Hạ Anh vốn mang tâm tư tiếp cận Lam Thuần Ngọc, thấy nàng cùng các vị tiểu thư khác đi về phía trước, bước chân phía dưới không khỏi nhanh hơn vài phần, không biết là do nàng bất cẩn hay có người cố ý, Hạ Anh đụng trúng một vật, không cẩn thận liền té ngã.
Té ngã thì té ngã, đây cũng không phải chuyện to tát gì, thân là tiểu thư khuê các đi đứng không cẩn thận là do bản thân học lễ giáo chưa tốt, làm ra chuyện mất mặt vốn không có gì đáng nói, cùng lắm thì bị người khác cười vào mặt, sau đó thì trở thành trò cười cho mọi người hai ba ngày. Bất quá đối với một kẻ vô danh tiểu tốt như Hạ Anh, cho dù chuyện ngày hôm nay bị những người ở đây đồn ra ngoài thì cũng không ai biết được nàng là ai, điều đáng truy cứu chính là... bản thân té ngã thì thôi đi, còn liên lụy thêm một người khác, mà người này... thân phận so với nàng chẳng khác nào ngọc so với đá.
“Như Nguyệt, ngươi không sao chứ?”
Lúc nãy Hạ Anh té ngã, tay vẫn không ngừng vươn về phía trước, ý đồ muốn túm lấy Lam Thuần Ngọc, chỉ là không nghĩ đến người nàng túm không phải Lam Thuần Ngọc mà là Liên Như Nguyệt. Liên Như Nguyệt bị một lực phía sau kéo lại, chân và thân thể không thể theo đuổi động tác của nhau, còn chưa kịp suy nghĩ đã bị té ngã, tay không cẩn thận đụng trúng đóa hoa hồng bên cạnh, để lại một vết thương bị chảy máu.
“Đa tạ công chúa điện hạ lo lắng, thần nữ không sao.” Được Lam Thuần Ngọc đỡ lấy nàng liền vội vàng cảm tạ, trong số những người ở đây thì quan hệ giữa nàng và Lam Thuần Ngọc là tốt nhất, hai người có thể dùng từ khuê mật để hình dung. Biết rõ Lam Thuần Ngọc lo lắng cho bản thân, nàng đang định mở miệng an ủi, ánh mắt lơ đãng nhìn đến Hạ Anh vẫn còn ngã trên đất không ai giúp đỡ, làn váy bị kéo cao, để lộ đôi chân nhỏ nhắn, tóc mai rũ xuống, che đi gương mặt thanh tú, bộ dạng tuy có chút chật vật nhưng lại mang một dáng vẻ khác, đám nam tử bên kia bị tiếng hô bên này thu hút nên không khỏi dồn ánh mắt về phía này, trong lòng Liên Như Nguyệt không khỏi sinh ra sự chán ghét.
Nữ tử gọi Hạ Anh này tâm tư thật đúng là không đơn thuần, ngay cả té ngã cùng bày ra bộ dạng như vậy, mục đích lần này nàng ta đi dự cung yến thật ra là muốn câu dẫn nam nhân đi?
Nghĩ đến nàng ta mang họ Hạ, ánh mắt nàng lại nhìn về phía Hạ Nguyệt Lam vẫn thản nhiên như không có việc gì, ánh mắt lóe lên tia giễu cợt, như muốn nói: Hạ gia các người đúng là thích tự tìm mất mặt mà!
Hạ Nguyệt Lam vốn đang xem kịch vui, mặc dù không biết nữ tử gọi Hạ Anh này lai lịch thế nào nhưng nhìn đến Liên Như Nguyệt té ngã, trong lòng nàng liền vui như nở hoa.
Hạ gia và Liên gia trước giờ nước sống không phạm nước giếng, một người là văn sĩ, một người lại là võ tướng, nhưng không hiểu sao Hạ Nguyệt Lam và Liên Như Nguyệt lại luôn đối đầu nhau, chuyện các nàng không hợp nhau sớm đã lan truyền khắp kinh thành, không rõ mọi chuyện bắt nguồn từ đâu nhưng thái độ của hai người đều rất rõ ràng, chỗ nào có người này thì chỗ đó sẽ không có người còn lại.
Bắt gặp ánh mắt giễu cợt của Liên Như Nguyệt, Hạ Nguyệt Lam liền không khỏi tức giận, nếu hôm nay không phải cung yến thì nàng sớm đã không khách khí mà đả kích lại Liên Như Nguyệt, bởi vì e ngại nơi này nhiều người, nàng mới không tính toán với nàng ta. Tuy nhiên Hạ Nguyệt Lam cũng không phải người dễ bị bắt nạt, trong số các tiểu thư ở đây, người không thể bị bắt nạt nhất chính là Hạ Nguyệt Lam nàng, nàng sao có thể yếu thế hơn so với đối thủ?
“Nghe nói Liên tiểu thư muốn hiến cầm, tay ngươi bị thương rồi, không biết có thể đàn được không?”
“Không cần Hạ tiểu thư lo lắng, ngươi vẫn là nên lo lắng cho người của mình đi, bộ dạng của nàng so với ta còn chật vật hơn đấy.”
“Phải không?” Hạ Nguyệt Lam nhướng mày: “Dù sao cũng chỉ là ngã nhẹ, cũng không mất tay mất chân, ngược lại là Liên tiểu thư, tay bị thương rồi làm sao đánh đàn được đây?”
Liên Như Nguyệt cười lạnh: “Tay ta có thể đàn được hay không tựa hồ cũng không liên quan đến Hạ tiểu thư đây?”
“Ta muốn nghe ngươi đàn thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết? Liên tiểu thư nói vậy, không sợ ta đau lòng sao?” Hạ Nguyệt Lam lộ vẻ oai oán.
Liên Như Nguyệt tức muốn nổi gân xanh: “Đồ biến thái nhà ngươi, câm miệng cho bổn tiểu thư!” Đáng ghét! Chính là dáng vẻ này của Hạ Nguyệt Lam, rõ ràng là nữ nhân nhưng khi nói chuyện với nữ nhân nàng ta lại nói ra những lời ái muội như vậy, nếu không phải nàng sớm biết rõ tính tình của Hạ Nguyệt Lam, nàng nhất định sẽ nghĩ rằng nàng ta có tâm lí biến thái, không ưa nam nhân, chỉ thích nữ nhân đâu!
Mọi người xung quanh bị màn đối thoại của hai người làm cho trầm mặc, người thông minh rốt cuộc cũng hiểu được hóa ra đây mới chính là nguyên nhân Hạ Nguyệt Lam cùng Liên Như Nguyệt không hợp nhau, một người phóng túng như gió, một người lãnh đạm như băng, hai người bọn họ quả thật là hai cực của thái cực.
“Liên tiểu thư, tay ngươi bị thương rồi, có cần đi xử lí vết thương không?” Khuê mật của Hạ Nguyệt Lam, Phủ doãn Nguyệt gia tiểu thư Nguyệt Viên Viên bên cạnh mở miệng giải vây, nơi này nhiều người như vậy, nàng cũng không muốn nhìn Liên tiểu thư bị Tiểu Lam bắt nạt a!
Nhìn đến vết thương trên tay Liên Như Nguyệt, Lam Thuần Ngọc cảm thấy lời của Nguyệt Viên Viên thật không sai, gai hoa hồng vốn dĩ sắc nhọn, tuy nói đây chỉ là vết thương nhỏ nhưng nếu không được xử lí cẩn thận thì chỉ sợ sẽ để lại hậu quả không tốt, Liên gia chỉ có một đích nữ là Liên Như Nguyệt, nếu lúc đó Liên gia truy cứu, mọi người không ai thoát tội, huống hồ Liên Như Nguyệt còn là vì nàng mới bị thương.
“Được rồi, mọi người cứ tiếp tục, ta đưa Như Nguyệt đi xử lí vết thương trước.”
Lời vàng ngọc đã thốt ra, các nàng cũng không tiện ở lại dây dưa, mỗi người nhanh chóng tách khỏi nhóm, trở về chỗ ngồi của bản thân, đợi chờ Hoàng hậu cùng các vị nương nương đến.
“Tiểu Lam, ngươi không giúp nàng sao?” Nhìn đến Hạ Anh vẫn còn ngồi đó đợi sự trợ giúp của người khác, Nguyệt Viên Viên có chút chần chờ, không biết bản thân có nên đến đỡ nàng ta dậy hay không?
Tựa hồ như biết được suy nghĩ của đối phương, Hạ Nguyệt Lam nhanh chóng kéo tay khuê mật đi về chỗ ngồi, thầm mắng nha đầu này thật ngốc nghếch, nàng tuy thích nhìn đến Liên Như Nguyệt chật vật nhưng không có nghĩa là thích loại nữ nhân tâm cơ như Hạ Anh, bộ dạng lúc nãy nàng ta bày ra, nàng còn không rõ tâm tư nàng ta trong hay đục sao?
“Đừng lo chuyện bao đồng!”
Lúc này chỉ còn lại Lam An Khánh và Hạ Anh đang té ngã nơi đó, thấy không ai giúp mình, ánh mắt nàng liền rơi vào người hoàng y thiếu nữ bên cạnh, còn chưa đợi nàng kịp mở miệng, Lam An Khánh đã quay người rời đi, ánh mắt nàng lộ vẻ đắc ý, tựa như đã đạt được mục đích, mà Hạ Anh bị bỏ lại nơi đó... lại tức đến nghẹn cả người.
Nghe câu chuyện được thuật lại từ miệng Lam An Khánh, Thái hậu nhướng mày không tỏ rõ thái độ, chỉ là ấn tượng về Hạ Anh kém đi vài phần, mà Từ Hoàng hậu từ đầu chí cuối vẫn duy trì vẻ thản nhiên, đáy lòng đối với hành động của Hạ Anh không khỏi cảm thấy tức cười, nha đầu này nhìn không lớn không nghĩ đến tâm cơ của nàng ta lại nặng đến vậy, mới vào cung mà đã muốn câu dẫn nam nhân? Ở đây nhiều nam tử như vậy, cũng không biết là nàng ta muốn câu dẫn ai? Thế gia công tử? Hoàng thân quốc thích? Các vị hoàng tử vẫn là nhi tử Thái tử của nàng?
Hoàng hậu ý vị không rõ câu môi: “Hạ tiểu thư, ngươi nhìn thấy cây trâm phượng trên đầu bổn cung sao?”
Hạ Anh sửng sốt, không rõ Hoàng hậu có ý gì, mà hậu cung phi tần xung quanh cũng lộ vẻ mặt khó hiểu, duy chỉ có Thái hậu là sắc mặt như thường, không rõ cảm xúc, tựa hồ như đối với vấn đề của Hoàng hậu không mấy bận tâm.
“Cây trâm này gọi Phượng Vũ Cửu Thiên, vũ khúc mà ngươi vừa nhảy cũng gọi Phượng Vũ Cửu Thiên, ngươi có biết nó đại biểu cho gì không?”
Xung quanh rơi vào tĩnh lặng, mọi người bên dưới hai mặt nhìn nhau, thế gia công tử đối với chuyện của nữ nhân không có hứng thú bất quá cũng có không ít người hứng thú với lời nói của Hoàng hậu, mà tiểu thư khuê các bên dưới mỗi người một sắc mặt khác nhau, không ai dám thở mạnh, im lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của Từ Hoàng hậu.
“Chính là... những thứ này chỉ dành cho phượng hoàng, thân là chim trĩ mà cũng dám trèo cao, hậu quả thế nào... Hạ tiểu thư đây đã hiểu chưa?”
“Người đâu, kéo nàng xuống.” Thái hậu trầm giọng, nhìn đến Thượng thư phu nhân bên cạnh cũng chỉ thở dài, nếu sự việc đã đến nước này... nàng dù muốn giúp Tiết gia cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Thân là Thái hậu đương triều, nắm quyền cai quản hậu cung, trước mặt mọi người nếu thiên vị cháu gái của mình liệu mọi người có để Thái hậu là nàng vào mắt?
Hạ Anh còn chưa hoàn hồn với lời nói của Từ Hoàng hậu đã bị mệnh lệnh của Thái hậu dọa sợ.
“Không, Thái hậu nương nương... tiểu nữ thật sự vô tội, đúng là tiểu nữ có đến gần công chúa điện hạ nhưng khi đó tiểu nữ té ngã thì làm sao có cơ hội lấy trộm miếng ngọc của công chúa điện hạ? Huống hồ... huống hồ...” Đó vốn dĩ là miếng ngọc của nàng a!
Những lời này Hạ Anh tất nhiên không dám nói ra, hiện tại nơi này đông người như vậy, miếng ngọc mà công chúa mất tích lại tìm thấy trên người nàng, cho dù nàng thật sự vô tội nhưng bọn họ người đông thế mạnh, chỉ cần một câu nói của những người ở đây cũng có thể khiến nàng rơi vào vạn kiếp bất phục, nàng dù không thông minh cũng sẽ không ngu ngốc đến nổi giải thích với Thái hậu cùng Hoàng hậu!
“Mợ, người nhất định phải tin Anh Nhi, miếng ngọc này chính là do ngoại tổ mẫu sai người đưa đến cho Anh Nhi, Anh Nhi thật sự vô tội a!” Biết rõ khóc lóc cầu xin với Thái hậu là vô ích, Hạ Anh liền quay sang thỉnh cầu Thượng thư phu nhân giúp đỡ, miếng ngọc này là do Tiết lão thái thái sai người manh đến, nếu chuyện này vỡ lỡ ra thì Tiết gia bên kia sẽ không tránh khỏi liên lụy, Thượng thư phu nhân tất nhiên sẽ không đứng nhìn nhà chồng của mình gặp nạn.
“Cái gì?” Thượng thư phu nhân sửng sốt, vốn dĩ lúc đầu nàng cũng không có ý định giúp đỡ Hạ Anh, nhưng vì nể mặt phu quân, danh dự của Tiết gia nên nàng mới ra mặt, chỉ là không nghĩ đến nhân chứng vật chứng đều có đủ, cho dù hôm nay Hạ Anh nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa tội.
Bất quá lời nói tiếp theo của Hạ Anh hoàn toàn khiến nàng rơi vào trầm tư.
“Ngày hôm đó ngoại tổ mẫu sai người đưa y phục và trang sức đến cho Anh Nhi để Anh Nhi tham dự cung yến, miếng ngọc này chính là nằm trong số đó, nếu người không tin người có thể hỏi ngoại tổ mẫu a!”
“Anh Nhi thật sự không có trộm ngọc của công chúa, mợ người phải tin con, lời con nói là sự thật, lúc nãy con ngồi trên xe ngựa, người nhất định cũng thấy được con có mang miếng ngọc bội này bên người đúng không?”
“Mợ người đừng im lặng như vậy, người hãy nói gì đi, chuyện này thật sự không liên quan đến con, là do ngoại tổ mẫu mang đến...”
“Mợ, nếu người không giúp Anh Nhi, người có mặt mũi về gặp ngoại tổ mẫu sao? Người còn có mặt mũi với Tiết gia sao? Mợ a người cũng biết ngoại tổ mẫu vốn dĩ không vừa mắt người, hiện tại người lại bỏ mặc con, người ăn nói sao với ngoại tổ mẫu đây?”
Thấy Thượng thư phu nhân trầm mặc không nói, Hạ Anh gấp đến phát khóc, nàng tựa như bị điên mà không ngừng hướng về phía Thượng thư phu nhân gào thét, không hề bận tâm đến tình huống hiện tại, mà mọi người xung quanh bị một màn này dọa sợ.
Thân là tiểu bối lại hướng về phía trưởng bối không ngừng gào thét, còn nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, cho dù Thượng thư phu nhân thật sự không được lòng mẹ chồng nhưng đây là lời mà một nữ hài nên nói ra sao?
“Câm miệng!” Thái hậu ngồi phía trên, gương mặt đã xanh mét, lời nói của Hạ Anh chẳng khác nào tát thẳng vào mặt cháu gái nàng, thân là Thừa tướng tiểu thư, ở Lý gia sủng ái có thừa, đến Tiết gia phải nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống, mà tựa hồ Tiết lão thái thái đối với con dâu là Thượng thư phu nhân không mấy hài lòng, ngay cả một nữ hài như Hạ Anh còn thấy được điều đó, cũng không biết cháu gái nàng ở Tiết gia phải chịu ủy khuất thế nào?!
“Thái hậu nương nương, lời của Hạ Anh tiểu thư, cũng không hẳn là sai đâu?”
~~~
“Ngươi nói cái gì?”
Thọ Minh Trạch hôm nay vắng lặng hơn so với thường ngày, sáng nay không biết có chuyện gì mà Tiết lão thái thái lại bảo không cần mọi người đến thỉnh an, thiếu vắng đi một Phương Lam của Vân Vụ Hiên thích lấy lòng, còn có Vũ di nương của Nhị phòng không nơi nương tựa muốn được Tiết lão thái thái chống lưng, chưa kể đến Tiết thị từ xa đến với mục đích riêng của mình, thiếu đi ba người này, trong Thọ Minh Trạch cũng không có truyền ra thanh âm cười đùa vui vẻ, thật sự rất yên tĩnh.
Bên ngoài viện nha hoàn vẫn đang quét dọn sân, những ngày đầu năm mới trôi qua, những đóa hồng mai rực rỡ cùng đào hoa đẹp như mơ đã sớm tàn, hoa rơi đầy đất, mỗi ngày nha hoàn đều phải quét sân nhưng sau khi quét dọn xong thì một cơn gió thổi qua, hoa trên cành lại thi nhau rơi xuống, Tiết lão thái thái trước giờ không hề yêu thích hoa cỏ, cho nên cũng không thích viện mình tràn ngập trong biển hoa, cho nên mỗi ngày nha hoàn quét dọn thật sự vất vả, chỉ mong mùa hạ nhanh chóng đến.
Mùa xuân, trời trong như ngọc, đất sạch như lau, không giống tiết trời mát mẻ bên ngoài, không khí bên trong căn phòng có vẻ như đang vô cùng căng thẳng.
“Lời Lan Nhi nói rất rõ, chẳng lẽ tổ mẫu nghe không hiểu?” Ngồi đối diện Tiết lão thái thái là thiếu nữ một thân thanh y như bích ngọc, tóc đen như mực được búi thành chùm, trông vô cùng đáng yêu, chỉ là bộ dạng trầm tĩnh của nàng không hề phù hợp với tuổi tác.
“Nghịch nữ! Ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?” Tiết lão thái thái trừng mắt, tức giận đến mức muốn đập bàn, thái độ không cung kính, lời nói không hợp lễ, đây là cách tiểu bối nói chuyện với trưởng bối sao?
Tiết Phong Lan nghiêng đầu, Tiết lão thái thái cho người gọi nàng đến vậy mà trà nước đều không có, đây là cách nàng ta đối đãi với khách nhân sao?
“Tổ mẫu nói vậy là sai rồi, tổ mẫu muốn thiệp mời, Lan Nhi là người cung cấp, hai chúng ta hiện tại đang ngang hàng nói chuyện, làm sao có thể như lời tổ mẫu nói, Lan Nhi bất kính với trưởng bối?”
“Người gọi ta một tiếng tổ mẫu thì ta chính là trưởng bối của ngươi, ngươi nói chuyện như vậy còn bảo không bất kính với trưởng bối?” Tiết lão thái thái bị chọc tức đến run người, hai mắt nhìn Tiết Phong Lan sắt bén như dao.
“Lan Nhi chỉ là quan tâm đến sức khỏe của tổ mẫu, lời Lan Nhi nói rõ ràng như vậy tổ mẫu lại hỏi lại, Lan Nhi thật sự nghĩ rằng tổ mẫu không nghe rõ...”
“Hảo, hay cho một Lý Nguyệt Chi, dạy dỗ nữ nhi tốt như vậy, còn muốn cùng ta giao dịch? Ngươi có tư cách sao?” Tiết lão thái thái nhếch môi cười lạnh, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, trong mắt nàng Tiết Phong Lan quả thật không đủ tư cách cùng nàng đàm phán.
“Có tư cách hay không, còn phải trông cậy vào giá trị của tấm thiếp này rồi.” Từ trong túi gấm, nàng lấy ra một chiếc thiếp màu đỏ tươi, chiếc thiệp được trang trí vô cùng tinh xảo, hai chữ cung yến như rồng bay phượng múa đập vào mắt Tiết lão thái thái khiến lời nói khó nghe vừa tới miệng lại phải nhịn xuống.
“Ngươi nghĩ bản thân có thể thay đổi điều gì? Nữ nhi nghe lệnh phụ mẫu, có lời của mai mối, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hiện tại ngươi lại tự muốn quyết định hôn sự của bản thân mình, ngươi xem ta là gì? Bà già ta còn chưa chết đâu!” Hai mắt nàng hiện lên lửa giận, đối với điều kiện của Tiết Phong Lan, nàng tất nhiên sẽ không đáp ứng, tất nhiên thiệp mời nàng cũng sẽ không buông tha.
“Đâu có nghiêm trọng như lời tổ mẫu nói? Dù sao Lan Nhi đối với tổ mẫu chẳng phải chỉ là một con cờ bị vứt bỏ hay sao? Đã không có giá trị lợi dụng thì còn cần làm gì?”
Tiết lão thái thái nhíu mày, lời nói này thật không sai, dù sao so với những người khác Tiết Phong Lan hiện tại chỉ là một nha đầu tàn phế, không còn giá trị như những người khác, chỉ là Tiết Phong Lan nói ra suy nghĩ của mình thật khiến nàng cảm thấy kinh ngạc. Vốn nghĩ chỉ là một nha đầu ngu ngốc nhưng không ngờ tâm tư lại linh động như vậy, trước khi nàng ta không phải là người như vậy, từ khi nào có thể biến một người tâm tư đơn thuần trở nên có tâm cơ sâu nặng như vậy?
Lời này là ai dạy nàng nói? Lý Nguyệt Chi vẫn là Thái hậu?
“Lời này là ai dạy ngươi nói?”
“Quan trọng sao? Trong mắt tổ mẫu chẳng phải chỉ có một mình tỷ tỷ cùng Hạ biểu muội sao?” Yêu cầu này của nàng quả thật là đại nghịch bất đạo, trưởng bối trong nhà còn tại mà nàng lại muốn tự quyết định hôn sự của bản thân, bất quá trong lòng không hề có cảm giác tội lỗi gì cả, bởi vì tấm thiệp mời này Tiết lão thái thái nhất định sẽ lấy cho Hạ Anh, không cần biết Tiết thị sẽ có dự định gì, chỉ cần một ngày nàng còn giữ tấm thiệp mời này, nàng cũng không tin Tiết lão thái thái sẽ không mắc câu.
Nghĩ đến Hạ Anh, Tiết lão thái thái có chút không vui, Tiết thị muốn đoạt thiệp mời từ tay của Tiết Phong Lan cho nữ nhi của mình điều đó không còn là bí mật nữa, đối với nàng Hạ Anh thật ra cũng không quan trọng như vậy, nhưng mà Tiết thị nắm trong tay bí mật của nàng, mặc dù là mẫu tử nhưng tâm tư Tiết thị thế nào, nàng cũng hiểu rõ, cho nên đối với chuyện này nàng lại không thể nhắm mắt làm ngơ.
“Những lời này là do Lý Nguyệt Chi dạy ngươi nói sao?” Tiết Phong Lan chỉ mới có mười hai tuổi, làm sao có thể suy nghĩ sâu xa như vậy, còn muốn tự quyết định hôn sự của bản thân, nhất định ở phía sau có người giật dây nàng, mà người nàng nghi ngờ nhiều nhất không ai khác chính là Thượng thư phu nhân.
Thái hậu nương nương suốt ngày ở trong thâm cung, đối với việc dạy dỗ Tiết Phong Lan là không thể nào, tuy nói Như Sương Như Ngọc là hai người mà Thái hậu sai đến hầu hạ Tiết Phong Lan nhưng thân là một nha hoàn nho nhỏ, lời của các nàng làm sao có thể đả động đến Tiết Phong Lan? Chỉ có Thượng thư phu nhân suốt ngày bên cạnh chăm sóc, mà Tiết Phong Lan đối với lời của nàng ta nói đâu nghe đó, chỉ có nàng ta mới có cơ hội dạy dỗ Tiết Phong Lan ra như vậy, huống hồ con hư là lỗi tại mẹ, Thượng thư phu nhân dám chắc bản thân không có một phần trách nhiệm trong chuyện này sao?
“Tổ mẫu người đừng chuyện gì cũng lôi mẫu thân vào, Lan Nhi như ngày hôm nay... còn không phải là do trước kia tổ mẫu không dạy dỗ tốt sao?” Từ khi nàng sinh ra, Tiết lão thái thái sớm đã không vừa mắt, dù sao cháu trai mà nàng ta ngày nhớ đêm mong không có, thay vào đó là một cặp song sinh nữ hài, đối với một người trọng nam khinh nữ như Tiết lão thái thái, tất nhiên là không hề quan tâm đến cháu gái của mình rồi. Trước bảy tuổi còn tốt, dù sao Tiết Phong Lan nàng vẫn có phụ mẫu yêu thương, nhưng sau bảy tuổi, nàng từ một tiểu thư được sủng ái liền nhanh chóng thất sủng, khi đó trong mắt phụ mẫu chỉ có một nữ nhi là Tiết Phong Linh, ngay cả lão thái bà khó tình như Tiết lão thái thái cũng vô cùng yêu thương Tiết Phong Linh, mà Tiết Phong Lan nàng... chưa từng nhận được tình thương của tổ mẫu.
Mọi người đều nói hài tử không suy nghĩ nhiều, buồn hôm nay hôm sau liền quên mất, cho nên đối với cảm xúc của hài tử cũng không mấy bận tâm, nhưng họ liệu có nghĩ đến những hài tử nhạy cảm sẽ để ý điều đó, sẽ dẫn đến bóng ma tâm lí không?
Tiết Phong Lan khi đó thật sự vẫn còn rất nhỏ, tuy nhiên nàng cũng không phải tiểu hài tử vô tâm, ngược lại nàng rất mẫn cảm, thái độ của Tiết lão thái thái đối với nàng, nàng còn không rõ là gì sao? Chỉ là khi còn nhỏ, cũng không biết bản thân đã làm sai điều gì chọc giận tổ mẫu, nên nàng làm tất cả chỉ muốn lấy lòng tổ mẫu, không ngờ ngay cả một ánh mắt, tổ mẫu còn không thèm bố thí cho nàng.
“Ngươi... ngươi nói như vậy là ý gì?” Bị Tiết Phong Lan chất vấn, Tiết lão thái thái đầu tiên là sửng sốt, sau đó có chút không hiểu mục đích của đối phương.
“Tổ mẫu thử nghĩ xem, đã bao giờ tổ mẫu dạy dỗ Lan Nhi một ngày nào chưa? Từ nhỏ đã đến lớn, suốt ngày tổ mẫu chỉ biết đến tỷ tỷ, tổ mẫu nhiều cháu gái như vậy, đã từng xem qua Lan Nhi chưa?” Tiết Phong Lan cắn môi, lộ vẻ ủy khuất, ánh mắt lộ vẻ oai oán thấy rõ, nàng cúi đầu bộ dạng cam chịu.
Tiết lão thái thái ngẩn ra, sau đó liền không khỏi chột dạ, lời nói của Tiết Phong Lan thật không sai, Tiết phủ có sáu vị tiểu thư, Tiết Phong Linh là người được yêu mến nhất, còn những người khác trong lòng nàng đều không thể so sánh với Tiết Phong Linh chứ đừng nhắc đến một kẻ tàn phế như Tiết Phong Lan mà muốn nhận được tình thương. Thầm nghĩ Tiết Phong Lan bất quá chỉ là một đứa nha đầu, còn chưa hiểu chuyện nên khi nhìn thấy thân tỷ được yêu thương nhiều hơn liền không tránh khỏi ghen tỵ, mới dám nói ra những lời như vậy, nếu nàng cho nàng ta một chút kẹo đường, còn không sợ thiệp mời tới tay sao?
“Ngươi cũng nói ta có nhiều cháu gái như vậy, ta tất nhiên đều thương yêu cả, chỉ là ta không có thời gian ở bên cạnh ngươi...”
“Khi Lan Nhi rơi xuống hồ, sao không thấy tổ mẫu qua thăm?”
“Lúc đó ta không phải là quá bận sao? Sắp đến năm mới, trong phủ không biết có bao nhiêu chuyện cần bà già này giải quyết...” Tiết lão thái thái cũng không rõ vì sao bản thân phải giải thích với nha đầu này.
“Phải không? Vậy tại sao nửa tháng nay khi Lan Nhi dưỡng bệnh, tổ mẫu lại không ghé qua thăm Lan Nhi?”
“Trong phủ nhiều chuyện như vậy, ta là chủ mẫu làm sao có thời gian đến thăm ngươi?” Tiết lão thái thái hợp tình hợp lí nói.
“Như vậy... là Lan Nhi trách lầm tổ mẫu rồi?”
“Ngươi cùng những người khác đều là cháu gái của ta, ta đều yêu thương như nhau...” Tiết lão thái thái lần đầu tiên cấp Tiết Phong Lan một vẻ mặt tốt, khiến Tiết Phong Lan quả thật thụ sủng nhược kinh, bất quá thầm nghĩ đến ý đồ của nàng ta, Tiết Phong Lan liền rất nhanh liền cảm thấy không có gì bất ngờ.
Khiến Tiết lão thái thái nghĩ rằng nàng vì không được hưởng tình thương từ tổ mẫu, ghen tỵ với các tỷ muội nên mới chống đối nàng ta cũng không sao, như vậy vừa có thể khiến Tiết lão thái thái buông lỏng phòng bị với nàng đồng thời có thể tiếp cận Tiết Phong Linh để đạt được mục đích của bản thân, chuyện này cũng không hề gây bất lợi với nàng.
“Tổ mẫu nói thật sao?” Ánh mắt nàng lóe lên tia vui sướng, thiếu nữ với đôi mắt lấp lánh khiến gương mặt nàng tăng thêm vài phần ngây thơ, trong mắt Tiết lão thái thái chính là con thỏ nhỏ đã mắc bẫy rồi.
Chính là.... ai mắc bẫy ai còn chưa biết đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT