Nước mắt rơi trên gương mặt của Tiết lão thái thái khiến cho nàng như già đi mười tuổi, đầu tóc sớm đã có vài sợi tóc bạc, hiện tại nhìn gần Thượng thư đại nhân mới có thể phát hiện, Thượng thư đại nhân không tránh khỏi mà đau lòng một trận. Mẫu thân hắn cũng đã lớn tuổi, vốn dĩ nên an hưởng tuổi già, vậy mà hiện tại vì bệnh tình của hắn mà lo lắng không yên, là một người con hắn cảm thấy bản thân không xứng đáng.

“Mẫu thân... khiến người lo lắng...”

Tiết lão thái thái nghe nhi tử nói vậy nước mắt càng chảy nhiều hơn, mặc kệ Phương Lam bên cạnh lau nước mắt cho nàng, chỉ quan tâm đến bệnh tình của nhi tử.

Thượng thư phu nhân bên cạnh ánh mắt chưa từng rời khỏi người trượng phu, thấy hắn mở miệng nói chuyện thì nước mắt nàng không khỏi rơi, trong phòng có không ít người khóc, cho dù là khóc giả hay khóc thật thì chỉ có họ mới hiểu, vì vậy cũng không ai quan tâm đến Thượng thư phu nhân, chỉ riêng Tiết Phong Linh phát hiện thì lo lắng lau nước mắt cho mẫu thân, một bên nhẹ giọng nói: “Mẫu thân đừng khóc, phụ thân tỉnh lại người nên vui mừng, sao lại khóc như trẻ con thế này...”

Giọng nói có phần trách cứ nhưng lại làm nũng nhiều hơn, Thượng thư phu nhân nghe vậy liền xoa đầu nàng, mái tóc dài mềm mượt khiến người khác yêu thích không nỡ buông tay. Nữ nhi của nàng hiểu chuyện như vậy, còn biết lo lắng cho nàng, lúc Linh Nhi còn nhỏ là nàng một tay chăm sóc hai tỷ muội, chưa từng qua tay bảo mẫu, vì vậy tình mẫu tử không kém phần sâu sắc, bây giờ nhớ lại mọi chuyện cứ như vừa xảy ra ngày hôm qua, thoáng một cái đã mười hai năm. Tình thương của nàng dành cho nữ nhi từ trước đến nay vẫn luôn công bằng, mấy năm nay nữ nhi càng trổ mã, mẹ chồng càng thiên vị Linh Nhi, vắng vẻ Lan Nhi nhưng nàng không hề trách móc đại nữ nhi, chỉ biết dành tình thương cho tiểu nữ nhi nhiều hơn một chút.

Sự việc ngày hôm qua càng khiến Thượng thư phu nhân đau lòng đại nữ nhi, nghĩ đến việc Linh Nhi bị kinh sợ, nàng thân là mẫu thân lại không ở bên cạnh chăm sóc, lòng Thượng thư phu nhân càng thêm áy náy, chỉ đành mở miệng: “Ủy khuất cho Linh Nhi rồi.” 

“Mẫu thân, Linh Nhi không có ủy khuất... mẫu thân đừng khóc.” 

Nghe giọng nói của thê tử, Thượng thư đại nhân muốn ngồi dậy nhưng toàn thân không hề có chút sức lực khiến hắn không khỏi nhíu mày, định mở miệng thì Thượng thư phu nhân bên cạnh sớm chú ý hành động của trượng phu nên liền đỡ hắn ngồi dậy, tựa vào thành giường, động tác dịu dàng, sợ hắn bị thương.

“Nguyệt Chi, vất vả cho nàng...” Hiểu thê tử không ai bằng tướng công, hắn biết rõ nàng chịu ủy khuất thế nào, khi chìm vào trong hôn mê nhưng ý thức của hắn vẫn rõ ràng, mẫu thân mắng nàng như thế hắn thân là trượng phu lại không thể mở miệng nói đỡ, đành khiến nàng chịu ủy khuất. 

Mẹ chồng nàng dâu vốn dĩ không thể hòa thuận sống chung một nhà, Thượng thư phu nhân sao không hiểu điều này, nàng biết hắn bất chấp cãi lời mẫu thân mà cưới nàng vào phủ, vì vậy đối với Tiết lão thái thái nàng luôn bộ dạng nhu thuận, chỉ mong mẹ chồng bớt chút thành khiến với nàng, càng không muốn trượng phu khó xử.

Thế nhưng nàng càng nhẫn nhịn, mẹ chồng càng được nước lấn tới, nàng thân là Thừa tướng tiểu thư lại phải cùng một đám nữ nhân tranh giành trượng phu, chỉ riêng việc sáng nay mẹ chồng mắng nàng là sao chổi thôi nàng cũng có thể trở về nhà mẹ đẻ rồi nhưng sự giáo dưỡng kĩ lưỡng không cho phép nàng làm như vậy. Vì vậy khi nghe lời nói của trượng phu, tất cả ủy khuất, nhẫn nhịn mà nàng phải chịu đựng liền biến mất không còn gì, Thượng thư phu nhân không quên rằng bản thân còn có một người trượng phu yêu thương nàng, hai nữ nhi đáng yêu nên nàng cũng không tính toán chi li với mẹ chồng.

“Lão gia... chàng tỉnh lại là tốt rồi.” 

“Phụ thân, dùng trà...” Tiết Phong Linh đi đến bên bàn rót một chung trà đưa cho Thượng thư đại nhân, một bộ dạng nữ nhi hiểu chuyện.

Nhận lấy chung trà từ tay nữ nhi, Thượng thư đại nhân nhanh chóng uống, hôn mê mấy canh giờ cổ họng của hắn sớm đã khô, hiện tại Linh Nhi lại ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Thượng thư đại nhân quả thật vui mừng không thôi.

“Linh Nhi thật hiểu chuyện, còn biết phụ thân đang khát mà đem trà mang đến.” 

“Còn không phải sao, tứ nữ nhi của ngươi còn không bằng một phần của Linh Nhi! Nàng thân là nữ nhi, phụ thân mang bệnh mà nàng cũng không có đến một câu thăm hỏi, còn ra thể thống gì nữa!” Vừa nghe Thượng thư đại nhân khen cháu gái bảo bối, Tiết lão thái thái tuy trong lòng vui nhưng cũng không khỏi mở miệng nhắc đến Tiết Phong Lan, chuyện sáng nay nàng vẫn chưa quên, nha đầu Tiết Phong Lan đó dám ở trước mặt người của Thái hậu chống đối nàng, nàng tất nhiên ghi hận trong lòng. Từ trước đến nay nàng vẫn thấy Tiết Phong Lan không hề hiểu chuyện bằng một phần của Linh Nhi, nếu không cũng không đem nàng làm mất mặt, nhắc nhở chuyện nàng mượn đồ Thái hậu ban thưởng, rõ ràng muốn mượn tay Thái hậu lấy lại nhưng món đồ đó. Quả nhiên không thể coi thường nàng ta, còn nhỏ mà đã tâm tư như thế, sau này nàng ta gả đi chẳng lẽ muốn lấy hết Thượng thư phủ này làm của hồi môn hay sao?!

Thượng thư đại nhân nghe vậy tránh không khỏi nhíu mày, nhìn khắp căn phòng từ đầu chí cuối vẫn không thấy bóng dáng tứ nữ nhi thì trong lòng có chút không vui, hắn là phụ thân nàng, vì nàng mới kích động dẫn đến bệnh cũ tái phát mà ngất xỉu, nàng thân là nữ nhi lại không đến thăm người làm cha này, truyền ra ngoài còn chưa đủ mất mặt sao chứ?!

Thượng thư phu nhân không vui nhìn Tiết lão thái thái, nàng biết mẹ chồng không thích Lan Nhi, nhưng không ngờ mẹ chồng lại mở miệng nói ra những lời như thế, nếu truyền ra ngoài không những ảnh hưởng đến Lan Nhi, mà còn nói rằng Lý Nguyệt Chi nàng không biết dạy con, mới có thể để nữ nhi ngang bướng như vậy, phụ thân mang bệnh trong người mà thân là nữ nhi cũng không một tiếng hỏi han, thử hỏi sau này Lan Nhi còn gả được cho ai?!

“Mẫu thân... có lẽ người đã hiểu lầm, Lan Nhi con bé...” Dù sao Lan Nhi cũng là nữ nhi của nàng, thấy trượng phu không vui nàng cũng cảm thấy lo lắng, nhịn không được mà mở miệng thay.

Tiết lão thái thái liếc mắt nhìn con dâu, trong lòng không hề thoải mái, Thượng thư phu nhân vừa mở miệng ra là bênh vực Tiết Phong Lan, khiến Linh Nhi của nàng chịu không ít ủy khuất, vốn định mở miệng cắt đứt lời của Thượng thư phu nhân thì chưa kịp mở lời một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến.

“Phụ thân, Lan Nhi đến thăm người...”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nữ tử hai mươi mấy tuổi, nàng mặc chiếc váy dài màu phấn nhẹ, không quá bắt mắt, gương mặt thanh tú không mấy biểu cảm, mái tóc được búi cao đơn giản, trên tóc cài một cây trâm gỗ, khiến người khác cảm thấy thoải mái, người này mọi người điều biết đến, nha hoàn thiếp thân của Thượng thư phu nhân - Xuân Cầm.

Trên lưng Xuân Cầm là một nữ hài có thân hình nhỏ nhắn, hoàng y mềm mại đơn giản nhưng dưới ánh nắng chiều tà không khỏi trở nên sống động hơn bao giờ hết, gương mặt xinh đẹp động lòng người, cười lên một cái liền “nhất thế khuynh tâm” khiến không ít người trong phòng rung động. Một tay ôm lấy cổ Xuân Cầm, tay còn lại cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương, nhìn ngay là biết giá trị không nhỏ, cổ tay trắng noãn kết hợp với màu gỗ đàn hương, không những không đối lập mà còn vô cùng hài hòa.

“Hừ, lúc phụ thân ngươi ngất xỉu nằm trên giường hôn mê không rõ, Thanh Vân Hiên một bước ngươi cũng chưa từng bước vào, vậy mà hiện tại đến giả mèo khóc chuột cho ai nhìn hả?!” Thấy Tiết Phong Lan, cơn tức giận của Tiết lão thái thái vốn đang dịu xuống thì không khỏi bùng phát, lời nói không hề nhẹ nhàng khiến người nghe không khỏi nhíu mày.

“Tổ mẫu...” Đương nhiên là các người nhìn rồi!

Trong lòng Tiết Phong Lan không khỏi thầm bổ sung một câu, giọng nói nàng có chút ủy khuất, mi mắt rũ xuống, đôi mắt động lệ khiến người khác nhìn vào không khỏi thương xót.

Thượng thư đại nhân vốn không vui nhưng khi thấy bóng dáng của tứ nữ nhi trên lưng của Xuân Cầm thì trong lòng mềm đi không ít, dù sao nàng cũng là nữ nhi của hắn, hai chân bị tàn phế mà vẫn đến thăm hắn... nhìn bộ dạng phải chịu ủy khuất của nàng, Thượng thư đại nhân mặc dù muốn bảo vệ nàng nhưng hắn biết mẫu thân không vừa lòng với Lan Nhi, có nói gì cũng vô dụng, hơn nữa hắn vừa mới tỉnh lại cũng không muốn cãi nhau với mẫu thân. 

“Mẫu thân, Lan Nhi hiện tại đã đến, người đừng tức giận...”

Thượng thư phu nhân bên cạnh tất nhiên cũng đau lòng thay nữ nhi, thấy nàng phải chịu uất ức tất nhiên là không vui với mẹ chồng, dù sao Lan Nhi của nàng cũng còn nhỏ, sao lại nói nặng lời như vậy với con bé, con bé vừa trãi qua chuyện mất đi đôi chân, mẹ chồng liền không khách khí mắng, quả thật là không để nàng vào mắt! 

Nàng đi đến bên cạnh Xuân Cầm ôm lấy nữ nhi vào lòng, Tiết Phong Lan đưa chiếc hộp gỗ cho Xuân Cầm giữ, ôm lấy mẫu thân, nhìn về phía Tiết Phong Linh đứng một góc không nói lời nào, trong lòng nàng không những không buông lỏng mà còn đề cao cảnh giác. Kiếp trước bởi vì đôi chân này, nàng cũng không có đến Thanh Vân Hiên thăm phụ thân, sau này phụ thân khỏe lại cùng Diệp thái y qua xem tình trạng thân thể của nàng, tuy vẫn đối xử với nàng như trước nhưng đã lạnh nhạt đi rất nhiều, trước kia Tiết Phong Lan không để ý, nhưng bây giờ thì mọi chuyện thay đổi, nàng biết rõ tất cả mọi chuyện đều do một tay Tiết Phong Linh thúc đẩy, không đề phòng nàng ta thì đề phòng ai?!

“Hừ...” Nghe nhi tử bênh vực, Tiết lão thái thái không khỏi hừ lạnh, ánh mắt nhìn Tiết Phong Lan trong lòng Thượng thư phu nhân có vài phần chán ghét, nhưng nhi tử đã mở lời nàng cũng tiện nói gì hơn.

“Phụ thân thấy người tỉnh lại Lan Nhi vui lắm, thế nên Lan Nhi có mang đồ đến cho phụ thân tẩm bổ...” Tiết Phong Lan cười ngọt ngào, bộ dạng thiên chân vô tà vô cùng khả ái khiến Thượng thư đại nhân không khỏi bật cười.

“Lan Nhi có lòng, không biết Lan Nhi mang gì đến cho phụ thân đây?” Nhận lấy Tiết Phong Lan từ tay Thượng thư phu nhân, Thượng thư đại nhân đặt nữ nhi ngồi bên mép giường, nhìn gương mặt thanh lệ nở nụ cười chói mắt, trong lòng hắn không khỏi tò mò.

“Chính là... Thiên sơn Tuyết liên ngàn năm mà Thái hậu vừa mới ban thưởng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play