Thời gian thôi đưa, chớp mắt đã đến tháng tư, tuyết đã ngừng rơi, cả kinh thành phủ đầy tuyết trắng lúc này đang tan dần, vạn vật bắt đầu sinh sôi nảy nở, hoa cỏ nảy mầm, khí trời thanh mát, mang theo hơi thở của mùa xuân, cuối cùng thì ngày mà mọi người đang mong đợi - săn thú mùa xuân mỗi năm một lần - rốt cuộc cũng đã đến.

Mặc dù là ban ngày nhưng kinh thành hôm nay lại náo nhiệt hơn hẳn, không phải vì trên đường bày biện nhiều gian hàng, hay những tửu lâu tấp nập người ra vào, mà là bởi vì đoàn xe ngựa từ hoàng cung đang xuất phát đến trường săn hoàng gia. Trường săn không nằm trong hoàng cung mà nằm ở phía Tây kinh thành, phía Đông kinh thành là chốn phồn hoa đô thị, trong khi đó phái Tây kinh thành lại có một khu rừng rậm rộng lớn, khu rừng rậm này chiếm gần một nửa diện tích của Đại Ngụy, trong đó có rất nhiều loài vật sinh trưởng, động vật thực vật quý hiếm đều có mặt trên đời, đây là món quà mà nữ thần thiên nhiên ban tặng cho Đại Ngụy, Hoàng đế khai quốc của Đại Ngụy là người thích săn bắn nên đã sử dụng khu rừng này vào mục đích đó. Tất nhiên với diện tích gần một nửa Đại Ngụy, Ngụy đế không thể nào kiểm soát được cả khu rừng với nhiều loài sinh vật như vậy được, cho nên Ngụy đế chỉ lấy một phần của khu rừng làm thành trường săn hoàng gia, khu vực trường săn được bao bọc bởi những rào cản lớn mà thú dữ khó lòng mà vượt qua được. Mặc dù chỉ chiếm một phần của khu rừng nhưng trường săn cũng rất rộng lớn, cho nên Ngụy đế mới tổ chức săn thú mỗi năm một lần để các vị tướng tài giỏi dưới trướng mình có cơ hội thể hiện, ai săn được nhiều thú nhất sẽ có quyền được ra một yêu cầu, tất nhiên điều đó không thể liên quan đến vận mệnh quốc gia, cũng bởi vì có phần thưởng như vậy mà mọi người đều rất kỳ vọng có thể tham gia vào săn thú mỗi năm một lần, một số người không có tài năng thiên bẩm về phương diện này thì cũng muốn tham gia để chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của người đứng đầu kỳ săn thú mỗi năm.

Trước đó một ngày, phủ đệ lớn nhỏ khắp kinh thành đều chìm đắm trong không khí khẩn trương.

Trấn quốc Tướng quân phủ nằm ở phía Tây của kinh thành, trên con đường Ngũ Niên Hoa, gần với khu vực săn thú nhất, thành Đông đất chật người đông, chỉ tính mỗi con người Nguyệt Hoa Nhàn Hạ thì cũng có đến năm cái phủ đệ rồi, trong khi thành Tây so với thành Đông rõ ràng là rộng lớn hơn rất nhiều, nguyên nhân là vì phủ đệ ở nơi này rất ít, mà Trấn quốc Tướng quân phủ là tòa phủ đệ lớn nhất nơi này.

Hậu viện Trấn quốc Tướng quân phủ có một cái võ đài rất lớn, Triệu gia từ thời khai quốc đã là võ tướng, Trấn quốc lão Tướng quân lãnh binh nhiều năm, mặc dù lúc này đã lớn tuổi nhưng người luyện võ cần nhất chính là ngày ngày đều phải chăm chỉ luyện tập, cho nên lão Tướng quân đã cho xây dựng một võ đài trong phủ đệ nhằm mục đích luyện tập.

Một đám người xô đẩy nhau vây quanh võ đài, thế nhưng lại không dám phát ra thanh âm, sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến người đứng trên võ đài, xung quanh vì vậy mà trở nên yên tĩnh, bóng dáng thanh mảnh đang đứng, bạch y như tuyết bay trong gió, mái tóc đen dài được buộc kiểu đuôi ngựa phất phơi, đôi tay thon dài trắng noãn dùng sức kéo căng cung tên, ngón tay hơi buông lỏng, “vụt vụt” mũi tên xé gió mà đi, ghim vào hồng tâm cách đó mười mét.

“Bốp bốp.” Từ phía xa truyền đến tiếng vỗ tay, bạch y nữ tử hơi quay người, để lộ một bên mặt với những đường như họa, mi thanh mày tú, đôi môi hồng nhuận, nàng lúc này như chiến sĩ nơi chiến trường, thần thái anh dũng nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp mỹ miều vốn có của một nữ tử, trong nàng vô cùng có sức sống, như đóa hoa dại vừa mới vươn lên mặt tuyết hướng về phía ánh nắng mặt trời.

“Biểu muội, tiễn pháp có tiến bội a.” Từ trong đám người, lam bào nam tử diện như quan ngọc bước ra, cả người đầy khí chất ôn nhu, nhưng bàn tay hắn rất lớn, hai bàn tay va chạm vào nhau tạo ra âm thanh hữu lực, nhìn kỹ lại sẽ thấy bàn tay ấy chứa đầy vết chai cùng sẹo nhỏ, cho thấy hắn cũng là người luyện võ, lực lượng của hắn so với dáng vẻ ôn nhu bên ngoài hoàn toàn khác hẳn, bất quá điều này không hề làm ảnh hưởng đến một thân khí chất kia của hắn.

“Biểu ca, huynh đến rồi!” Nhìn rõ diện mạo người đến, gương mặt xinh đẹp không khỏi hiện lên ý cười, mặc dù rất nhạt nhưng so với vẻ lạnh băng vừa nãy rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.

Đóa tuyết liên thanh khiết của Triệu gia chỉ nở rộ với duy nhất một người, người của Triệu gia sớm đã nhìn quen cảnh này, chỉ là nhìn đến cảnh Đại tiểu thư cười, một đám người phía dưới liền không khỏi ngẩn ngơ.

Danh hiệu mỹ nhân kinh thành không phải chỉ có hư danh a!

“Lâu ngày không được thấy năng lực của muội không ngờ tiễn pháp của muội đúng là càng tốt, xem ra muội đã tốn không ít thời gian để luyện tập a.” Lam bào nam tử đến gần, cho nàng một nụ cười khích lệ, bạch y nữ tử bắt gặp nụ cười của hắn thì có chút ngượng ngùng cúi đầu, gương mặt trắng noãn hiện lên vài rạng mây hồng, giống như thiếu nữ đang yêu, nhưng bởi vì nàng đang cúi đầu nên hắn không có phát hiện, chính là huyền y nam tử bên cạnh lại thấy rõ ràng.

“Băng Nhi, tiễn pháp của muội đúng là không tệ nhưng cũng đừng lấy đó làm kiêu ngạo, trong trường săn thú vật không đứng yên một chỗ cho muội bắn đâu.” Nam tử một thân huyền y, toàn thân tản ra cổ khí chất “chớ đến gần”, giọng nói hắn trầm thấp, rất có từ tính, ánh mắt nhìn vạn vật đều là một mảnh lãnh đạm vô hồn.

Nữ tử gọi Băng Nhi nghe vậy bèn ngẩng đầu, rạng mây hồng trên gương mặt sớm đã biến mất, thay vào đó là gương mặt kiên định cùng với ánh mắt quyết tâm, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: “Muội biết rồi, muội sẽ cố gắng hơn nữa, ca ca.” Mặc dù lời nói của huyền y nam tử có chút đả kích người, đối với tiểu thư khuê các nũng nịu ngày thường mới đạt được chút thành tựu mà nghe được những lời này của hắn nhất định sẽ khóc đến thảm thương, nhưng nàng không giống vậy, nàng thân là Đại tiểu thư của Trấn quốc Tướng quân phủ, lòng tuyệt đối không được mềm yếu như vậy.

Đúng vậy, bạch y nữ tử gọi Băng Nhi này chính là Đại tiểu thư của Trấn quốc Tướng quân phủ, mỹ nhân xếp hàng thứ hai trong bảng xếp hạng thập đại mỹ nhân của kinh thành, đóa hoa của Triệu gia - Triệu Băng Lộ.

Triệu gia xuất thân danh tướng, Triệu Băng Lộ là nữ tử duy nhất của Triệu gia nhưng lớn lên dưới sự giáo dục của lão Tướng quân cho nên nàng đối với các môn cầm kỳ thi họa gì đó không có mấy phần hứng thú, nàng chỉ thích đi theo lão Tướng quân cưỡi ngựa bắn cung, học binh luyện pháp, so với một đám tiểu thư khuê các thường xuyên nhốt mình trong khuê phòng để học thêu thùa may vá thì phần lớn thời gian của Triệu Băng Lộ đều ở trên võ đài. Mặc dù nàng thường cùng một đám nam nhân ở cùng một chỗ luyện tập thân thủ nhưng bản thân nàng cũng không có quên đi thân phận nữ nhi của mình, ở trước mặt người khác nàng vẫn duy trì hình dáng tiểu thư khuê các đúng tiêu chuẩn, thời gian khác nàng đều để giành học tập những học môn yêu thích của nàng, giống như là bắn cung.

Nữ nhân không được cầm đao múa kiếm, lão Tướng quân dù là danh tiếng nhưng tư tưởng vẫn cổ hủ, mặc dù hắn dạy dỗ nàng bày binh bố trận nhưng lại không để nàng xen vào việc quân đội, Triệu Băng Lộ được học tập lại không được thực hành, điều này khiến nàng rất bất mãn, nhưng vì không muốn nghịch ý gia gia cho nên nàng đã lựa chọn theo học tiễn pháp, học tiễn pháp so với việc cầm đao múa kiếm rõ ràng là khó hơn rất nhiều, thế nhưng Triệu Băng Lộ vẫn không từ bỏ, nàng học tiễn pháp từ năm tám tuổi, bây giờ đã được năm năm, trình độ tiễn pháp của nàng so với một số cung tiễn thủ lâu năm đúng là không sánh bằng nhưng so với người cùng trang lứa rõ ràng không hề thua kém.

“Thiên Tư biểu ca, huynh đâu cần đả kích Băng Nhi biểu muội như vậy, nàng so với những người khác đã rất tốt rồi.” Lão Tướng quân chỉ có một nữ nhi, hiện đang là Quý phi trong cung, người có thể gọi huynh muội Triệu gia một cách thân mật như vậy không ai khác chính là Ngũ hoàng tử Lam Hạo Ngọc, ca ca song sinh của Thuần Ngọc công chúa, hiện tại hắn cùng Thái tử là hai người có khả năng thừa kế đế vị nhất, bất quá dạo gần đây Thái tử xuân phong đắc ý, thành tích mà hắn làm ra cũng không thể đả động được địa vị của Thái tử hiện tại, cho nên mọi người đều có xu hướng nghiêng về phía phe Thái tử, chỉ là Triệu gia vẫn luôn duy trì ủng hộ hắn.

Triệu Băng Lộ nghe vậy đôi mắt hơi lóe sáng, gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần thẹn thùng, so với ban nãy càng rực rỡ: “Biểu ca, huynh thật sự thấy muội tốt sao?”

“Tất nhiên rồi.” Lam Hạo Ngọc cũng không có chú ý đến thái độ thẹn thùng của Triệu Băng Lộ, hắn đưa tay xoa đầu nàng, giống như lúc nhỏ hai người thường chơi đùa bên nhau, hắn cũng sẽ làm vậy với nàng, là ý muốn kích lệ nàng, cho dù nàng có làm không tốt đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ ở phía sau ủng hộ nàng, giống như Triệu gia luôn ủng hộ hắn, huống hồ tiễn pháp của nàng xác thực là tốt lắm, trong kinh thành không phải nữ nhân nào cũng làm được như nàng, dù sao trong mắt bọn họ văn quan trọng hơn là võ.

Thân là con cháu hoàng thất yêu cầu mà Ngụy đế đối với nhi tử của mình rất cao, đặc biệt là những người có khả năng kế vị như Lam Thành Vân cùng Lam Hạo Ngọc, Lam Thành Vân không có thiên phú ở phương diện võ thuật, Ngụy đế cũng không trách móc gì, trong khi Lam Hạo Ngọc từ nhỏ đã yêu thích võ thuật, nhiều lần trốn lão sư đi thao trường luyện võ, điều này thành công chọc giận Ngụy đế, trong lòng Ngụy đế nói thế nào thì văn vẫn quan trọng hơn võ, nếu nhi tử của hắn không thể học võ cũng có thể dùng văn để bổ sung, nhưng tuyệt đối không được bỏ văn học võ, vua của một đất nước không thể chỉ dùng võ để an bang được, mà còn phải dùng văn để trị quốc. Hai người tư tưởng bất đồng, một lớn một nhỏ vì vậy mà nảy sinh tranh cãi, Hương Quý phi cũng xuất thân nhà tướng, trước khi vào cung nàng cũng là một con ngựa hoang khó lòng thuần phục, cũng bởi vì như vậy nàng mới thu hút được sự chú ý của Ngụy đế, Hương Quý phi vì không muốn phụ tử hai người cãi nhau, cho nên bảo nhi tử nhường một bước, thân là nhi tử cãi lời phụ mẫu chính là đại nghịch bất đạo, đạo lí này Lam Hạo Ngọc cũng hiểu rõ, cho nên hắn chủ động nhường một bước, hắn có thể ngoan ngoãn ngồi nghe lão sư giảng dạy nhưng Ngụy đế cũng phải để hắn học võ, Ngụy đế đối với nhi tử này cũng kỳ vọng rất lớn, hơn nữa lại có lão Tướng quân ở phía sau làm chỗ dựa, Ngụy đế cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Có người nói nếu Ngũ hoàng tử không đi theo lão Tướng quân học võ thì có lẽ vị trí Thái tử hiện tại hẳn là thuộc về hắn, dù sao chuyện Ngụy đế sủng ái Hương Quý phi cùng Lục công chúa thế nào ai cũng biết, đối với chuyện này Lam Hạo Ngọc lựa chọn bỏ qua, đế vị sau này thuộc về ai thì chưa biết nhưng là Thái tử hiện tại là Lam Thành Vân.

“Không phải ai cũng có năng lực bắn cung như muội, ta nói đúng không biểu ca?” Dứt lời liền cho người bên cạnh một cái nháy mắt, Lam Hạo Ngọc biết biểu muội này của hắn rất trẻ con, có một chút thành tựu cũng muốn được người khen ngợi, mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng chính là suy nghĩ như vậy, mà ca ca của nàng Triệu Thiên Tư chính là trụ cột tinh thần của nàng.

“Xác thực không tồi.” Triệu Thiên Tư cũng không muốn nàng vì một câu nói của hắn mà sa sút tinh thần, mặc dù nhìn nàng có chút lãnh đạm với người khác nhưng sống chung mười mấy tính tình nàng thế nào hắn rõ ràng, mẫu thân mất sớm khiến nàng không cảm được tình mẫu tử, phụ thân lại bận việc công, thường xuyên bỏ mặc nàng, ngày thường chỉ có hắn bên cạnh, cho nên đối với hắn nàng đặc biệt ỷ lại, về sau lớn lên, nam nữ khác biệt, cho dù là huynh muội vẫn phải tách ra, cũng vì vậy mà khiến tính nàng dần trở nên lạnh nhạt, tuy nhiên ở trước mặt Lam Hạo Ngọc, nàng vẫn là nàng, chưa từng thay đổi.

Triệu Băng Lộ nghe vậy đôi mắt xẹt qua kinh ngạc, đuôi mắt khẽ cong, khóe môi hơi nhếch, biểu lộ sự vui vẻ, trên gương mặt tuy không tỏ thái độ gì đặc biệt nhưng trong lòng lại vui như nở hoa, ca ca một người nuôi dưỡng nàng, đối với nàng vị trí của hắn cũng rất quan trọng, chính là một năm gần đây hắn thường xuyên bận rộn chuyện công không có trở về xem nàng, cho dù có cũng rấtnhanh liền rời đi, Triệu Băng Lộ vì giận dỗi cho nên mới đối với hắn xa cách, hiện tại chỉ vì một câu nói của hắn tâm tình bực bội một năm qua liền biến mất, tình cảm huynh muội của bọn họ cũng vì vậy mà kéo khoảng cách lại.

“Được ca ca khen ngợi Băng Nhi rất vui vẻ, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà lười biếng, Băng Nhi sẽ tiếp tục cố gắng, sẽ không để ca ca phải mất mặt.” Thân là đích nữ của Trấn quốc Tướng quân phủ, ngày mai nếu không đem thực lực thể hiện ra ngoài khiến người khác khâm phục thì người mất mặt lớn nhất không phải là nàng mà chính là Triệu gia!

“Ân.” Nếu nói Triệu Băng Lộ là giả vờ lạnh lùng thì Triệu Thiên Tư chính là lãnh đạm trời sinh, cho dù đối với muội muội hắn cũng lạnh nhạt như thường, bất quá giọng nói so với lúc nãy đã mềm đi vài phần.

“Biểu ca, sao hôm nay huynh lại đến đây vậy?” Ngày mai đã là bắt đầu săn thú rồi, mặc dù mỗi năm Lam Hạo Ngọc đều là người dẫn đầu trong cuộc thi nhưng cũng bởi vì vậy mà Lam Thành Vân mới sinh lòng oán hận với hắn, năm nay nhất định Lam Thành Vân sẽ không im lặng để Lam Hạo Ngọc giành vị trí quán quân, dựa vào tâm tư kia của hắn sợ là hắn nhất định sẽ giở thủ đoạn gì đó, cho dù hắn không ra tay Từ Hoàng hậu cũng sẽ không ngồi yên nhìn nhi tử của mình bị người khác chèn ép như vậy.

Săn thú không chỉ đơn giản là săn thú, mà còn là nơi để con cháu hoàng thất thể hiện tài năng của mình, xem ai mới là người xứng đáng ngồi lên ngôi vị đế vương, mà Lam Hạo Ngọc cùng Lam Thành Vân là ứng viên nổi bật nhất.

“Mẫu phi muốn tặng lễ vật cho muội nên ta đến đây đưa để giao cho muội.”

“Cô mẫu muốn đưa cho muội? Là thứ gì vậy? Bất quá huynh cũng đâu cần phải đến tận đây, để người khác đưa không phải được rồi sao?” Nghe đến Hương Quý phi có lễ vật muốn tặng nàng, gương mặt xinh đẹp của Triệu Băng Lộ như bừng sáng cả lên, tinh thần so với ngày thường cũng phấn chấn hơn hẳn, trong giọng nói cũng mang theo vài phần hào hứng.

[Phần tiếp theo xin liên hệ [email protected] để biết thêm thông tin chi tiết]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play