“Vị tiểu thư này xin dừng bước...” Tiếng nói vang lên từ đằng sau khiến bước chân của Tiết Liên Kiều không khỏi chậm lại, nàng nghi hoặc quay đầu, đập vào mắt là nam tử một thân hoa phục, hắn diện như quan ngọc, cả người đều lộ ra cỗ khí chất thanh nhàn, ẩn chứa bên trong sự thanh nhàn đó là một cỗ quý khí, trên gương mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên khiến lòng người hoảng hốt.
“Vị công tử này, ngươi... đang gọi ta?” Ngay từ lúc nhìn vào đôi mắt hắn, nàng đã có thể khẳng định hắn đang gọi nàng, bất quá trong trí nhớ của nàng chưa từng xuất hiện hình bóng người này, cũng không rõ ràng lắm vì sao hắn lại gọi lại nàng, bất quá vẫn nên mở miệng hỏi lại, nếu không lỡ như đối phương gọi nhầm người thì sao?
“Đúng vậy, tại hạ chính là đang gọi tiểu thư.” Nam tử mỉm cười như đóa hoa vừa chớm nở, so sánh nam tử với hoa thì đúng là không tốt, bất quá cả người hắn đều tản ra hơi thở của thiên nhiên khiến người khác đứng cạnh cũng cảm thấy thoải mái theo.
“Không biết công tử gọi lại tiểu nữ lại là có chuyện gì?” Nàng cẩn thận nhìn lại nam tử trước mặt, nhìn y phục đối phương đang mặc là chất liệu quý hiếm của vải lụa Hàng Châu, nàng từng được thấy qua một lần cho nên liền không quên, hơn nữa từ trên người hắn bất kể thứ gì đều đáng giá, ngọc bội nhẫn ngọc, chỉ dựa vào bạch ngọc vô giá liền biết được nam tử trước mắt không phải người bình thường, cả người hắn đều viết rõ mấy chữ “không thiếu tiền” nếu không phải xuất thân từ thương gia thì chắc chắn là có quan hệ với hoàng thất.
Loại người này vẫn là nên tránh xa thì tốt hơn.
Nếu nam tử đối diện biết suy nghĩ lúc này của nàng chỉ sợ sẽ hận không thể cười to, dựa vào trang phục có thể đoán được thân phận của hắn chỉ là chuyện nhỏ, bất quá biết được phần nào thân phận của hắn nữ tử này lại chạy trốn thì đúng là chuyện ngoài ý muốn, dù sao thiếu nữ khắp kinh thành, người muốn ngã vào vòng tay của hắn cũng không ít, vậy mà đến lượt nàng lại chủ động rời xa, nếu trong lòng hắn không có bóng hồng giai nhân hắn nhất định sẽ nổi lên hứng thú với nàng, chỉ tiếc...
“Không biết tại hạ có cơ hội được biết phương danh quý tánh của tiểu thư để tiện xưng hô?” Nam tử lại nở nụ cười, nụ cười của hắn thuần túy không chứa chút mưu mô, chính là nữ tử đối diện lại không thể xác định, lòng của hắn liệu có thật sự sạch sẽ như đôi mắt của hắn?
Nàng chỉ là một thiếu nữ mới đến, cả ngày nhốt mình trong khuê phòng, xã hội bên ngoài thế nào nàng còn chưa biết hết được, loại người thế nào cũng chưa nhìn rõ hết, cho nên đối với kinh nghiệm nhìn người nàng hoàn toàn không có, chính là khi nhìn vào đôi mắt của nam tử, nàng cảm thấy hắn không phải vì nàng mà đến, cảm giác này không hề khiến nàng cảm thấy phản cảm. Chính là bản thân nàng biết rõ không phải loại người nào cũng có thể tin tưởng, trong phủ dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến nàng nhận thức được rất nhiều điều, tỷ như Đại tỷ nhìn qua thanh thuần vô hại thật ra là người có thủ đoạn, mẫu thân nói qua nếu không phải Đại tỷ lời ngon tiếng ngọt thì cũng không dụ dỗ được Hạ Túc biểu ca. Nàng cảm thấy lời này có chút không đúng, bởi vì nàng nhìn thấy trong đôi mắt của Hạ Túc biểu ca có hình bóng của Đại tỷ, mà Đại tỷ... không cần biết tâm của nàng ta thế nào, nhưng nếu nàng ta đã quyết định gả cho biểu ca thì hẳn trong lòng nàng ta cũng có biểu ca, giữa hai người bọn họ chi gian cũng có tình cảm với nhau.
Lại tỷ như Nhị tỷ, ngày thường đều trưng ra một bộ mặt kiêu ngạo, lạnh nhạt không để người khác vào mắt, thường xuyên cùng Tứ tỷ tranh cãi vậy mà trong lòng lại đối với Tứ tỷ có thêm nhiều phần quan tâm, mặc dù đối phương không có bộc lộ ra ngoài nhưng sự mềm mại thoáng qua trong đôi mắt ấy lại bị nàng bắt gặp, về phần Tam tỷ... nàng phải thật sự khẳng định rằng bản thân không tài nào nhìn thấu được Tam tỷ. Tam tỷ nàng nhìn qua nhu nhược mềm mại, lại thông minh lanh lợi, hơn nữa còn hiểu chuyện hơn nữa, tổ mẫu tức giận Tam tỷ chỉ dùng vài câu liền dỗ được tổ mẫu vui lên, khi Phương di nương ỷ thế làm càn Tan tỷ lại cũng chỉ cùng đối phương đối đáp vài câu Phương di nương liền á khẩu không trả lời được, Tam tỷ như vậy rõ ràng là người hoàn hảo nhất mà nàng từng gặp, nàng ta ôn nhu, xinh đẹp, dịu dàng, hiểu chuyện, thông minh, sắc bén, hiếu thảo phụ mẫu, yêu thương muội muội... rõ ràng nàng cũng từng hâm mộ Tứ tỷ khi thân tỷ như vậy, chính là nàng vẫn cảm thấy Tam tỷ không phải lúc nào như vậy. Còn Tứ tỷ, trước kia Tứ tỷ là người thiên chân vô tà, thường xuyên thích cùng Nhị tỷ tranh giành đồ vật, có khi chỉ vì một chuyện nhỏ mà cùng Nhị tỷ đánh nhau đến sức đầu mẻ trán, ngày hôm sau lại quên mất tất cả, tính tình Tứ tỷ như tiểu hài tử, cảm xúc đều bộc lộ ra trên mặt khiến người khác dễ dàng suy đoán nàng nghĩ gì. Chính là sau khi té hồ Tứ tỷ ngày càng trở nên nhìn không thấu, nàng nhìn ra Tứ tỷ đang thay đổi, từ một tiểu nữ hài lột xác thành nữ tử, Tứ tỷ ngây thơ không còn nữa, thay vào đó là một Tứ tỷ thông minh, sắc bén, đôi mắt của nàng trong suốt khiến người khác nhìn vào không khỏi kinh hoảng, bởi vì sẽ phản chiếu hình ảnh của bản thân, đôi khi Tứ tỷ lại ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến nàng cảm thấy thật ra Tứ tỷ chưa từng thay đổi.
Mẫu thân dặn dò nàng rất nhiều chuyện bất quá não của nàng cũng có giới hạn, không thể nhớ hết những thứ mẫu thân dặn dò, chính là có hai điều khiến nàng ấn tượng nhất, một là tránh xa hậu viện, Xuân Hoa Viện luôn bảo tồn tôn chỉ này chỉ bản thân, gia đình Tam phòng tránh xa hậu viện không hoàn toàn là bởi vì bọn họ không có quyền lực trong phủ mà là bởi vì bọn họ không muốn dính vào rắc rối, trong nhà nữ hài tử nhiều ngư vậy, có đôi khi chỉ vì một chuyện nhỏ cũng có thể mất lòng nhau, chứ đừng nói là chuyện lớn. Hai là tránh xa người của Đại phòng, Đại phòng là trụ cột của Tiết phủ, người nắm quyền trong phủ là nữ chủ nhân của Đại phòng Thượng thư phu nhân, mẫu thân từng nói qua, Nhị phòng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là vị kia của Đại phòng, tâm tư linh động khiến người yêu thích đồng thời cũng khiến người sợ hãi. Nàng không rõ ràng lắm “vị kia” ở trong miệng mẫu thân là ai, chính là theo nàng quan sát thì biết được có thể là một trong hai người tỷ muội của Đại phòng, đôi lúc nàng vẫn không rõ Tam tỷ nhìn đơn thuần vô hại, Tứ tỷ thiên chân vô tà, vì sao lại khiến lòng người sợ hãi?
Bởi vì nàng đem nghi vấn trong lòng ra cho nên mẫu thân đặc biệt kiên nhẫn cùng nàng nói rõ, nàng còn nhỏ, có rất nhiều việc nhìn không thấu mới có thể nhận thức sai lầm, đừng bao giờ đánh giá một người nào đó qua vẻ ngoài vô hại của đối phương, ngay cả ánh mắt của đối phương cũng không thể nói lên đối phương là người tốt hay xấu, sự thật trước mắt chưa chắc đáng tin, nàng... nên dùng tâm để cảm nhận.
Nam tử trước mắt này, cả người hắn đều để lộ một cảm giác khiến người khác thoải mái, đôi mắt thanh minh trong sạch khiến mọi người nhìn vào có cảm giác thân cận với hắn, đồng thời tâm của nàng cũng cảm thấy, hắn có vẻ như không phải người xấu, bất quá mặc kệ hắn có phải người xấu hay không nàng cũng không muốn cùng một người không quen biết kết giao, bởi vì... thân phận của đối phương rõ ràng là không đơn giản.
Người có địa vị càng cao, tâm tư càng thêm phức tạp, loại người như vậy không phải là người mà nàng có thể trêu chọc vào.
“Tiểu nữ họ Tiết, đứng thứ năm trong nhà.” Nếu đã không thể từ chối thì chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
“Hóa ra là Tiết Ngũ tiểu thư.” Thấy nàng không nói ra phương danh của mình, nam tử cũng không có làm khó, ngược lại từ tốn trả lời: “Tại hạ họ Đới, tên một chữ Việt, rất vui được gặp tiểu thư.”
Đới Việt?
Mặc dù không thể khẳng định Đới Việt có phải người của Đới gia không nhưng họ Đới này... ở kinh thành quả thật có thể hô mưa gọi gió, Tiết Liên Kiều tuy kiến thức hạn hẹp nhưng nàng cũng biết gia tộc nắm hầu hết các cửa hàng trong Đại Ngụy là họ Đới, bọn họ đều gọi đám người Đới gia là gia tộc Đệ nhất phú thương.
“Rất vui được gặp Đới công tử.” Đới gia, tài phú ngập trời, gian thương trong gian thương, người của Đới gia trước giờ luôn biết cách làm ăn, muốn lấy lợi từ bọn họ không hề dễ, người như vậy nàng cũng không dám dây dưa cùng hắn.
“Không biết Đới công tử gọi tiểu nữ là có chuyện gì?”
“Lúc nãy nhìn thấy Đới tiều thư ngồi cùng một bàn với chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay nên tại hạ rất tò mò, thân tình giữa các vị hẳn là không tồi?”
“Đới công tử hiểu lầm, tiểu nữ chỉ là đi theo các vị tỷ tỷ đến đây, sở dĩ có thể cùng Liên tiểu thư ngồi cùng bàn là bởi vì nhờ có phúc của tỷ tỷ.” Trong lòng nàng thở phào một hơi, cảm thấy may mắn vì đối phương không phải vì nàng mà đến.
“Ra là vậy.” Đới Việt phe phẩy quạt, tươi cười mở miệng: “Tại hạ muốn hỏi thăm, vị tiểu thư ngồi xe lăn ngồi cùng bàn với Tiết Ngũ tiểu thư không biết đối phương là ai?”
Tiết Liên Kiều ngẩng đầu, thật sâu nhìn thẳng vào đối phương, tựa hồ như muốn từ trên gương mặt của hắn nhìn ra điều gì, thấy hắn thần sắc không đổi, bình tĩnh để nàng đánh giá thì lúc này Tiết Liên Kiều mới mở miệng: “Đó là gia tỷ, đứng hàng thứ tư trong nhà.” Vị Đới công tử này... hắn không phải là có ý với Tứ tỷ của nàng đấy chứ?!
Ngồi xe lăn, họ Tiết, đứng thư tư trong nhà... hóa ra là nàng, Tiết Phong Lan - chủ nhân của những tin đồn gần đây. Lúc nãy nhìn thấy nàng ngồi giữa Nguyệt Viên Viên cùng một nữ tử nào đó, hai người bọn họ còn trò chuyện rất vui vẻ, tựa hồ như quan hệ thật không tồi, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bên cạnh Nguyệt Viên Viên ngoại trừ Hạ Nguyệt Lam còn có một người khác, xem ra nữ tử gọi Tiết Phong Lan này đúng là có chỗ hơn người.
Hạ Nguyệt Lam, nha đầu đó mạnh mẽ lại cực kì thông minh, đối với sinh vật nam giới đến gần liền không khách khí cự tuyệt, may mắn là Viên Viên nhà hắn chơi với nàng cũng không có nhiễm tính xấu của nàng, nếu không hắn nhất định sẽ tìm Hạ Nguyệt Lam tính sổ vì đã dạy hư Viên Viên nhà hắn.
“Như vậy Tiết Ngũ tiểu thư...” Hạ Nguyệt Lam không giúp hắn thì hắn đành phải tìm người khác, hắn quyết định rồi, bằng hữu của Viên Viên chỉ có vài người, Hạ Nguyệt Lam không được vậy thì chọn Tiết Phong Lan!
“Đới Tứ thiếu.” Lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên cắt đứt lời nói tiếp theo của Đới Việt, Đới Việt rõ ràng có chút buồn bực vì bị phá hỏng chuyện tốt, quay đầu nhìn lại nhìn thấy gương mặt của người vừa đến không khỏi kinh ngạc: “Trường Bình Hầu Thế tử...”
“Đới Tứ thiếu, ngươi đang làm gì vậy?” Thế tử Trường Bình Hầu Liên Hạo Nguyên liếc nhìn Đới công tử với ánh mắt sắc lạnh, thái độ cũng không tốt lắm.
Đới Việt không rõ ràng lắm vì sao bản thân hắn lại chọc cho Liên Hạo Nguyên không vui rồi? Vừa nãy hau người còn cùng nhau uống rượu rất vui vẻ, quay lưng một cái Liên Hạo Nguyên lại lật mặt rồi?
“Tại hạ chỉ đang cùng Tiết Ngũ tiểu thư hàn huyên một chút mà thôi.”
“Hàn huyên?” Thái độ của Liên Hạo Nguyên càng thêm không tốt: “Bằng hữu của Đới Tứ thiếu còn đang đợi Đới Tứ thiếu đến bên kia hàn huyên với họ đâu, vậy mà Đới Tứ thiếu lại bỏ họ đến đây hàn huyên cùng người khác?”
Người khác?
Đới Việt chẳng hiểu sao lại cảm thấy lời nói của Liên Hạo Nguyên lại chứa dao, vô cùng bén nhọn, nói ra một lời cũng không khách khí sợ làm người khác bị thương.
“Ha ha, nếu đã như vậy Đới mỗ xin cáo từ trước.” Liên Hạo Nguyên thể hiện thái độ như vậy rõ ràng là muốn đuổi hắn đi, nếu hắn tiếp tục ở lại chẳng phải sẽ chọc đối phương tức giận sao? Nơi này là Liên gia không phải Đới gia, đứng dưới mái hiên nhà người khác cần nể mặt thì nên nể mặt, vì vậy hắn quay sang nói với Tiết Liên Kiều: “Tiết Ngũ tiểu thư, tại hạ đi trước, có dịp lại hàn huyên.”
“Đới công tử đi thông thả.”
Đới Việt đi rồi, nơi này chỉ còn có hai người bọn họ, Tiết Liên Kiều nhìn nam tử trước mặt không biết phải làm sao, so với việc cùng Đới Việt nói chuyện thì Liên Hạo Nguyên chỉ cần đứng ở trước mặt nàng thôi cũng đủ khiến tim nàng đập thình thịch liên hồi, vì vậy nàng vội vàng cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
“Tiết tiểu thư...”
“Đa tạ Thế tử vừa rồi giúp tiểu nữ giải vây.” Tiết Liên Kiều ngập ngừng, rốt cuộc cũng chịu mở miệng.
“Tiết tiểu thư không cần khách khí, đó là chuyện ta nên làm.” Liên Hạo Nguyên mỉm cười, thái độ hiện tại đối với nàng so với Đới Việt tốt hơn nhiều.
Tiết Liên Kiều ngẩng đầu, vừa hay nụ cười của Liên Hạo Nguyên đập vào mắt khiến nàng ngẩn ngơ trong chốc lát, nếu nói nụ cười của Đới Việt như đóa hoa vừa chớm nở thì nụ cười của Liên Hạo Nguyên lại như băng tuyết vừa mới tan, tinh khôi, thanh khiết, lay động lòng người.
“Cung yến ngày đó nhìn thấy tiểu thư đàn một khúc đàn khiến lòng người rung động, cầm nghệ của tiểu thư hẳn là rất cao?” Nhìn đôi mắt to tròn như thủy tinh lộ vẻ ngẩn ngơ, khóe miệng của hắn không khỏi cong lên.
“Thế tử quá lời, cầm nghệ của tiểu nữ còn tệ lắm, cung yến ngày đó còn rất nhiều người đàn hay hơn tiểu nữ.” Bị giọng nói của Liên Hạo Nguyên làm cho bừng tỉnh, Tiết Liên Kiều rất nhanh liền lấy lại tinh thần, thầm nghĩ bản thân đúng là vô dụng, hắn chỉ nở một nụ cười mà lại khiến cho nàng ngẩn ngơ cả người, không thể không thừa nhận sức ảnh hưởng của Liên Hạo Nguyên quả thật rất lớn.
“Tiếng đàn đi vào lòng người mới là tiếng đàn hay.”
“Thế tử đúng là người biết thưởng thức.”
“Tiết tiểu thư, chúng ta hiện tại trò chuyện như vậy có thể xem là bằng hữu không?”
“Tất nhiên rồi, có thể cùng Thế tử kết giao bằng hữu là vinh hạnh cho tiểu nữ.” Tâm tình Tiết Liên Kiều có chút kích động, bất quá bên ngoài vẫn duy trì vẻ mặt không dậy sóng, nàng không có nghĩ đến... hắn lại muốn cùng nàng kết giao bằng hữu, ngay cả nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ đến chuyện này. Lần đầu gặp hắn Tiết Liên Kiều nghĩ rằng nam nhân này hẳn là rất khó thân cận, cung yến ngày đó hắn ngồi uống rượu một mình, bên cạnh cũng không ai cùng hắn trò chuyện, lúc nãy Đới Việt thấy hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc rồi cũng rất nhanh rời đi, tựa hồ không muốn cùng hắn dây dưa, chỉ là hiện tại... nhìn hắn như vậy Tiết Liên Kiều cảm thấy hắn không phải là một người khó ở chung, đừng nhìn hắn suốt ngày trang mặt than, ở đâu đó trong lòng hắn cũng chứa đựng sự ôn nhu mềm mại.
Những suy nghĩ này thành công khiến Tiết Liên Kiều sửng sốt, nàng không rõ vì sao đối với một người chỉ mới gặp lần đâu như Liên Hạo Nguyên nàng lại có những lí giải như thế này, nàng cùng hắn không thân, bọn họ chỉ mới hàn huyên vài câu, ngay cả tên nàng hắn cũng chưa biết, nói làm bằng hữu thì có vẻ quá nhanh, chính là... nàng cảm thấy có thể cùng hắn tiếp xúc thì tâm trạng nàng liền trở nên đặc biệt vui vẻ.
Nàng muốn biết thêm về hắn, đây là lần đầu tiên nàng chú ý đến một người như vậy, huống hồ đối phương lại còn là nam tử.
“Thế thì ta chính thức giới thiệu một lần, ta gọi Liên Hạo Nguyên, Hạo của Hạo Nguyệt, Nguyên của Nguyên Nguyệt.”
Hạo của Hạo Nguyệt (trăng sáng), Nguyên của Nguyên Nguyệt (tháng giêng)?
Hạo Nguyên, hóa ra tên của hắn có nghĩa là trăng sáng tháng giêng, tháng giêng có tết nguyên tiêu, trăng tròn của tết nguyên tiêu là trăng tròn sáng nhất trong năm, cái tên này của hắn đúng là vô cùng có ý nghĩa. Chính là tên của hắn một chữ cũng không tách rời chữ Nguyệt, khiến nàng không khỏi nhớ đến Liên Như Nguyệt.
“Tiết tiểu thư làm sao vậy?” Nhìn nàng như người mất hồn, Liên Hạo Nguyên không khỏi mở miệng, có phải hắn nhiệt tình quá khiến nàng sợ hãi rồi không?
“Không có, chỉ là nghe thấy tên Thế tử không tách rời chữ Nguyệt cho nên cảm thấy tình cảm của Thế tử và Liên tiểu thư hẳn là rất tốt.” Nàng nói ra suy nghĩ của bản thân.
“Nguyệt Nhi a, nàng là bảo vật của Liên gia, đối với ta mà nói nàng cũng giống như trăng sáng trên bầu trời vậy.”
“Có ca ca như Thế tử Liên tiểu thư cũng thật hạnh phúc.” Tiết Liên Kiều có chút hâm mộ nói, ca ca của nàng còn chưa có sủng ái nàng như vậy đâu.
“Làm muội muội của ta tuy tốt nhưng so với muội muội, ta lại càng muốn sủng ái thê tử tương lai của ta hơn.” Lời nói của hắn giống như đang nói đùa nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc khiến người khác nhất thời không nhận ra được hắn là đang nói thật vẫn là đang đùa giỡn.
Tiết Liên Kiều bất giác đỏ mặt, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi không ngừng, cảm giác này... mãnh liệt đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, tâm tình của Liên Hạo Nguyên rất tốt: “Không biết ta có được biết phương danh quý tánh của tiểu thư?”
“Tiểu nữ gọi Liên Kiều.” Nàng cúi đầu, né tránh tầm mắt của hắn, mỗi lần thấy hắn trái tim nàng bất giác đập nhanh, mặc dù cản giác này không tệ nhưng nàng cũng không muốn hắn hiểu lầm bản thân có ý đồ gì với hắn, nàng chỉ là... chỉ là muốn cùng hắn kết giao bằng hữu mà thôi.
“Tên của tiểu nữ không có hay như tên của Thế tử, Thế tử đừng chê cười.” Hắn là trăng sáng trên bầu trời, nàng chỉ là hoa cỏ dưới mặt đất, đối với nàng hắn cao không thể với.
“Liên Kiều là tên một vị thuốc đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Có thể chữa bệnh cứu người sao lại không có ý nghĩa chứ?” Không giống như Tiết Liên Kiều nghĩ, Liên Hạo Nguyên thực sự thích cái tên này, Liên Kiều, có lẽ có chỉ nàng mới chữa được bình của hắn.
“Thế tử điện hạ.” Thu Cúc từ xa nhìn thấy Liên Hạo Nguyên liền lập tức đi nhanh đến, lúc nãy liên hệ với Vương gia bên kia có chút tốn thời gian, phu nhân giao cho nàng hai nhiệm vụ vậy mà nàng lại tập trung làm có nhiệm vụ đầu tiên, nàng đúng là thất trách, cũng không biết mọi chuyện hiện tại đã diễn biến thế nào rồi.
“Thu Cúc?” Liên Hạo Nguyên nhìn đến Thu Cúc thì có chút kinh ngạc, Thu Cúc luôn ở bên cạnh mẫu thân hắn để chăm sóc, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
“Phu nhân cho gọi người đến Tây biệt viện.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Người đến đó sẽ tự biết.” Lúc này Thu Cúc cũng nhìn thấy Tiết Liên Kiều cho nên cũng không có lựa chọn nói rõ mọi chuyện, chuyện còn chưa điều tra rõ, nếu để người khác nghe thấy đồn ra ngoài thì thanh danh của Diệp tiểu thư sẽ mất sạch, nàng thân là nữ nhân, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này cho nên cũng không muốn nhiều lời.
“Như vậy... được rồi.” Thấy biểu tình của Thu Cúc có phần nghiêm trọng, Liên Hạo Nguyên cũng thỏa hiệp, hắn quay sang nói với Tiết Liên Kiều: “Liên Kiều, ta đi trước, có cơ hội gặp lại sau.”
Liên Kiều? Hắn gọi nàng là Liên Kiều?!
Cả Tiết Liên Kiều và Thu Cúc đều lộ vẻ kinh ngạc, Thu Cúc nhìn Tiết Liên Kiều không khỏi để lộ ánh mắt đánh giá, Thế tử tính tình khó đoán, ngày thường trầm mặc ít nói nhưng vẫn khiến bao nhiêu trái tim thiếu nữ đổ vì hắn, bất quá bên cạnh Thế tử ngoại trừ Đại tiểu thư cũng không có xuất hiện thêm một nữ tử nào khác, vậy mà hiện tại... Thế tử còn gọi thẳng tên vị cô nương này, giữa người bọn họ rốt cuộc là thân thiết cỡ nào?
Hai người đi rồi Tiết Liên Kiều vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, hắn có thể gọi tên nàng nàng thật sự rất vui vẻ, Tiết Liên Kiều mặc dù còn nhỏ nhưng nàng cũng hiểu rõ việc một nam tử gọi thẳng tên một nữ tử là hành động thân mật thế nào, nàng tuy chưa thể hiểu rõ cảm xúc của bản thân nhưng nàng biết, chỉ cần mọi thứ liên quan đến hắn nàng đều đặc biệt để ý, bất quá hắn là Thế tử cao cao tại thượng của Trường Bình Hầu phủ, nàng cũng chỉ là một nữ nhi của thứ phòng, giữa bọn họ vốn dĩ sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, chính là buông không được, bỏ không đành.
Tình đậu sơ khai, đến lúc nào chẳng ai hay.
~~~
Tây biệt viện.
“Nguyệt Lam ra mắt Hầu gia phu nhân, Diệp phu nhân.”
“Viên Viên ra mắt Hầu gia phu nhân, Diệp phu nhân.”
“Nhị vị tiểu thư không cần đa lễ.” Trường Bình Hầu phu nhân đưa tay đỡ lấy Hạ Nguyệt Lam, nàng nhìn Hạ Nguyệt Lam thâm ý mở miệng: “Hạ tiểu thư sao lại đến đây?” Nàng chỉ cho người gọi một mình Nguyệt Viên Viên, vì sao lại kéo luôn Hạ Nguyệt Lam đến rồi?
“Thưa phu nhân, vừa hay Nguyệt Lam đang ở cạnh Viên Viên, nghe thấy Đông Trúc tỷ tỷ nói phu nhân gọi Viên Viên, không an tâm nên Nguyệt Lam mới đi theo, nếu có gì không đúng thỉnh phu nhân bỏ qua cho.” Hạ Nguyệt Lam không hổ là người giỏi ăn nói, một bên thể hiện thái độ lo lắng cho Nguyệt Viên Viên, một bên lại thỉnh Trường Bình Hầu phu tha lỗi, lời nói của nàng sắc bén, hợp tình hợp khiến người khác khó mà bắt lỗi.
“Hạ tiểu thư cùng Nguyệt tiểu thư tỷ muội tình thâm, ta cũng không tiện trách tội.” Trường Bình Hầu phu nhân xua tay, nàng quên mất nha đầu nhà họ Hạ tuy tính tình quái gỡ nhưng lại có một khuê mật rất thân thiết là Nguyệt gia nha đầu, hai người bọn họ suốt ngày dính chặt lấy nhau, tình như tỷ muội, ở lứa tuổi này lại có một khuê mật tình cảm tốt như vậy, quả thật là khiến người khác hâm mộ.
“Đa tạ phu nhân đã rộng lượng.” Hạ Nguyệt Lam mỉm cười, ánh mắt quét qua đám người, nhìn đến Diệp Linh Vi không khỏi để lộ tia sửng sốt, nàng sửng sốt không phải là bởi vì Diệp Linh Vi xuất hiện ở đây mà là bởi vì bộ dạng của đối phương, đôi mắt ửng đỏ, gương mặt tái nhợt, y phục xộc xệch, nhìn qua có chút chật vật, trong lòng không khỏi vang lên hồi chuông cảnh báo, nhất định là có chuyện xảy ra!
“Linh Vi ngươi...” Hạ Nguyệt Lam có thể bình tĩnh nhưng Nguyệt Viên Viên thì lại không thể bình tĩnh như vậy, Tây biệt viện lúc này đã không còn tối tăm nữa, trong phòng đều lẫn bên ngoài đều được thắp sáng, cho nên nàng có thể thấy rõ bộ dạng hiện tại của Diệp Linh Vi.
Nguyệt Viên Viên đi đến bên cạnh Diệp Linh Vi, cầm lấy tay đối phương, có chút hốt hoảng mở miệng: “Linh Vi ngươi làm sao vậy?!” Mặc dù cùng Diệp Linh Vi kết giao chưa bao lâu nhưng nàng thật thích tính tình của đối phương, ngây thơ nhưng không có đơn thuần, ngoan ngoãn nhưng không phải dễ bắt nạt, lúc nãy trò chuyện nàng cũng nhận thấy hai người bọn họ nói chuyện rất hợp nhau, bằng hữu của nàng trước giờ chỉ có Hạ Nguyệt Lam, hiện tại lại có thêm Tiết Phong Lan cùng Diệp Linh Vi nàng tất nhiên cảm thấy vui vẻ, tất nhiên không muốn một trong hai người xảy ra chuyện gì.
“Viên Viên, ta không sao.” Nhận thấy sự quan tâm của Nguyệt Viên Viên, đáy lòng của Diệp Linh Vi như có dòng nước ấm chảy qua, biết rõ tính tình của đối phương hấp tấp nên vội vàng trấn an.
“Ngươi như vậy...” Nguyệt Viên Viên còn chưa nói xong Tiết Phong Lan ở bên cạnh đã đã lên tiếng cắt đứt lời nói của nàng: “Viên Viên, Linh Vi không sao, ngươi bình tĩnh một chút.”
“Lan tỷ tỷ, ngươi cũng ở đây sao?” Sao mọi người lại tập trung hết ở đây thế này? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
“Ân, là có chút chuyện.” Tiết Phong Lan mỉm cười, nhìn bộ dạng bình tĩnh của nàng không giống như đã xảy ra chuyện gì.
“Hầu gia phu nhân, Diệp phu nhân, mặc dù Nguyệt Lam không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có lẽ nên đee Linh Vi đi thay một bộ đồ khác, như vậy nhìn vào... sợ là khiến người khác hiểu lầm.” Hạ Nguyệt Lam nhìn Diệp Linh Vi, lại nhìn Tiết Phong Lan, đáy lòng tuy có nhiều câu hỏi nhưng vẫn không có mở miệng hỏi.
“Hạ tiểu thư nói không sai.” Đối với ý kiến của Hạ Nguyệt Lam, Trường Bình Hầu phu nhân cũng gật đầu đồng ý: “Đông Trúc, ngươi đưa Diệp tiểu thư đến viện của ta thay một bộ y phục khác đi, nhớ rõ phải bên cạnh Diệp tiểu thư một phút không rời, có biết không?” Sau đó lại quay sang nhìn Hạ Nguyệt Lam, chuyện này càng ít người biết thì càng tốt nhưng Hạ Nguyệt Lam lại xuất hiện ở nơi này, nếu bảo nàng ta tránh mắt quả thật là không hợp lễ.
Hạ Nguyệt Lam là người thông minh, nàng nhìn vào mắt Trường Bình Hầu phu nhân cũng biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng đối phương không nói chỉ là vì lễ nghi mà thôi, nếu đối phương đã cho người gọi Nguyệt Viên Viên đến thì ất hẳn là có chuyện, nàng tránh mặt một chút cũng tốt.
“Phu nhân, để Nguyệt Lam đi cùng với Viên Viên và Đông Trúc đi.”
“Tốt, làm phiền Hạ nha đầu.” Trường Bình Hầu phu nhân ngay lập tức liền đồng ý, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
Đông Trúc nhận lệnh đi đến đỡ Diệp Linh Vi, Hạ Nguyệt Lam cũng đi đến bên cạnh phụ giúp, ba người rất nhanh liền rời khỏi Tây biệt viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT