn lo âu thấp thỏm, chứ là Tiết Thanh Liên thì khác, nữ nhân này không có chỗ dựa, tính tình nhát gan lại sợ phiền phức, thường ngày chỉ ở yên trong Vân Hạ Viện như một người vô hình, nếu không phải Tiết thị đến Tiết gia ăn Tết mang theo Hạ Túc thì chỉ sợ cả đời này nàng ta cũng không có cơ hội gả ra ngoài. Cho dù hiện tại Tiết Thanh Liên có Thượng thư phu nhân làm chỗ dựa thì đã sao? Thượng thư phu nhân không phải mẫu thân thân sinh của nàng ta, cuộc sống của nàng ta được cải thiện bất quá cũng chỉ là vì Thượng thư phu nhân muốn làm tròn vai mẫu thân trên danh nghĩa mà thôi, loại người như Tiết Thanh Liên chuyện nhỏ cũng có thể dọa cho nàng ta hết hồn, cũng giống như hiện tại nàng chỉ nói có một câu nàng ta liền im lặng không dám mở miệng.

“Thanh Liên, nói tiếp đi.” Đáy lòng Thượng thư phu nhân hiện tại cũng không mấy tin tưởng lời Tiết Thanh Liên nói nhưng khi đó bên người nàng ta có Hồng ma ma, Hồng ma ma có thể sẽ không lưu ý chuyện nhỏ nhặt như người trong viện trở về hay ra ngoài, chỉ là phòng của Tiết Thanh Liên ở đối diện phòng Hạ Anh, nếu có chuyện gì xảy ra thì nàng ta là người rõ ràng nhất.

“Sau khi Huỳnh ma ma rời đi thì chỉ có có lục muội muội trở về trước khi Hạ muội muội trở về phòng.” Được Thượng thư phu nhân cho phép nàng mới dám mở miệng nói tiếp, phòng của Tiết Yên Hoa và Hạ Anh nằm sát bên nhau, cho nên khi đó nhìn thấy Tiết Yên Hoa ở đối diện nàng cũng không có để ý là nàng ta vào phòng của nàng ta hay vào phòng của Hạ Anh, bất quá giờ suy nghĩ lại mới cảm thấy bất thường, Tiết Yên Hoa ngày thường vào phòng một loạt rồi đóng cửa lại, không hề đứng trước phòng nhìn qua nhìn lại, mà có ai đời khi đứng trước phòng của mình mà lại lén lút như ăn trộm cơ chứ, hành động của Tiết Yên Hoa quả thật đáng nghi.

“Người đừng có mà vu oan cho người khác, chuyện này không liên quan đến ta.” Thấy có Thượng thư phu nhân ra mặt, Tiết Thanh Liên vẫn tiếp tục nói, đáy lòng Tiết Yên Hoa chỉ muốn bắt nàng ta im miệng nhưng ở trước mặt bao nhiêu người thế này nàng cũng không thể đi lại chặn miệng nàng ta.

“Ngày hôm đó ta về phòng sớm, ngươi cũng có ý kiến sao?” Phòng của nàng và Hạ Anh sát bên nhau, cách trang trí bên ngoài lại giống hết, trước kia căn phòng của Hạ Anh là phòng trống, người ngoài không biết đều nghĩ rằng đó là phòng của nàng, chỉ có người ở trong Vân Hạ Viện lâu năm hay thường xuyên đến đó mới phân biệt được đâu là phòng của Hạ Anh hay phòng của nàng.

“Muội về phòng của muội ta không có ý kiến nhưng muội lại đứng trước phòng của mình mà lén lút như ăn trộm sao?” Nói thật, nếu đổi là người khác mất trộm nàng sẽ không có tâm tư bận tâm về vấn đề này nhiều như vậy chứ đừng nói là ra mặt đối chứng, bởi vì là Tiết Phong Lan cho nên nàng mới muốn ra mặt.

“Ngươi...” Tiết Yên Hoa á khẩu, ngày đó nàng quả thật là lén lút như ăn trộm trước cửa phòng của Hạ Anh, mặc dù Vân Hạ Viện vắng người nhưng cũng có nha hoàn thường xuyên đến quét tước, Tiết Yên Hoa làm chuyện xấu tất nhiên không muốn bị người khác bắt gặp, ai biết được lại bị Tiết Thanh Liên ở đối diện nhìn thấy.

Chưa gì đã thấy không khí giương cung bật kiếm như thế này, xem ra Tiết Thanh Liên và Tiết Yên Hoa quả thật là khắc tinh của nhau, lần trước cãi nhau đến sức đầu mẻ trán là vì Hạ Túc, lần này Tiết Thanh Liên lại ra mặt tố cáo Tiết Yên Hoa, không biết tỷ muội hai người là bát tự không hợp hay là vì nguyên nhân nào khác mà cứ đối nghịch với nhau.

“Yên Hoa, con thật sự có vào phòng của Anh nha đầu sao?” Chuyện đến nước này Tiết lão thái thái cũng không thể tiếp tục im lặng, nếu không đám người này sẽ không để nữ chủ nhân như nàng vào mắt, Tiết Yên Hoa mặc dù là cháu gái nàng nhưng nếu nàng ta thực sự dám tính kế nàng, nàng cũng tuyệt đối không bỏ qua.

“Con...” Tiết Yên Hoa cắn môi, định tiếp tục nói dối nhưng gặp ánh mắt sắc bén của Tiết lão thái thái liền rụt đầu lại, lời tới miệng liền chuyển thành lời khác: “Con... con vào phòng nàng ta thì làm sao? Con chỉ là đi nhầm phòng mà thôi, huống hồ khi con phát hiện bản thân đi nhầm phòng cũng rất nhanh liền ra ngoài.” Lý do này mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng khi nào vào phòng Hạ Anh thời gian quả thật là chưa đến một nén nhang, chỉ cần nàng không thừa nhận thì bọn họ cũng sẽ không thể bắt lỗi được nàng, cho dù không ai tin lời nàng muốn đi điều tra thì cũng mất hết hai ba ngày, đến lúc đó mọi người sớm đã đem chuyện này ném ra sau đầu, Thượng thư phu nhân muốn tiếp tục truy cứu đâu có dễ dàng như vậy.

Đi nhầm phòng?

Mọi người liếc mắt xem thường, lý do này không phải là quá miễn cưỡng đi? Nói Hạ Anh đi nhầm phòng, vào lộn phòng của Tiết Yên Hoa thì có người tin, dù sao Hạ Anh chỉ mới đến Tiết phủ không lâu, bên ngoài phòng hai người lại trang trí giống nhau, Hạ Anh không phân biệt được là chuyện bình thường, vậy mà Tiết Yên Hoa, người sống ở Tiết phủ mười mấy năm lại đi nhầm phòng chính mình, lý do này không chỉ miễn cưỡng mà còn buồn cười nữa, chính là không có ai mở miệng vạch trần nàng.

Người Tiết gia không có vạch trần lý do này bởi vì nó thực sự mất mặt, những người ở đây đều có thân phận địa vị thế nào, lại có thể mở miệng vạch trần lý do rách nát đó của Tiết Yên Hoa? Chính là người Tiết gia không dám nói không có nghĩa là người khác không dám nói, khi Tiết Yên Hoa mở miệng thừa nhận nàng ta đi vào phòng của Hạ Anh, ngọn lửa tức giận dưới đáy lòng của Tiết thị lại bùng lên, cho dù là vì lý do gì thì nàng ta đã đi vào phòng của nữ nhi nàng cho nên nàng ta là kẻ đáng nghi nhất, nghĩ đến một thân y phục đầy máu của Hạ Anh, Tiết thị vừa xót cho nữ nhi lại hận không thể chứng kiến nữ tử trước mắt bị đánh giống như nữ nhi nhà mình.

“Thời gian ít thì đã sao? Ngươi rốt cuộc cũng vào phòng của nàng.” Một miếng ngọc bội mà thôi, lựa chọn nơi đặt nó khiến người khác chú ý cũng cần tốn một canh giờ hay sao chứ?

“Ngươi chắc chắn là kẻ đã đặt miếng ngọc đó vào y phục của nàng, khiến nàng bị hiểu làm, có đúng không?!”

“Ngươi... cô cô, ta gọi người một tiếng cô cô, người đừng có mà không biết tốt xấu vu oan cho ta.” Đối mặt với lời chất vấn của Tiết thị, Tiết Yên Hoa không hề loạt tai, ánh mắt nàng rơi vào người Tiết Phong Lan, bộ dạng có chút cười trên nỗi đau của người khác: “Miếng ngọc đó vốn là của tứ tỷ, người đáng nghi nhất không phải là tỷ ấy sao? Ai biết được tỷ ấy có phải hay không ghi hận Hạ Anh đoạt thiệp mời của tỷ ấy, sau đó mới thiết kế làm hại người ta.”

“Đừng có suy bụng ta ra bụng người.” Thượng thư phu nhân cười lạnh, nàng không vạch trần lý do rách nát đó của Tiết Yên Hoa thì không có nghĩa là nàng bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy, nàng chỉ là đang tìm cơ hội để xé rách mặt nạ của con nha đầu này mà thôi, nhìn thái độ của Tiết Yên Hoa, nàng không tin mọi người không nghi ngờ nàng ta, người thông minh đều nhìn ra được Tiết Yên Hoa chắc chắn là có liên quan đến chuyện này, vốn nàng còn muốn tiếp tục thâm dò, để xem nàng ta còn muốn giả vờ đến khi nào, không ngờ nàng ta lại bỏ đá xuống giếng, lôi kéo nữ nhi của nàng vào chuyện này, quả thật là không biết tốt xấu.

“Đại tẩu, Yên Hoa chỉ là lỡ lời, không có ý mạo phạm tới Tứ tiểu thư đâu...” Thấy tình hình không ổn Vũ di nương vội vàng mở miệng nói giúp cho nữ nhi của nàng, chỉ sợ Tiết Yên Hoa lỡ lời chọc giận Thượng thư phu nhân. Ai chẳng biết Tiết Phong Lan và Tiết Phong Linh là bảo vật trên tay nàng ta, bởi vì nàng ta không sinh được nhi tử, cho nên đối với nữ nhi vãn hết lòng thương yêu, nếu có người có ý đồ với nữ nhi nàng ta, nàng ta sẽ không từ thủ đoạn loại bỏ mối nguy hại đối với nữ nhi nàng ta.

“Muội muội nhắc đến việc này ta mới nhớ, ngày mà ta phát hiện miếng ngọc bị mất thì có muội muội cũng có đến Hàn Mai Các của ta nha.” Tiết Phong Lan đột nhiên mở miệng xen vào, ánh mắt nàng chứa ý cười doanh doanh, một bộ dạng ngây thơ vô tội, chính là người thông minh đều biết được nàng chính là cố ý.

Ánh mắt mọi người mang theo ý vị nhìn Tiết Phong Lan, lời nói của Tiết Thanh Liên có thể không đáng tin nhưng Tiết Phong Lan thì khác, nàng không chỉ là đích nữ của đại phòng mà còn là người nhận được ân sủng của Thái hậu, huống hồ trong chuyện này nàng cũng là một trong số ít nạn nhân, lời nói của nàng vẫn có lực sát thương hơn Tiết Thanh Liên nhiều.

“Tỷ... tỷ đừng có mà nói bậy, ta đến Hàn Mai Các của tỷ khi nào?!” Ngày đó nàng lén trốn Vũ di nương đi tìm Tiết Phong Lan, bên cạnh cũng chỉ có nha hoàn thân cận nhất của nàng là Tiểu Ngãi, vốn dĩ nàng cũng không muốn đem chuyện này nói ra nhưng nếu nàng không đổ chuyện này lên người khác thì người chịu tội chính là nàng, ai biết được nàng lại tự đào hố chôn mình nhưng lời đã thốt ra, làm sao có thể quay trở về?

“Muội muội đúng là quý nhân hay quên.” Tiết Phong Lan thở ra một hơi: “Ngày đó muội đến tìm ta không phải đã gặp Hạ Anh biểu muội sao? Còn cùng nàng hàn huyên vài câu nữa mà?”

Nói đến đây không cần Tiết Phong Lan nói rõ thì mọi người cũng đã biết được mục đích của Hạ Anh cùng Tiết Yên Hoa, còn không phải là vì tấm thiệp mời đi dự cung yến sao? Có lẽ Hạ Anh và Tiết Yên Hoa đã chạm mặt nhau khi đến Hàn Mai Các, còn về hàn huyên mà Tiết Phong Lan nói chỉ sợ là hai người bọn họ đã cãi nhau nhưng chuyện này không có mấy người biết đến, xem ra là không có xảy ra tranh chấp gì đặc biệt.

Chuyện Hạ Anh đến tìm Tiết Phong Lan Tiết thị cũng biết được điều này cho nên cũng không có nghi ngờ lời nàng nói, trong lòng nàng hiện tại đã khẳng định Tiết Yên Hoa là kẻ đã khiến nữ nhi nàng ra nông nỗi này, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Tiết Yên Hoa, không khiến nàng ta nằm liệt giường như nữ nhi của nàng, nàng sẽ không mang họ Tiết.

“Trước đó không lâu Vũ di nương cũng có đến tìm ta, không nghĩ đến muội muội lại đến nữa.”

“Có chuyện này sao?!” Ánh mắt sắc bén rơi vào người Vũ di nương, không nghĩ đến ở trước mặt Tiết lão thái thái nàng ta a dua nịnh nọt, một bộ dạng không muốn tranh giành thiệp mời với Hạ Anh, sau lưng thì lại muốn tiếp tay cho Tiết Yên Hoa cướp tấm thiệp mời của nữ nhi nàng, hành động này của nàng ta có khác Tiết lão thái thái là bao? Quan trọng là nàng ta dám đánh chủ ý lên người nữ nhi của nàng! Tiết lão thái thái nàng có thể không ngăn cản, bởi cho dù có ngăn cản cũng không thể, nàng ta là mẹ chồng của nàng, nàng lại không thể cãi lời nàng ta, nhưng Tiết Phong Lan cũng là nữ nhi của nàng, nàng cũng không thể yêu cầu nữ nhi giao tấm thiếp mời ra, như vậy chẳng khác nào chặt đứt con đường tương lai của nữ nhi, vì vậy nàng chỉ có thể giả vờ như không biết. Nàng không thể chống đối Tiết lão thái thái nhưng điều đó không có nghĩa là nàng để mặc cho người khác tùy tiện đánh chủ ý lên người nữ nhi nàng, Vũ di nương có thân phận gì, Tiết Yên Hoa có thân phận gì, mẫu tử các nàng cũng chỉ là thứ thiếp cùng thứ nữ, vậy mà không biết tốt xấu đến tìm Tiết Phong Lan đòi thiệp mời, còn xem chủ mẫu như nàng ra gì không?

Vũ di nương bị nhìn đến run rẩy cả người, Thượng thư phu nhân xuất thân cao quý, trên người tự nhiên có một khí chất mà đám trưởng bối ở Tiết gia so ra cũng không bằng, huống hồ là một thứ thiếp thấp hèn như Vũ di nương, nàng sợ hãi cũng là bình thường.

“Đại tẩu, ngày đó muội muội quả thật có đến Hàn Mai Các tìm Tứ tiểu thư, ngọc bội cũng là do muội lấy đi...” Mọi chuyện đến nước này cũng không thể tiếp trốn tránh nữa, mọi người đều tập trung nghi ngờ vào mẫu tử các nàng, Vũ di nương cũng biết rõ tám chín phần là do Tiết Yên Hoa trộm ngọc đặt vào y phục nà Tiết lão thái thái cho người chuẩn bị cho Hạ Anh nhằm kéo Hạ Anh lẫn Tiết Phong Lan xuống nước, nàng cũng hiểu rõ Tiết Yên Hoa vì lý do gì mà làm như thế, có lẽ nàng oán hận Hạ Anh cướp đi cơ hội tiến cung của nàng, bởi vì nếu Hạ Anh không xuất hiện, tấm thiệp mời đó sẽ thuộc về nàng, đồng thời cũng oán hận Tiết Phong Lna chọn Hạ Anh thay vì nàng, nàng Tiết Yên Hoa vạn vạn không có nghĩ tới bản thân lại lôi Tiết lão thái thái vào chuyện này. Miếng ngọc để trên y phục mà Tiết lão thái thái chuẩn bị, Hạ Anh chắc chắn sẽ nghĩ là do Tiết lão thái thái chuẩn bị trang sức cho nàng cho nên mới vui vẻ đeo vào người, ai biết được món đồ đó lại kinh động Hoàng hậu khiến Hạ Anh bị phạt, nếu Hạ Anh không bị phạt, có lẽ mọi chuyênn cũng không diễn ra theo chiều hướng hiện tại.

“Vũ di nương, ngươi muốn gánh tội thay nữ nhi không phải là không được nhưng đây là đồ vật của Thái hậu, ngươi muốn thay nàng chết ư?” Lời nói vừa nãy của Tiết Phong Lan, Vũ di nương có thể giả vờ không nghe thấy nhưng mọi người ở đây không thể cùng nàng ta giả vờ được, muốn gánh tội cho nữ nhi không phải là không được, bất quá cũng phải lựa trường hợp chứ?

Chết?!

Vũ di nương sửng sốt, nàng muốn thay nữ nhi gánh tội nhưng cũng không nghĩ đến sẽ là tội chết a, bất quá hiện tại cẩn thận nghĩ kĩ lại thì quả thật rất có thể, bởi vì đây là đồ vật của Thái hậu, dám trộm đồ vật Thái hậu ngư ban, không phải là muốn chết thì là gì?!

“Đại tẩu, đại tẩu đại nhân đại lượng buông tha cho Yên Hoa, con bé còn nhỏ, lỡ nghịch dại mà thôi...” Vũ di nương hiện tại gấp muốn khóc, tất cả mọi người ở đây đều biết được chuyện này là do Tiết Yên Hoa làm ra, bọn họ chỉ đợi câu nói này của nàng mà thôi, cho dù có trốn tránh cũng không thể, không bằng hiện tại trực tiếp nhận tội có lẽ sẽ được khoan hồng.

“Di nương...” Tiết Yên Hoa tức giận dậm chân, rõ ràng đám người này muốn dồn ép nàng nhận tội, sao nàng có thể không nhận ra, nàng không tin Vũ di nương không biết chuyện này, thế nhưng Vũ di nương lại trực tiếp thay nàng nhận tội, thực sự là tức chết người, nếu tiếp tục dây dưa, hai bên không có lợi mới là tốt nhất.

“Mẫu thân, hay là nghe Lan Nhi nói một chút, để Lan Nhi kể lại mọi chuyện sau đó mới kết luận muội muội có tội cũng không vội.” Tiết Phong Lan cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mẫu tử Tiết Yên Hoa, mọi người đều biết Tiết Yên Hoa có tội nhưng nàng ta chết vẫn cố cãi, cho nên mọi người mới muốn ép buộc Vũ di nương, mặc dù kết quả đều như nhau nhưng thực chất nếu chuyện này truyền ra ngoài, người Tiết gia sẽ bị ảnh hưởng, người trong nhà hiểu rõ nhưng đám người ở bên ngoài vốn không nhìn sự thật, bọn họ chỉ nhìn thấy Vũ di nương bị ép mới nhận tội chứ không phải nữ nhi nàng ta có tội, thanh danh Tiết phủ sẽ bị ảnh hưởng.

Thượng thư phu nhân thầm khen nữ nhi suy nghĩ thấu đáo, nếu có nhân chứng là Tiết Phong Lan mới có thể chứng thực Tiết Yên Hoa là kẻ trộm, chủ yếu là dễ ăn nói với bên ngoài mà thôi, còn về phần mọi người trong phủ, tin chắc đều nhận ra vấn đề.

Tiết Phong Lan đem mọi chuyện kể lại, ngày đó Tiết Yên Hoa đến tìm nàng, chạm mặt Hạ Anh ở cửa, hai người khiêu khích nhau một lúc rồi Hạ Anh cũng rời đi, nàng cùng Tiết Yên Hoa trò chuyện, nàng không đem nội dung cuộc trò chuyện nói ra nhưng mọi người ở đây đều biết được, sau đó Huỳnh ma ma đến gọi nàng qua Thọ Minh Trạch gặp Tiết lão thái thái, chuyện này mọi người cũng biết, bởi vì hành động của Tiết lão thái thái chưa bao giờ là im lặng. Tiết lão thái thái và Tiết Yên Hoa bên nào nặng bên nào nhẹ Tiết Phong Lan rõ ràng hơn ai hết, vốn dĩ chủ nhân đi vắng thì khác nhân lẽ ra phải ra về, ai biết được Tiết Yên Hoa lại muốn ngồi chờ, thời gian nàng đi vắng khá lâu, trong phòng chỉ có một mình Tiết Yên Hoa, miếng ngọc lại đặt trên bàn, mặc dù Như Sương ở bên ngoài canh giữ nhưng nửa chừng trong viện lại có chuyện nên nàng phải rời đi. Lúc Như Sương quay lại thì thấy Tiết Yên Hoa vẫn ngồi yên một chỗ, trong phòng không thấy có dấu vết bị người động vào nên không có nghi ngờ, buổi tối Tiết Phong Lan không tìm thấy miếng ngọc nên cho người đi tìm, nàng cũng không có nghi ngờ là có kẻ trộm ngọc của nàng, chỏ đơn thuàn nghĩ rằng là đánh rơi ở đâu đó, hôm sau Như Sương mới đem chuyện khi Tiết Yên Hoa ở đây nàng ta có đi khỏi nơi này một lúc nhưng cũng yến đã diễn ra, không tiện làm to chuyện này, hiện tại Tiết Yên Hoa nhắc nhở nàng mới nhớ ra.

“Yên Hoa, ngươi có chịu nhận tội chưa?” Tiết lão thái thái cũng cô cùng buồn bực, Tiết Yên Hoa hãm hại ai nàng không quan tâm nhưng nàng ta lại mượn nàng làm bia đỡ đạn, Tiết lão thái thái lần đầu tiên cảm thấy nha đầu này đủ chướng mắt.

Tiết Yên Hoa cắn môi không nói, mọi người cũng không thể ép buộc nàng ta mở miệng, cho nên Thượng thư phu nhân cũng nhanh chóng ra lệnh trừng phạt nàng ta.

“Lục tiểu thư tuổi nhỏ mà tâm tư lại lớn thế này, không những trộm đồ vật Thái hậu ban thưởng mà còn vu oan hãm hại tỷ muội, người đâu kéo nàng ta ngoài đánh hai mươi đại bản, sau đó đánh mười đại bản vào tay nàng, xem sau này nàng còn dám ăn trộm nữa không?!”

“Đại tẩu chuyện này...” Vũ di nương muốn ngăn cản nhưng gặp thái độ của Thượng thư phu nhân cũng không dám mở miệng, rất rõ ràng Thượng thư phu nhân là không muốn buông tha Tiết Yên Hoa, Vũ di nương đành bất lực trước tiếng khóc của Tiết Yên Hoa khóc bị kéo ra ngoài.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau không ai dám lên tiếng, Tiết thị vốn không vừa lòng với hai mươi đại bản của Thượng thư phu nhân nhưng Tiết Yên Hoa cũng bị đánh nười đại bản vào tay, nên đành cho qua, chuyện này liền kết thúc tại đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play