Đinh Hiên đánh xe ngựa quay về cung, lần thứ hai màn vén lên, Mộ Dung Nghi vẫn ngồi như thế, bất động.

“Cửu đệ,” Đinh Hiên tiến vào, muốn tách Mộ Dung Nghi và Tiểu Vũ ra, vừa kéo mạnh một chút, Mộ Dung Nghi bỗng nhiên run rẩy, ôm Tiểu Vũ lùi vào trong góc, hét lên thất thanh: “Không được tách bọn ta ra! Không được tách bọn ta ra!”

Nhìn dáng vẻ của nó, Đinh Hiên lần đầu biết cái gì gọi là đau lòng.

Mãi đến khi ánh trăng treo lơ lửng trên đỉnh cung điện, Mộ Dung Phi Dật đến trước xe ngựa, nhìn Mộ Dung Nghi ngồi bên trong, hắn lẳng lặng ngồi cạnh nó, đặt tay lên đầu nó, dịu dàng khẽ bảo: “Không có Tiểu Vũ, ta cũng sẽ ở bên ngươi, buông nó ra đi, được không?”

“Các người không giống vậy…. Không giống mà….” Mộ Dung Nghi ngơ ngác ngẩng đầu.

“Bọn ta…. Không giống chỗ nào?” Giọng Mộ Dung Phi Dật bắt đầu run lên.

“Lỡ mà buông đệ ấy ra…. Thì sẽ không được gặp nữa.”

Phi Dật không nói gì, hai tay ôm siết Mộ Dung Nghi, cúi đầu.

Giây phút đó, Đinh Hiên bên ngoài xe ngựa giống như đã hiểu rõ điều gì.

Nửa tháng sau, Mộ Dung Nghi vẫn ngơ ngác ôm Tiểu Vũ, Tiểu Lam tử thỉnh thoảng rót nước cho nó mà thở dài. Mỗi buổi tối, Phi Dật đều đến thăm nó, đút từng thìa cháo một vào miệng nó, điều này khiến ngay đến Tiểu Lam tử cũng kinh ngạc, trước giờ nó chưa bao giờ nghĩ vị Hoàng Thượng bị người ta hình dung rằng “phóng đãng bất kham” lại có lúc dịu dàng đến thế.

Cửa đột nhiên bị xô mạnh ra, gió thốc vào phần phật, Mộ Dung Nghi rướn người chỉ vào cửa kêu to: “Đóng cửa mau! Đóng cửa mau! Đừng để Tiểu Vũ cảm lạnh!”

Vừa dứt lời, người mở cửa đã tát thẳng vào mặt Mộ Dung Nghi, máu rỉ xuống khóe môi.

“Nếu biết con suốt đời này cứ ủ ê tuyệt vọng như thế này, mẹ thà lúc đó bóp chết con cho rồi còn hơn sinh ra một thằng con như vầy!” Uẩn Phi hơi ngửa đầu, ánh mắt toát ra nỗi niềm chua xót, “Con hiểu mà, Tiểu Vũ trấn áp bạo động vì ai? Là vì muốn đem lại cho con một cuộc sống bình an vô sự! Là để con được sống! Mà bây giờ con lại lãng phí cuộc đời mà Tiểu Vũ phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình! Vẻ suy sụp này của con, chẳng nói lên điều gì ngoài hai chữ ‘nhu nhược’! Con không có tư cách nhận những gì Tiểu Vũ đã từng li từng tí bảo vệ!”

Mộ Dung Nghi giật mình nhìn người phụ nữ thương tâm cực độ trước mặt mình, bỗng dòng lệ tưởng chừng đã cạn khô lại ứa tràn nơi khóe mắt. Vậy mà nó đã quên, quên công ơn dưỡng dục của mẹ, quên Tiểu Vũ một lần lại một lần bảo với nó: “Đệ sẽ bảo vệ huynh.” Vậy mà bây giờ nó dẫm đạp lên thứ mà Tiểu Vũ hết lòng trân trọng. Nó nhìn người nằm trong lòng trái tim đã ngừng đập, chầm chậm buông ra. Em là gió, cho nên, huynh phải buông tay chứ nhỉ?

Ba ngày sau, Tiểu Vũ được an táng tại Hoàng Lăng.

Mộ Dung Nghi đứng ở cổng thành, đã bao lần tại nơi này, nó tưởng tượng ra người thiếu niên cưỡi ngựa nhảy xuống ngay trước mắt nó. Mà nay, ngoại trừ gió thốc liên hồi, chỉ là một con đường sỏi đá kéo dài đến vô tận.

“Ngươi sẽ không bao giờ quên nó đâu, đúng không?” Chẳng biết từ lúc nào, Phi Dật đến bên cạnh nó, tựa vào tường thành bên cạnh nó.

“Đúng.”

“Thật đáng buồn, người sống vĩnh viễn không thể nào so sánh được với người đã khuất.”

Mộ Dung Nghi nghiêng người qua, nhìn những sợi tóc của hoàng huynh tán loạn trong gió mà thầm thở dài. Y cũng biết buồn chứ, chỉ là giấu đi quá lâu, đến cuối cùng lại quên mất làm sao để buồn rồi.

Cuộc sống của Mộ Dung Nghi dần dần bình thường trở lại, mỗi ngày nếu không đọc sách thì là chơi cờ với Tiểu Lam tử, khiến Tiểu Lam tử hơi không quen. Trước đây Mộ Dung Nghi lúc nào cũng trèo nóc nhà, leo cây bắn chim, không có việc gì thì lén chuồn ra thao trường, từ khi mười sáu tuổi đủ thì nghiện chạy ra ngoài cung, khiến cho Tiểu Lam tử nó ôm đầu ngồi trong Huề Phương điện không ngừng lẩm bẩm: “Sao giờ còn chưa chịu về…” Mà nay, chủ tử của nó lặng im đến thâm trầm.

Kì thực, Mộ Dung Nghi cũng không muốn thay đổi thói quen sống của mình, nhưng mỗi nơi chốn đều in dấu của Tiểu Vũ. Có những chuyện không phải không muốn nhớ, nhưng mỗi khi nhớ đến, lòng sẽ quặn đau.

Những ngày cuối hạ, Mộ Dung Phi Dật thu xếp việc triều chính dành ra một ngày một đêm đưa Mộ Dung Nghi đến mảnh đất ở ngoại ô.

“Ta còn nhớ, lúc đánh cược thắng thua với Ngũ ca cũng vào khoảng thời gian này.” Tòa nhà lớn chẳng thua gì phủ Vương gia.

Phi Dật mỉm cười, nắm tay Mộ Dung Nghi đi đến ban công.

“A…. Ruộng ngô lớn quá!” Mộ Dung Nghi tròn mắt, một mảnh xanh vàng dập dềnh như sóng bể, tít tắp không thấy chân trời, nhắm mắt lại, dường như còn nghe thấy mùi ngô nhè nhẹ ươm trong gió.

“Trước đây, đệ nói là thích chạy chơi trong ruộng ngô nhất, đệ nói rằng thích âm thanh gãy đổ của cây ngô, khi đệ giơ chân lên, thả người về phía trước, lúc sắp ngã xuống thì tiện tay kéo mấy cây ngô kia ngã xuống theo.” Ánh mắt Phi Dật trôi đi xa, tựa như đã đi đến một thế giới khác.

“Ha ha, hình như là vậy,” Mộ Dung Nghi sờ mũi, “Chỉ là đệ không có nhớ là nói cho huynh nghe lúc nào hết nha!”

“Đúng vậy, chỉ có ta nhớ mà thôi, lúc trước đệ gọi ta là Phi Dật ca ca.”

“Hoàng huynh, từ khi nào mà ngươi bắt đầu dịu dàng với ta vậy?”

“A…” Mộ Dung Phi Dật buông rũ mi rèm, “Ta đối với em chưa hề thay đổi, chỉ là, em chưa bao giờ nhận ra thôi.”
2 tháng nữa….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play