Một vật mang hình dáng của Phật Quan Âm, không lớn, to bằng bàn tay của trẻ con, toàn thân được bao phủ bởi một màu trắng sữa, nhẵn nhụi sáng bóng, trắng noãn như mỡ dê, hình dạng Quan Âm được chạm khắc tinh xảo, tinh tế như thật, trên người Quan Âm như toát lên một vẻ cao quý lạ kỳ, va chạm với nền gạch tạo ra thanh âm thanh thúy.

“Đó là gì?” Từ Hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ vị, đối mặt với Hạ Anh không ngừng cầu xin chỉ nhắm mắt làm ngơ, hôm nay nàng ta đã quyết định biểu diễn một màn thì này thì lẽ ra nàng ta nên chuẩn bị tâm lí cho sự trừng phạt của nàng. Thân là Hoàng hậu, đối với những chuyện có thể bỏ qua nàng liền bỏ qua, nàng cũng không có ý định làm khó một nữ hài, tuy nhiên nàng ta đã dám đả động đến uy nghiêm của mẫu nghi thiên hạ là nàng, chẳng lẽ nàng không nên trừng phạt?!

Mục đích của Hoàng hậu chính là muốn giết gà dọa khỉ, nàng là người nắm giữ hậu cung nhưng hậu cung lại hiếm có người nào kinh sợ phượng uy của nàng, mà ngược lại bọn họ còn thường xuyên khiêu khích, bởi vì Thái hậu vẫn còn đó cho dù Hoàng hậu là người nắm quyền hậu cung nhưng Thái hậu mới là chủ nhân thật sự. Huống hồ chức vị của Hương Quý phi cũng không phải là hư danh, người có thể tranh đấu với nàng đến hiện tại cũng chỉ có nàng ta, cho nên Từ Hoàng hậu cũng không dám xem thường Hương Quý phi, hai người vẫn luôn giữ thế giằng co, người cười cuối cùng là ai vẫn chưa thể biết được.

Thanh âm như sứ va chạm vào nền gạch, trong lúc mọi người đang ồn ào thì thanh âm đó rất nhanh bị lấn át đi nhưng Từ Hoàng hậu vẫn chú ý đến, bởi vì nàng luôn chú ý đến động tĩnh của Hạ Anh, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên nàng không không có thấy rõ vật gì rơi ra, trong lòng chỉ nghĩ không biết nha đầu này muốn giở trò gì?

Một số người ở gần vị trí của Hạ Anh mới phát hiện rõ đây là một miếng ngọc bội, ngọc bội bằng bạch ngọc, vẻ ngoài sáng bóng đẹp đẽ vô cùng, chỉ cần người có hiểu biết nhìn vào liền biết vật này có giá trị không nhỏ, chí ít so với những miếng ngọc khác thì đẹp và tinh tế hơn nhiều.

Cẩm y vệ một tay giữ Hạ Anh, tay còn lại đem miếng ngọc nhặt lên, chất liệu bạch ngọc mát lạnh, cầm trên tay liền cảm thấy thoải mái, thân là nam tử hắn cũng có chút yêu thích không nỡ buông tay, tuy nhiên đứng trước Thái hậu cùng Hoàng hậu, cho dù cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám để lộ tâm tư không thuần khiết này.

Thái cô cô là nha hoàn hồi môn của Từ Hoàng hậu, nàng chăm sóc Hoàng hậu từ nhỏ, cho đến hiện tại cũng đã gần bốn mươi năm, từ An Định Hầu phủ cho đến Hoàng cung, Hoàng hậu vẫn luôn để nàng hầu hạ bên người, rất được Hoàng hậu tín dụng, bất kì cung nữ nào trong Phượng Nghi Cung đều không phải cúi đầu dưới Thái cô cô. Tuổi tác nàng hiện tại cũng đã ngoài tứ tuần nhưng vì là hồng nhân bên cạnh Hoàng hậu cho nên dung nhan của nàng được bảo dưỡng rất tốt, nhìn vào chỉ như mới ngoài ba mươi, không giống các ma ma  trong cung, trên người luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị khó chịu khiến người khác sợ hãi, trên người Thái cô cô mang vẻ thân thiện dễ gần, bất quá người thông minh đều rõ ràng, nữ nhân trong hậu cung, sao có thể mang dáng vẻ thân thiện dễ gần? Cho dù có thì sợ chỉ là do các nàng ngụy trang mà thôi, Thái ma ma dù sao cũng là cung nữ đứng đầu hậu cung, trên tay không biết đã dính biết bao nhiêu máu, sao có thể đơn giản như vẻ bề ngoài của nàng?

Đối mặt với vị cô cô này, cẩm y vệ cũng không dám có ý khinh nhờn. Tuy nói người học võ đều thô lỗ, đầu óc không thể phát triển so với chân tay nhưng hắn cũng không phải người ngu ngốc, mà ngược lại hắn rất thức thời, hiện tại thế lực của Thái tử không ngừng vươn xa, những Hoàng tử khác đều bị Thái tử kiềm chế, vị Hoàng hậu này hắn tất nhiên không dám đắc tội.

Nhận lấy miếng ngọc từ tay Thái cô cô, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mọi người lại lộ ánh mắt như vậy, ngay cả những người có thân phận cao quý cũng để lộ ánh mắt kinh ngạc. Cẩn thận đánh giá miếng ngọc, lần đầu tiên nàng nhìn thấy miếng ngọc bội đẹp như thế, không... không phải, đây hẳn là lần thứ hai nàng nhìn thấy, cho dù là Từ Hoàng hậu ngày ngày đều nhìn qua châu báu lấp lánh, sớm đã không còn cảm giác gì đối với những món trang sức lộng lẫy nhưng đứng trước miếng ngọc này cũng nhịn không được mà cảm thán.

Mọi loại ngọc đều bắt nguồn nhuyễn ngọc, trên thế gian có rất nhiều loại ngọc nhưng loại ngọc vừa sáng bóng vừa tinh xảo như vậy, thu hút ánh mắt người khác đến thế thì chỉ có thể là Dương chi bạch ngọc - được gọi là vua của nhuyễn ngọc hay “bạch ngọc chi quan”.

Vuốt ve mảnh ngọc bội trong tay, mày vốn giãn ra hiện tại lại dính chặt vào nhau, nàng xuất thân cao quý, loại ngọc nào chưa từng thấy qua? Liếc sơ cũng biết miếng ngọc bội này có thân thế không đơn giản, giá trị chỉ có dùng hai chữ “liên thành” hình dung, nghĩ đến miếng ngọc bội này rơi ra từ trên người của Hạ Anh, tâm tình phức tạp không thôi.

“Mẫu hậu, người xem...” Từ Hoàng hậu cũng không dám một mình đưa ra quyết định, dù sao Thái hậu vẫn còn ngồi đó, nàng cũng không thể xem như nàng ta không tồn tại, cho nên phải quay sang hỏi ý Thái hậu. Thái hậu một bên nhận lấy ngọc bội, ánh mắt trầm tĩnh như nước, đối với miếng ngọc chỉ cảm thấy tinh tế và quen thuộc, bất quá quen thuộc như thế nào thì nàng không rõ. May mắn có người phía sau mở miệng nhắc nhở, nghĩ đến lễ vật năm mới nàng sai người đến đến cho Lan nha đầu, cùng với miếng ngọc này tương tự đến tám phần, điều này khiến nàng không khỏi nghi hoặc nhìn Hoàng hậu.

“Thả nàng ra.” Nhận thấy ánh mắt của Từ Hoàng hậu, Thái cô cô liền nhanh chóng hiểu ý, cất tiếng thay chủ tử. Cẩm y vệ nghe lệnh, thả Hạ Anh ra rồi lùi về phía sau, Hạ Anh được giải thoát, tay chân run rẩy khẽ khụy xuống, trên đài cao chỉ có một mình nàng ngồi nơi đó, cô đơn quạnh quẽ.

“Miếng ngọc này là của ngươi?”

Hạ Anh không rõ ngẩng đầu, trong mắt hiện tại tràn ngập sợ hãi, nhìn thấy thần sắc nghiêm nghị của Từ Hoàng hậu liền nhanh chóng rụt đầu, ánh mắt vội nhìn về một phía, nơi đó là chỗ ngồi của một nhà Thượng thư phu nhân. Phát hiện ánh mắt của nàng, Thượng thư phu nhân cũng không lãng tránh, ánh mắt hờ hững lạnh lùng, đối với sự cầu cứu của Hạ Anh chỉ nhắm mắt làm ngơ, thỉnh thoảng còn cùng Tiết Phong Linh trao đổi vấn đề gì đó, mà Tiết Phong Linh tất nhiên cũng phát hiện ánh mắt của Hạ Anh, thần sắc nàng lộ vẻ bất đắc dĩ, tựa hồ như muốn cứu nhưng lại không thể. Hạ Anh thấy thế, trong lòng phát lạnh, không rõ vì sao nàng lại đòi sống đòi chết nhất định phải đi dự cung yến lần này, tranh giành thiệp mời với Tiết Yên Hoa, kết cuộc lại tự rước lấy họa!

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, miếng ngọc bội này đúng là của tiểu nữ...” Lần thứ hai đối mặt với Từ Hoàng hậu, thần sắc của Hạ Anh đã bình tĩnh đi nhiều nhưng giọng nói vẫn không giấu được có chút run rẩy.

“Bổn cung cho ngươi một cơ hội để nói thật, miếng ngọc này thật sự là của ngươi?” Môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ vẻ châm biếm thấy rõ.

Hạ Anh có chút chần chừ nhưng nghĩ đến chuyện hết thảy đều do Tiết lão thái thái chuẩn bị thì không chút do dự gật đầu: “Thưa... đúng như vậy.”

“Nha đầu to gan!” Một ngày Hạ Anh lại hai lần khiêu chiến uy nghiêm của nàng, uy nghiêm của mẫu nghi thiên hạ, thân là Hoàng hậu nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua.

“Ngươi hẳn là chán sống rồi đúng không? Miếng ngọc này là cống phẩm do sứ thần Tây Lương mang đến để thể hiện tình hảo hữu giữa hai nước, khắp Đại Ngụy chỉ có ba miếng, vật quý giá như vậy, sao có thể là của người không rõ lai lịch như ngươi?”

Hạ Anh sửng sốt, không thể tin vào tai mình, là nàng nghe nhầm sao? Vật này... là của Tây Lương Quốc mang đến, khắp Đại Ngụy chỉ có ba miếng, vô cùng quý giá?! Như vậy thì tại sao nó lại xuất hiện trong phòng của nàng? Không, không... vật này không phải đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng, không phải đột nhiên nằm yên trên y phục của nàng, là... là Tiết lão thái thái cho người mang đến, nếu như vậy, lời của Hoàng hậu, làm sao có thể đâu?

Chuyện này... rốt cuộc là thế nào?!

“Không! Hoàng hậu nương nương... miếng ngọc bội này là... là của tổ mẫu cho tiểu nữ, chuyện này tiểu nữ không biết gì cả! Xin nương nương khai ân...”

Thấy Hạ Anh vội vàng phủi sạch trách nhiệm, Từ Hoàng hậu chỉ cảm thấy buồn cười: “Có con chuột nào ăn vụng xong lại bảo là mình ăn? Có người nào trộm đồ xong lại thừa nhận là mình trộm?”

“Nương nương... xin người hãy tin tiểu nữ, tiểu nữ thật sự không có trộm đồ...” Hạ Anh mãnh liệt lắc đầu, giờ phút này nụ cười của Từ Hoàng hậu đối với nàng mà nói chẳng khác nào nụ cười của tử thần, đối mặt với tử thần, bản thân chết lúc nào cũng không hề hay biết.

“Thuần tỷ tỷ, miếng ngọc bội mà Hương Quý phi tặng ngươi đầu rồi?”

Thuần Ngọc Công chúa sửng sốt, bàn tay theo bản năng sờ đến thắt lưng để tìm kiếm ngọc bội, phát hiện nơi đó trống rỗng, không khỏi đưa mắt nhìn xuống, miếng ngọc của bản thân đã không cánh mà bay. Ánh mắt nàng rơi vào người Hạ Anh, lại đưa mắt nhìn đến An Khánh Công chúa bên cạnh, ánh mắt không rõ ý vị.

Động tĩnh của hai người không lớn nhưng người phía trước đều nghe được không sót một lời.

Nụ cười trên mặt Hương Quý phi cứng lại, nàng vốn dĩ là muốn một bên ngồi xem kịch vui, không nghĩ đến lại liên quan đến nữ nhi của chính mình. Cẩn thận nhìn lại miếng ngọc trên tay Thái hậu, Hương Quý phi đột nhiên nhớ đến mấy tháng trước Tây Lương Quốc có đưa đến ba miếng ngọc bội, Ngụy đế đặc biệt mang một miếng đến hiếu thảo với Thái hậu, Từ Hoàng hậu thân là chính thê của Ngụy đế, tất nhiên cũng có được một miếng, mà miếng ngọc còn lại Ngụy đế tất nhiên tặng cho sủng phi của hắn - Hương Quý phi nàng.

Ngày đó tình cờ Lam Thuần Ngọc đến thỉnh an nàng, nhìn thấy miếng ngọc liền yêu thích không thôi, vốn dĩ Hương Quý phi cũng không định cho nữ nhi, dù sao đây cũng là lễ vật Ngụy đế ban, tất nhiên không thể tùy tiện tặng cho người khác, nhưng nghĩ đến lời của Tô Dư Đại sư nói năm nay nữ nhi sẽ gặp nạn, vì lo lắng, Hương Quý phi đã cho nữ nhi miếng ngọc bội, mong có thể giúp nàng bình bình an an.

Hiểu con không ai bằng mẹ, nhìn sắc mặt Lam Thuần Ngọc, Hương Quý phi liền biết nhất định là có chuyện!

“Miếng ngọc của Thuần Nhi biến mất?” Đối với việc Hương Quý phi mang miếng ngọc của Ngụy đế ban tặng cho nữ nhi của nàng ta, Từ Hoàng hậu cũng biết rõ, Ngụy đế sủng ái nữ nhi này của hắn, nàng biết, chỉ là nàng không mấy bận tâm, dù sao Lam Thuần Ngọc chỉ là thân phận nữ nhi, so với hoàng huynh của nàng thì nàng hoàn toàn không để uy hiếp đến địa vị của nhi tử nàng, cho nên thái độ của nàng đối với nàng ta vẫn không lạnh không nhạt.

“Thưa mẫu hậu, đúng là... có chuyện này.” Cho dù Từ Hoàng hậu không phải là người sinh hạ nàng nhưng nàng ta là người chính thê của Ngụy đế, bất kể là con cái của vị phi tần nào, cũng phải đối với Từ Hoàng hậu cung kính gọi một tiếng “Mẫu hậu”, đó là cung quy tồn tại lâu đời, cho dù Hương Quý phi được sủng ái thế nào, Lam Thuần Ngọc cũng chỉ có thể gọi nàng một tiếng “Mẫu phi” mà thôi.

“Mất khi nào?” Thái hậu nhíu mày, cung yến năm nào diễn ra cũng náo nhiệt như vậy nhưng chưa từng nghe các vị hoàng tử, công chúa mất trộm đồ, dù sao đồ vật của hoàng cung, nếu tùy tiện lấy đi cũng có thể bị ban chết, cho nên rất ít có người ngu ngốc như vậy, dù ham muốn thế nào cũng chỉ có thể nhìn để thỏa mãn ánh mắt của bản thân.

“Bẩm Hoàng tổ mẫu, lúc nãy khi con gặp gỡ An Khánh muội muội vẫn còn, không biết từ khi nào mà...” Càng về sau giọng nói càng nhỏ đi, bất quá mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Lam An Khánh bị điểm danh, cũng không chút sợ hãi mở miệng: “Đúng vậy a, lúc nãy đứng bên cạnh Thuần tỷ tỷ, con còn khen miếng ngọc của tỷ ấy đẹp đâu! Huống hồ khi ấy... không chỉ có một mình con đứng cạnh tỷ ấy a?”

Lời của An Khánh Công chúa vừa dứt, những thiên kim tiểu thư phía dưới đều lộ vẻ bất mãn, Lam Thuần Ngọc là công chúa được Ngụy đế sủng ái nhất, người vây quanh nàng sao có thế ít được? Lời nói của An Khánh Công chúa chẳng khác này bảo miếng ngọc của Thuần Ngọc Công chúa là do một trong số các nàng lấy trộm? Tuy rằng không nói thẳng ra nhưng hàm ý rõ ràng là ám chỉ như vậy, người thông minh đều có thể nghe ra. Các nàng xuất thân danh giá, chỉ là một miếng ngọc, cho dù đẹp đến thế nào, quý đến thế nào các nàng cũng không thể vứt bỏ thân phận mà làm chuyện không ra thể thống như vậy!

Vị An Khánh Công chúa này, đúng là khinh người quá đáng!

“An Khánh, chú ý lời nói của mình!” Từ Hoàng hậu nhăn mày, tỏ vẻ không hài lòng đối với lời nói thiếu suy nghĩ của Lam An Khánh.

Lam An Khánh ủy khuất cúi đầu, nàng đơn giản chỉ là muốn phản kích lại lời nói của Lam Thuần Ngọc mà thôi, trước khi nàng đến miếng ngọc vẫn còn, sau khi nàng đến miếng ngọc biến mất lúc nào không hay, lời như vậy... rõ ràng là muốn ám chỉ nàng lấy miếng ngọc đó! Nàng không tin Từ Hoàng hậu không nghe ra hàm ý trong lời nói của nàng ta, tại sao Từ Hoàng hậu lại bênh vực nàng ta thay vì nàng chứ?

“Hoàng hậu tỷ tỷ, nếu nàng là người đáng nghi nhất, như vậy còn không mau bắt nàng ta lại để truy hỏi?” An Quý nhân không muốn nhìn nữ nhi của bản thân phải chịu oan ức.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, lời của An muội muội thật không sai...” Hương Quý phi tất nhiên cũng muốn đòi công đạo cho nữ nhi.

“Hoàng hậu bương nương khai ân, cầu xin người, tiểu nữ thật sự không làm gì cả...”

“Miếng ngọc bội này chính tay bổn cung đưa cho Thuần Nhi, hiện tại miếng ngọc của nàng mất tích, nó lại xuất hiện trên người ngươi, ngươi còn không nhận tội sao?”

“Quý phi nương nương tha mạng, tiểu nữ thật sự không biết vì sao miếng ngọc của công chúa lại xuất hiện ở trên người tiểu nữ...”

“Người đâu mau bắt nàng ta lại!” Không đợi Từ Hoàng hậu lên tiếng, Hương Quý phi đã tranh thủ giữ lấy quyền chủ động.

“Nương nương tha mạng... Mợ, cứu mạng Anh Nhi a...”

Đến lúc này Thượng thư phu nhân cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa, dù sao ánh mắt của những người xung quanh đều đang tập trung vào nơi này, vì vậy nàng chỉ có thể đứng dậy đi về phía trước, đến trước mặt Từ Hoàng hậu nhẹ nhàng hành lễ.

“Thiếp thân tham kiến Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.”

“Hóa ra là Lý muội muội, ta còn tưởng là ai đâu?”

“Làm bản phượng nhãn của nương nương, Hạ Anh là nữ nhi của muội muội phu quân thần thiếp.”

“Ra là vậy?” Nếu Thượng thư phu nhân đã ra mặt, Từ hoàng hậu cũng không có ý định làm khó, cho dù nàng không nể mặt Lý gia bên kia cũng phải để cho Thái hậu một phần mặt mũi, dù sao Thượng thư phu nhân cũng là cháu gái của Thái hậu, bất quá về phần ngọc bội, chuyện này liên quan đến danh dự của hoàng thất, không thể bỏ qua.

“Nể mặt Lý muội muội, ta có thể tha tội chết cho nàng ta nhưng tội sống khó mà bỏ qua được.” Từ Hoàng hậu lắc đầu, đối với Thượng thư phu nhân, nàng một câu xưng muội muội, hai câu xưng muội muội, quả thật là tình cảm thắm thiết.

Thượng thư phu nhân hiểu rõ tính nghiệm trọng chuyện này, đối với nàng tính mạng của Hạ Anh không quan trọng, nàng ra mặt thay Hạ Anh chỉ vì bắt đắc dĩ, dù sao cũng để dễ ăn nói với trượng phu, may mắn Từ Hoàng hậu còn nể mặt, nếu không người mất mặt nhất không phải Hạ Anh mà là Lý Nguyệt Chi nàng!

“Thiếp thân hiểu rõ sự khó xử của nương nương, thiếp thần cũng không người nói đạo lí, chỉ là chuyện này vẫn chưa tra rõ, chỉ mong nương nương bao dung, có thể điều tra rõ ràng, không cần ủy khuất người vô tội.” Hạ Anh là cháu gái của nàng, xét về mặt nào thì hai người vẫn còn một tầng quan hệ, không nói đến việc trượng phu sẽ phản ứng thế nào khi nàng để mặt sự sống chết của Hạ Anh, chỉ nghĩ đến biết Tiết lão thái thái thì một mực cưng chiều Tiết thị cũng hiểu rõ nàng ta sẽ có thái độ gì, chỉ sợ ngày sau nàng khó mà sống yên ổn. Cách duy nhất hiện tại có thể cứu được Hạ Anh chính là điều tra rõ ràng mọi việc, đến lúc đó nếu nàng ta trong sạch thì cùng lắm Từ Hoàng hậu sẽ ban thưởng một số thứ xem như bồi thường, sau đó mọi chuyện liền kết thúc, có lễ vật bịt miệng Tiết lão thái thái cũng không thể đến tìm nàng phiền toái, nhưng nếu Hạ Anh thật sự có tội, nàng quả thật lực bất tòng tâm, để mặt Từ Hoàng hậu định đoạt, dù Tiết lão thái thái có tức giận thì hãy đến tìm Từ Hoàng hậu trút giận!

“Đã như vậy, ngươi hãy điều tra rõ ràng đi.” Thái hậu là người bao che, nếu Thượng thư phu nhân đã ra mặt, nàng tất nhiên sẽ bênh vực cháu gái mình.

Từ Hoàng hậu không tức giận mà ngược lại chỉ mỉm cười: “Muốn điều tra, đầu tiên phải điều tra từ trên người Thuần Nhi rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play