“Như Sương.” Thanh âm ồn ào vang lên bên tai, Tiết Phong Lan dù muốn tịnh tâm viết chữ cũng khó mà làm được.

Trường săn so với tưởng tượng của Tiết Phong Lan càng thêm nhàm chán, bởi vì săn thú còn chưa bắt đầu nên hầu như tất cả mọi người đều chỉ ở trong lều trại của mình để nghỉ ngơi, cũng có một số người cùng bằng hữu ra ngoài đi dạo hoặc đàm đạo nhân sinh. Tiết Phong Lan ngồi xe lăn không tiện đi lại, lại không có bằng hữu thân thiết gì vì vậy buổi trưa sau khi cùng Như Sương trở về lều trại liền nhốt mình ở trong đó đến tận bây giờ, mặc dù điều kiện nơi này không được tốt như ở Tiết phủ nhưng Tiết Phong Lan có thể tận dụng thời gian này để luyện chữ.

“Tiểu thư...” Như Sương đang thay Tiết Phong Lan xếp đồ, chuẩn bị y phục cho ngày mai, nghe thấy nàng gọi bèn lên tiếng đáp lại.

“Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?” Luyện chữ là để rèn tính kiên nhẫn, cần nhất là không gian yên tĩnh, bởi vì yên tĩnh mới có thể tĩnh tâm, ồn ào như vậy, đổi lại trước kia Tiết Phong Lan sớm đã tức giận đến lật bàn rồi, nào còn tâm trạng thoải mái ngồi đây hỏi rõ nguyên nhân?

“Để nô tì ra ngoài hỏi thăm xem là đã xảy ra chuyện gì.” Như Sương không phải không nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài truyền đến, mà ngược lại nàng nghe thấy rất rõ là đằng khác. Chỉ là Như Sương không giống Như Ngọc, đối với chuyện người khác nàng không quá hứng thú, trừ khi có quan hệ với Tiết Phong Lan, bằng không ở ngoài kia trời có sập xuống đi chăng nữa Như Sương cũng chẳng muốn bận tâm.

Như Sương đi rồi, trong lều chỉ còn lại một mình Tiết Phong Lan, tâm tư bị tiếng ồn phiền nhiễu, lúc này nàng không thể tiếp tục luyện chữ nữa, cho dù có viết cũng không viết ra chữ nào vừa ý, vì vậy nàng quyết định đặt bút lên bàn, cầm lấy tờ giấy tuyên thành lên xem.

Một chữ “Tiêu” vô cùng đẹp mắt hiện ra trên giấy, nét chữ không đến mức như rồng bay phượng múa nhưng lại mang theo một ý vị khác. Kiếp trước nét chữ của Tiết Phong Lan luôn yểu điệu mềm mại, nhẹ nhàng bay bổng, bây giờ nét chữ của nàng đã trở nên cứng cỏi, kiên định mạnh mẽ khiến Tiết Phong Lan biết được bản thân đã có sự thay đổi lớn trong kiếp này.

Thay đổi mới tốt, như vậy mới không lặp lại bi kịch của kiếp trước.

Lúc viết chữ trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì, nàng cứ để thuận theo tự nhiên, không ngờ sau cùng lại viết ra chữ “Tiêu” này.

Tiêu - tiêu dao tự tại, Tiêu... Hạo Nhiên.

Tiết Phong Lan không khỏi nhớ đến chuyển lần trước hắn nửa đêm nửa hôm đột nhập vào khuê phòng của nàng, nói rất nhiều thứ khiến nàng không thể nào hiểu được, nhưng bởi vì cái mạng này của nàng là do hắn nhặt về cho nên giữa hai người bọn họ đã có một sự thỏa thuận nhỏ, thứ mà Tiết Phong Lan mang ra đặt cược là cuộc đời này của nàng.

Đúng là nhảm nhí, một đời đã là quá đủ rồi, đời này nàng tuyệt đối không thể trở thành ngoạn vật trong tay người khác, cho nên Tiết Phong Lan vốn không có ý định thực hiện thỏa thuận giữa bọn họ. Chỉ là nàng không biết rằng, nam tử thần bí gọi Tiêu Hạo Nhiên đó là sự xuất hiện ngoài ý muốn khiến Tiết Phong Lan dù biết trước tương lai cũng không thể ngờ được hắn lại là người có thể thay đổi vận mệnh của nàng.

“Tiểu thư...” Như Sương lúc này đã trở lại, sắc mặt có chút khó coi, vừa nhìn đã biết là có chuyện.

Đây là lần đầu tiên Như Sương tham gia săn thú, vì chưa từng có kinh nghiệm nên nàng đã đọc qua rất nhiều sách về trường săn, ý đồ muốn hiểu rõ nơi này để không phát sinh việc ngoài ý muốn, chính là nếu thật sự xảy ra chuyện nàng chưa chắc đã có thể bình tĩnh xử lí tình huống, nhưng ở trước mặt Tiết Phong Lan, vì không muốn để đối phương lo lắng hay tạo áp lực lên người đối phương nên Như Sương từ đầu chí cuối đều duy trì dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, thế nhưng lúc này bộ dạng đó đã bị phá vỡ.

“Sắc mặt tỷ không được tốt lắm.” Tiết Phong Lan nghiêng đầu nhìn Như Sương, nàng lúc này ngồi trên xe lăn, trước mặt là một cái bàn lớn đặt đầy đồ viết chữ, bởi vì chiếc bàn trước đó quá nhỏ, muốn ngồi xuống phải phiền toái người giúo đỡ nên Như Sương quyết định đi đổi một chiếc bàn khác cao hơn, vừa ngang xe lăn của nàng, như vậy tiện hơn.

Lều trại được vén lên, ánh sáng vừa hay chiếu lên tờ giấy tuyên thành, ánh nắng chiều tà mang theo một màu cam đỏ nhàn nhạt rọi lên tờ giấy trắng, khiến chữ viết bằng mực đen như được bao phủ bởi một tông màu khác, mang theo một ý vị khó nói thành lời.

Tiết Phong Lan đặt tờ giấy tuyên thành xuống bàn, lúc này nàng không có tâm trạng thưởng thức tác phẩm của bản thân mình, dù sao nhìn sắc mặt của Như Sương tựa hồ đã đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện không nhỏ.

“Có phải đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra không?”

“Nô tì vừa mới đi hỏi thăm, nghe nói là Quách gia Đại tiểu thư... bị té ngựa.” Chuyện này cũng không còn là bí mật nữa, Quách Yến Giai bị té ngựa được huynh trưởng của mình là Quách Thiếu Thừa bế trở về, cả người đầy máu đã trở thành đề tài bàn tán khắp trường săn, thậm chí đã kinh động đến người bên trên.

Lúc mới nhận được tin tức này Như Sương cũng vô cùng kinh ngạc, Quách gia Đại tiểu thư nàng có biết, còn không phải là Quách Yến Giai sao? Thiếu nữ thiên tài, xuất thân từ Hàn Lâm Viện Đại Học Sĩ Quách gia, đối với kinh thư học rộng hiểu sâu, trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, tuổi còn nhỏ đã được đặc cách thi vào Đàm Sơn Thư Viên, trở thành nữ học viên duy nhất của Thư Viên, nhờ có người tiên phong là Quách Yến Giai mà Thư Viện sau đó mới nới lỏng quy tắc, để cho nữ tử kinh thành vào học.

Quách Yến Giai không những tài hoa hơn người mà còn xinh đẹp tuyệt trần, Đại Ngụy mỹ nhân như mây nhưng cũng hiếm có người nào có thể đặt lên bàn cân so sánh với nàng, cho dù là Từ Hoàng hậu không dễ lấy lòng thì lần trước ở trên cung yến cũng nhịn không được mà mở miệng khen nàng, ngay cả Thái hậu cũng bày tỏ thưởng thức với nàng, thậm chí còn có ý định muốn Quách Yến Giai làm cháu dâu, ngày thường không có việc gì còn gọi Quách phu nhân tiến cung tâm sự, tiện thể dẫn theo Quách Yến Giai, tất cả những gì về Quách Yến Giai cũng là Như Sương lấy được từ chỗ Thái hậu.

Trong ấn tượng của Như Sương, Quách Yến Giai làm người mềm mạo, tính tình ôn nhuận, ngoan ngoãn hiểu chuyện, những người như vậy thường sẽ không hứng thú với mấy môn như cưỡi ngựa bắn cung mới đúng, không rõ vì sao hôm nay Quách Yến Giai lại đi cưỡi ngựa, rồi đột nhiên té ngựa là thế nào?

“Quách gia... Đại tiểu thư?” Tiết Phong Lan hơi sửng sốt, trong lúc nhất thời vẫn chưa nhớ ra Quách gia Đại tiểu thư trong miệng Như Sương là ai.

“Tiểu thư còn nhớ vị Quách thiếu hôm nay chúng ta đã gặp không? Hắn là Quách gia Đại thiếu, Quách gia Đại tiểu thư là muội muội của hắn.”

“Quách Thiếu Thừa... ngươi là đang nói đến Quách Yến Giai?” Quách gia có hai vị tiểu thư, Đại tiểu thư Quách Yến Giai là do chính thất hạ sinh, cùng với Quách Đại thiếu Quách Thiếu Thừa là thân huynh muội, Nhị tiểu thư Quách Yến Đình là do ái thiếp của Quách đại nhân hạ sinh, nhưng Tiết Phong Lan khôn quá rõ ràng về Quách Yến Đình lắm, nghe nói nàng chẳng có gì nổi bật, dù sao có một người tỷ tỷ tài mạo song toàn như Quách Yến Giai thì người ngoài làm sao còn quan tâm Quách gia còn có vị tiểu thư nào hay không?

“Hóa ra tiểu thư cũng biết nàng.” Như Sương còn nghĩ rằng Tiết Phong Lan không biết Quách Yến Giai là ai, vốn định nói rõ ràng cho Tiết Phong Lan biết nhưng đối phương đã biết thì dễ nói chuyện rồi. Mấy năm nay Thái hậu vì lo lắng cho Thượng thư phu nhân nên vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm Tiết gia, Thái hậu chủ yếu là lo lắng cho hai đứa cháu gái của mình, không giống với tỷ tỷ của mình ngày thường ra ngoài đi dạo mua sắm, kết giao bằng hữu, tranh tài ở tửu lâu, Tiết Phong Lan không giỏi giao tiếp với người khác lắm nên thường nhốt mình trong viện, không có bằng hữu thân thiết gì, nàng bình thường ít ra ngoài, Như Sương còn nghĩ nàng vĩnh viễn chỉ muốn ở lại trong Hàn Mai Các chứ, ai biết được sau khi ngồi xe lăn lại ra ngoài nhiều hơn, đúng là kỳ lạ.

“Sợ rằng trong kinh thành này không ai không biết Quách Yến Giai.” Quách Yến Giai đúng là nàng có biết, gặp qua vài lần nhưng giao tình chi sơ, trước giờ chưa từng tiếp xúc với nhau, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, điều khiến nàng có ấn tượng duy nhất về Quách Yến Giai chính là đối phương cùng nàng giống nhau, đều gả vào hoàng thất, bất quá nàng là gả cho Lam Thành Vũ làm Thái tử phi, còn Quách Yến Giai là Trắc phi của Ngũ hoàng tử Lam Hạo Ngọc.

Quan hệ giữa Lam Thành Vũ cùng Lam Hạo Ngọc vốn dĩ không thân, dù sao thế lực của Từ Hoàng hậu và Hương Quý phi luôn đối đầu nhau, một nhi tử bị phế truất lại đưa một nhi tử khác lên, Hương Quý phi đối với Từ Hoàng hậu quả thật là thù sâu như biển, nhi tử của hai người làm sao có thể hòa hợp?

Nàng chỉ biết Lam Hạo Ngọc có một thê một thiếp, thứ thiếp đó của hắn chính là Quách Yến Giai, địa vị Trắc phi tuy cao quý hơn những phi tần khác nhưng suy cho cùng vẫn là thiếp, Quách Yến Giai đường đường là tài nữ nổi tiếng kinh thành vậy mà lại chịu ủy khuất gả vào hoàng thất làm thiếp, nghe đâu tất cả đều là vì một mảnh tình si.

Nàng chỉ gặp Quách Yến Giai vài lần khi tiến cung, Thái hậu tựa hồ rất yêu thích Quách Yến Giai, ngày thường không có việc gì còn gọi nàng ta tiến cung tâm sự, Hương Quý phi đối với nàng ta cũng rất vừa lòng, nhờ sự ưu ái của hai vị quý nhân mà Quách Yến Giai tuy làm thiếp nhưng lại có cuộc sống rất tốt, so với Thái tử phi như nàng còn muốn tốt hơn. Sau khi Lam Thành Vũ thành công đăng đế, Lam Hạo Ngọc cùng gia thất của hắn cũng bị đưa đến đất phong, từ đó về sau nàng không còn gặp lại Quách Yến Giai nữa, trong trí nhớ của nàng Quách Yến Giai là một người ôn nhu nho nhã, mềm mại dịu dàng nhưng lại không dễ dàng tiếp cận, ở trên người nàng ta có một cái gì đó... khiến nàng cảm thấy...

“Tỷ nói nàng ta té ngựa? Làm sao vậy?” Đây mới là vấn đề trọng điểm cần quan tâm đi?

“Cụ thể thì nô tì cũng không rõ ràng, chỉ nghe nói Quách tiểu thư cả người đầy máu được Quách thiếu bế trở về, lúc này vẫn hôn mê chưa rõ.”

“Cả người đầy máu?” Đôi mắt xinh đẹp không che giấu được tia sửng sốt, Tiết Phong Lan không khỏi rơi vào trầm tư.

Quách Yến Giai té ngựa?

Té ngựa thế nào mà lại cả người đầy máu thế kia?

Tiết Phong Lan cố gắng lục tìm trong trí nhớ những thông tin về săn thú mùa xuân năm đó nhưng lại không có manh mối gì về Quách Yến Giai té ngựa. Năm đó biết được đôi chân bản thân không thể đi lại được, Tiết Phong Lan đã suy sụp một thời gian dài, cho đến khi săn thú mùa xuân diễn ra nàng vẫn chưa thể khôi phục lại như cũ, nên chẳng có tâm trạng nào mà đi để ý những thứ xung quanh. Hơn nữa săn thú mỗi năm đều sẽ có người bị thương, có người chết, những chuyện thế này vốn chẳng phải chuyện vinh quang gì nên hầu như đều sẽ bị các đại gia tộc giấu đi, nàng lại không tham gia săn thú nên chằng biết tình hình cụ thể thế nào, chỉ biết điểm đặc sắc nhất của săn thú mùa xuân năm đó chính là mối lương duyên của Tiết Phong Linh cùng Triệu Thiên Tư, còn chuyện của Quách Yến Giai, dù có xảy ra đi nữa cũng chẳng ai bận tâm đến.

Đừng nói là Tiết Phong Lan, ngay cả Như Sương khi nghe thấy những lời này cũng là sửng sốt trong giây lát, theo lí mà nói té ngựa cùng lắm chỉ va chạm nhẹ, nặng nhất thì là gãy mấy cây xương sườn, cho dù có chảy máu cũng không thể nào như mọi người là “cả người đầy máu” được, Như Sương cảm thấy nhất định là đám người này ngày thường chưa từng thấy máu nên khi thấy vết máu nhỏ mới phóng đại như vậy, bằng không chẳng phải Quách Yến Giai thật sự gặp nguy hiểm sao?

“Té ngựa thế nào mà lại cả người đầy máu thế kia? Như Sương, tỷ có nói quá không?” Tiết Phong Lan cảm thấy hơi nghi ngờ, mặc dù nàng không có chứng kiến cảnh tượng Quách Yến Giai té ngựa nhưng dạo gần đây nàng đang đọc sách y, trong sách có nhắc đến mấy trường hợp bị thương do té ngựa, cũng không thấy có trường hợp nào té ngựa mà cả người đầy máu cả, trừ phi là do vết thương khác gây ra.

“Có lẽ là do bọn họ nói quá, nô tì cũng không rõ lắm.” Như Sương ở bên cạnh Tiết Phong Lan suốt cả buổi chiều, ngay cả tin tức Quách Yến Giai té ngựa cũng là do hỏi thăm từ người khác mới biết được, Quách Yến Giai có thật sự bị thương nặng như mọi người nói hay không nàng làm sao biết được.

“Nếu vậy thì không cần quá lo lắng, người của Thái Y Viện sẽ nhanh chóng trị thương cho nàng thôi.” Đối với an nguy của Quách Yến Giai, Tiết Phong Lan kỳ thực cũng không lo lắng lắm, dù sao đời trước Quách Yến Giai cũng đã an ổn gả cho Lam Hạo Ngọc, cho nên nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ mạng tại nơi này.

Tương lai của kiếp này chính là hư ảnh của kiếp trước, chỉ cần bản thân nàng không tác động vào thì những thứ đó đều sẽ không bao giờ thay đổi.

“Tiểu thư nói đúng.” Nếu bọn họ chỉ nói quá về vết thương của Quách Yến Giai thì nàng đúng là chẳng cần phải bận tâm gì nhiều, dù sao Thái Y Viện nhiều người tài giỏi như vậy, nàng không tin không có người nào có thể cứu được Quách Yến Giai.

“Thế bọn họ ở ngoài kia ồn ào cái gì vậy?” Nàng mới không tin đám người ngoài kia là vì lo lắng cho an nguy của Quách Yến Giai mới ồn ào như vậy, lòng dạ con người thế nào, trải qua một kiếp Tiết Phong Lan sớm đã rõ ràng, đặc biệt là nữ nhân, bọn họ tuy là sinh vật dễ dàng bị cảm hóa nhưng đối với kẻ địch luôn ra tay tàn nhẫn, không hề có chút nhân từ. Quách Yến Giai là tài nữ nổi tiếng, lại có tên trong bảng xếp hạng mỹ nữ kinh thành, đối với nam nhân là bảo vật cầu còn không được, nhưng đối với nữ nhân lại là cái gai trong mắt, trên đời này không có gì đáng sợ hơn sự đố kỵ của nữ nhân, nàng... còn không phải vì điều này mà bỏ mạng sao, vì vậy không ai sâu sắc hiểu rõ điều này hơn nàng.

Quách Yến Giai không còn nhỏ nữa, cũng sắp đến tuổi cập kê, nàng trong mắt nam tử kinh thành chẳng khác nào đóa hoa sắp chớm nở, khiến ong bướm không thể cưỡng lại mùi hương mà cùng nhau kéo đến, nghe đâu năm xưa khi Quách Yến Giai cập kê, có cả chục người kéo đến Quách gia để cầu thân, cửa lớn của Quách gia cũng khó mà chống đỡ, lần này tham gia săn thú, đúng là cơ hội tốt để ra mắt với vương công quý tộc của Đại Ngụy.

Ở trường săn tập hợp rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, Quách Yến Giai chỉ là một trong số đó, nàng không phải người đẹp nhất, cũng không phải người có thân phận cao quý nhất nhưng so với những người khác, Quách Yến Giai không thở nghi ngờ đã trở thành đối thủ nặng ký với những nữ tử ôm mộng gả cho vương công quý tộc khắp kinh thành, bởi vì những người khác đều có các thế lực lớn mạnh chống lưng, mà Quách gia lại thuộc phe trung lập, nếu Quách Yến Giai xảy ta chuyện gì đám nữ nhân ngoài kia nhất định là rất đắc ý.

“Bọn họ đang thảo luận xem Quách tiểu thư rốt cuộc là gặp chuyện gì mới bị thương thành như vậy.” Đúng như suy nghĩ của Tiết Phong Lan, bọn họ ở bên ngoài bàn tán xôn xao không phải thảo luận chuyện vết thương của Quách Yến Giai mà là thảo luận xem nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Chẳng phải đã nói là té ngựa sao? Có gì phải thảo luận?” Tiết Phong Lan bĩu môi, cảm thấy những chuyện này thật vô vị, hơn nữa còn phí thời gian.

“Quách tiểu thư đúng là bị thương vì té ngựa, chỉ là nguyên nhân sâu xa bên trong vẫn còn chưa rõ ràng nên bọn họ mới...”

“Chưa rõ ràng thì liên quan gì đến bọn họ? Bọn họ muốn điều tra mọi chuyện thay Quách Yến Giai sao?”

“Bọn họ không phải vì Quách tiểu thư, bọn họ là vì bản thân bọn họ.”

Tiết Phong Lan nâng mắt, chỉ thấy lúc này chân mày Như Sương đã dính chặt lại với nhau, giống như đối với chuyện của Quách Yến Giai bận tâm không ít.

“Bọn họ đều nói Quách tiểu thư là bị thích khách tập kích nên mới bị thương, sợ rằng thích khách đã đột nhập vào trường săn, lo lắng bản thân sẽ trở thành người tiếp theo.” Không nhắc đến thì thôi, nếu đã nhắc đến nàng không thể giả vờ như không nghe thấy được, trước khi tham gia săn thú Thái hậu cũng đã dặn dò nàng phải chăm sóc tốt cho Tiết Phong Lan, chuyện lần trước xảy ra ở Thiềm Vu Sơn Tự là ngoài ý muốn, nàng không muốn chuyện ngoài ý muốn này tái diễn nữa.

Thích khách tập kích?

Tiết Phong Lan hơi chớp mắt, vốn dĩ là chuyện của người khác thì nàng sẽ không bận tâm đến, cũng chẳng muốn xen vào, dù sao nàng cũng là người trùng sinh, thứ nàng muốn chỉ là thay đổi vận mệnh của bản thân mình, còn những người khác thế nào nàng không muốn biết. Nhưng nàng quên mất một điều là vận mệnh của nàng cùng những người khác được buộc chặt với nhau, cũng giống như Tiết Phong Linh và Lam Thành Vũ, nếu nàng thay đổi vận mệnh của nàng thì vận mệnh của bọn họ cũng sẽ có sự biến đổi. Tiết Phong Lan bởi vì nhận ra điều này cho nên mới không mới bận tâm với những chuyện không đâu vào đâu, trên đời này có người mệnh khổ, cũng có người mệnh tốt, vận mệnh sinh ra là do trời định, nếu nàng tiếp tục nhúng tay vào thì tất cả mọi thứ sẽ đảo lộn, tương lai trở nên khó mà nắm bắt, vì vậy Tiết Phong Lan phải đi một bước tính một bước, vừa có thể thay đổi vận mệnh của mình lại không thể ảnh hưởng đến người khác.

“Tỷ cũng giống bọn họ là Quách Yến Giai bị thích khách tập kích sao?”

“Quách tiểu thư có bị thích khách tập kích hay không nô tì không biết, chỉ là nô tì cảm thấy chúng ta không nên ra ngoài vào lúc này, dù sao cẩn thận vẫn hơn.” Quách Yến Giai có bị thích khách tập kích hay không chuyện này chỉ có bản thân nàng ta mới biết được, chuyện nàng cần làm hiện tại chính là phải bảo vệ sự an toàn cho Tiết Phong Lan, mặc kệ lời của đám người ngoài kia là thật hay giả thì trường săn lúc này đã không còn an toàn như trước nữa, cần phải đề cao cảnh giác.

“Tỷ yên tâm đi, ta sẽ không ra ngoài đâu.” Lần trước nàng bị người truy sát hết thảy là vì đối phương nhận lầm người, bất quá đúng là tai bay vạ gió, tình cờ gặp gỡ đám người Trịnh vương phi thôi cũng suýt nữa đã bỏ mạng, nàng vẫn là nên ngoan ngoãn ở trong lều trại với Như Sương đi.

“Mà đám thích khách này cũng thật là ngu ngốc.” Tiết Phong Lan thở dài một hơi, cầm lấy tờ giấy tuyên thành xếp lại, nàng ngồi luyện chữ mấy canh giờ rồi, lưng sắp đã cứng đơ, cổ cũng đã mỏi, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.

“Tiểu thư sao lại nói vậy?”

“Săn thú còn chưa bắt đầu bọn họ đã gấp không chờ được mà ra tay, hơn nữa còn ra tay vào lúc mặt trời còn chưa lặn thế này, chẳng lẽ không sợ bị phát hiện sao?” Có thể trà trộn vào trường săn xem như đã là có năng lực, nếu muốn ra tay thì phải chọn lúc thích hợp để ra tay, thiếu kiên nhẫn đến mức nào cũng phải đợi mặt trời xuống núi đã chứ, đến lúc đó trường săn sẽ mất đi ánh sáng, ra tay không phải càng dễ dàng hơn sao?

Như Sương trầm tư giây lát rồi mới nói: “Lời tiểu thư nói không sai, tiểu thư có nhận xét gì về chuyện này không?”

“Ta cảm thấy chuyện này hẳn không phải thích khách gây ra.” Giống như nàng đã nói, thích khách nào mà lại dám ra tay vào thời điểm này chứ, nếu không phải là chê mạng quá dài để bị bắt thì chính là kẻ kiêu ngạo, sở dĩ hắn làm như vậy chính là muốn khiêu khích hoàng thất, cười nhạo Đại Ngụy.

“Ý tiểu thư là...” Không phải thích khách, vậy chẳng lẽ là...

“Tỷ nói Quách Yến Giai là té ngựa bị thương sao?”

“Đúng vậy, nô tì nghe nói là có người ở đó chứng kiến, bất quá nguyên nhân là vì ngựa chứ không phải do người...” Bởi vì Quách Yến Giai vẫn còn hôn mê bất tỉnh nên cụ thể mọi chuyện đều chỉ nghe người bên cạnh nàng kể lại, thực hư thế nào không ai biết, chính là hôm nay có người nhìn thấy Quách Yến Giai đi đến chỗ chuồng ngựa, hẳn là đi cưỡi ngựa.

“Vậy thì đúng rồi.” Tiết Phong Lan nhếch môi, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm: “Tỷ còn nhớ lời tỷ nhắc nhở ta trước khi đến đây không?”

Như Sương hơi sửng sốt: “Tiểu thư là nói...”

“Tỷ bảo ta cẩn thận với người, chỉ là không biết “người” mà tỷ nói người ở trong hay người ở ngoài trường săn?” Trước khi đến đây Như Sương đã từng cảnh báo nàng phải cẩn thận, lời này Tiết Phong Lan tự nhiên đặt vào lòng, trường săn nhiều người như vậy, nàng cũng không biết “người” mà Như Sương muốn nói đến là ai, nhưng nàng vẫn luôn đề cao cảnh giác với mọi người xung quanh, chuyện của Quách Yến Giai, bởi vì chưa rõ ràng nên nàng chẳng dám đưa ra kết luận, chính là trong lòng nàng đã có đáp án.

~~~

“Quận chúa...” Mẫu Đơn vén lều trại đi vào, nhìn thấy Trịnh Thiên Ngôn đang ngồi bên cạnh, trên bàn bày không ít thức ăn, món nào cũng là đồ chay, Thược Dược đang ở bên cạnh lấy chén cùng đũa đưa cho Trịnh Thiên Ngôn.

“Mẫu Đơn, tỷ trở về rồi.” Trịnh Thiên Ngôn là người duy nhất được mang hơn một nha hoàn vào trường săn, một người là Mẫu Đơn, một người là Thược Dược, Thược Dược mới là nha hoàn thân cận của Trịnh Thiên Ngôn, còn Mẫu Đơn bất quá cũng chỉ là phụng mệnh Trưởng công chúa đi theo bảo vệ Trịnh Thiên Ngôn mà thôi.

“Quận chúa, người đang dùng bữa sao?” Lúc này sắc trời còn chưa tối, Trịnh Thiên Ngôn lại đi dùng bữa, không giống với nàng ngày thường.

“Ân.”

“Hôm nay quận chúa dùng bữa sớm vậy?”

“Hôm nay không giống mọi ngày, nhân lúc có thời gian thì nên dùng bữa, bằng không lát nữa muốn dùng bữa cũng không được.”

“Quận chúa, người đang nói gì vậy? Sao lát nữa muốn dùng bữa cũng không được?” Thược Dược bên cạnh khó hiểu, nàng đi theo hầu hạ Trịnh Thiên Ngôn từ nhỏ đến lớn, thói quen của Trịnh Thiên Ngôn nàng sớm rõ ràng, trước giờ Trịnh Thiên Ngôn luôn tuân theo thói quen dùng bữa của mình, hôm nay đột nhiên lại thay đổi, đúng là kỳ lạ.

“Quận chúa nói không sai, mọi chuyện bắt đầu trở nên phiền phức rồi.” Mẫu Đơn thở dài một hơi, tâm tình nặng trĩu.

“Mẫu Đơn, chuyện ta giao cho ngươi ngươi đã làm xong chưa?”

“Quận chúa, nô tì đã đi tìm hiểu mọi chuyện, đã có kết quả rồi.” Không điều tra thì thôi, đã điều tra thì phải điều tra đến cùng, cũng bởi vì đã điều tra rõ ràng mọi chuyện nên Mẫu Đơn mới biết được phiền phức lần này không những liên quan đến nhiều người mà còn liên lụy đến quận chúa nhà nàng.

“Quách tiểu thư sở dĩ hôm nay đi cưỡi ngựa là bởi vì lời mời của Phong tiểu thư và Hứa tiểu thư, nghe đâu trước đó ba người bọn họ đã có hẹn với nhau ở chuồng ngựa.”

“Cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, vì sao lại chọn chỗ vắng người như chuồng ngựa?” Động tác gắp thức ăn của Trịnh Thiên Ngôn dừng lại trong giây lát, bất quá rất nhanh nàng liền tiếp tục.

Trường săn rộng như vậy, tùy tiện tìm một chỗ cũng có thể cưỡi ngựa đi dạo, vì sao lại đến một người không người qua lại như chuồng ngựa chứ?

Mẫu Đơn lắc đầu: “Cụ thể thế nào nô tì không biết, nhưng bọn họ thật sự đã hẹn ở đó, người chăm sóc ngựa có thể làm nhân chứng, giữa bọn họ không hề xảy ra tranh chấp gì, việc Quách tiểu thư té ngựa hoàn toàn là do ngựa của nàng đột nhiên ngã xuống, những người xung quanh đều nhìn thấy.”

“Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả với Quách Yến Giai vốn dĩ không thân thiết gì, sao đột nhiên lại hẹn nàng ra cưỡi ngựa làm gì?” Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả là bằng hữu của Lưu Hân, mà Quách Yến Giai lại là kẻ địch của Lưu Hân, quan hệ giữa ba người bọn họ đều có Lưu Hân chen vào, điều này khiến cho mối quan hệ giữa bọn họ trở nên phức tạp. Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả ngày thường cũng không thấy có giao thiệp gì với Quách Yến Giai, hiện tại đột nhiên lại mở miệng mời Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa, mà Quách Yến Giai cũng không phải người ngu ngốc, biết rõ quan hệ giữa mấy người kia mà vẫn chấp nhận lời mời của đối phương, chẳng lẽ không sợ đối phương tính kế hay sao?

“Chuyện này sợ chỉ có Phong tiểu thư cùng Hứa tiểu thư mới biết.”

“Xem ra thông tin của ngươi vẫn còn chưa đầy đủ lắm.”

Mẫu Đơn lập tức cúi đầu nhận sai: “Quận chúa tha tội, không phải nô tì lười biếng mà bỏ qua những chi tiếc nhỏ nhặt, bởi vì chuyện này chỉ có ba người Phong tiểu thư, Hứa tiểu thư và Quách tiểu thư biết nên muốn lấy được thông tin quả là hơi khó.” Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả hẹn Quách Yến Giai ra chỗ vắng người rõ ràng là không muốn để người khác biết về cuộc hẹn lần này giữa các nàng, hiện tại Quách Yến Giai hôn mê chưa rõ, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào nàng ta, Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả cũng thức trực bên cạnh, đây không khỏi thời điểm thích hợp để hỏi những chuyện này.

“Quận chúa, không xong rồi!” Lúc nãy hai người Trịnh Thiên Ngôn và Mẫu Đơn trò chuyện, Thược Dược đi ra ngoài lấy chút đồ, hiện tại quay lại gương mặt đã hoàn toàn biến sắc.

“Bệ hạ cho người gọi quận chúa đến chính lều để hỏi chuyện!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play