Một mũi tên phóng thẳng về phía Mộ Dung Nghi, nó chỉ kịp hét lên một tiếng, vô thức lùi lại rồi ngã xuống, “Phập——” đầu tên cắm phập vào thân cây, Mộ Dung Nghi chỉ thấy trên cổ đau rát, giơ tay sờ lấy, âm ấm, chảy máu rồi!

Rốt cục, cái thứ giết người này của đứa nào! Mộ Dung Nghi loạng choạng ngồi dậy muốn nhắc nhở kẻ bắn phải cẩn thận chút, đừng có thú không thèm bắn mà đi bắn người.

Cách đó không xa tim của Mộ Dung Phi Dật mém chút là ngừng đập, hắn trợn mắt, cổ họng bất kì âm thanh nào cũng không thốt lên được, mà hai chân đã bất giác chạy đến, mắt thấy đứa ngốc kia còn ngơ ngáo đứng dậy làm bia tập bắn cho kẻ khác.

“Tiểu Hà tử! Nằm xuống!” Phi Dật khản giọng gào lên, trong một khoảnh khắc cả cánh rừng đều vang vọng lại tiếng của hắn, Mộ Dung Nghi giật bắn cả người vì sợ, “Ầm——” một tiếng liền rơi xuống hồ, nước bắn tung tóe.

Trong nháy mắt, Mộ Dung Nghi nghe thấy “Vút——” qua trên đầu mình một mũi tên.

Mộ Dung Phi Dật không suy nghĩ nhiều, giương cánh cung lên, động thái như nước chảy mây trôi, và 3 mũi tên với tốc độ chóng mặt lao đi, trong rừng ngay lập tức truyền đến âm thanh lao xao, “Để hắn đi!” Phi Dật xoay người lại, chau mày, thấy Mộ Dung Nghi bị nhúng nước đến ngẩn ngơ.

Mộ Dung Nghi bình tĩnh lại, nhìn Lục ca đang đi về phía mình, bước đi nhanh nhưng nặng nề, như cột đá vào chân, ánh mắt tựa quỷ Tula nơi địa ngục, Mộ Dung Nghi dưới khí thế kinh khủng đó ngay cả đứng cũng đứng không nổi.

“Rào rào——” Phi Dật lội vào nước đến trước mặt Mộ Dung Nghi, lần đầu tiên sự giận dữ bên dưới lớp mặt nạ tươi cười bất luận có bao nhiêu khinh rẻ hay chòng ghẹo của Lục ca, mà cả người nó đang bị chiếc bóng của Lục ca che khuất.

Chỉ kịp thấy Mộ Dung Phi Dật vung tay lên, chát một tiếng, một cái tát in lên mặt, Mộ Dung Nghi cảm nhận được trời đất xoay chuyển, rồi ngã úp vào trong nước, ùng ục uống vài ngụm nước.

Thở gằn vài hơi, Mộ Dung Phi Dật vẫn đứng lặng im, trợn trừng mắt, thiếu chút nữa đã tức đến không suy nghĩ mà nói thẳng, cứ thế mà ấm ức vô cùng, sắp nội thương tới nơi.

“Lại đây cho ta!” Phi Dật túm vai Mộ Dung Nghi, giống như gà mà xách đi.

“Úi!” Mộ Dung Nghi đau tới méo mặt.

“Ngươi la cái khỉ gì!”

“Đau mà—— đau—— chân đau lắm——”Mộ Dung Nghi bèn rên đau, thằng điên kia! Đừng có xách nữa, ngộ sắp tàn phế tới nơi rồi.

Mộ Dung Phi Dật đang phăm phăm đi phía trước bỗng nhiên ngừng lại, xoay người, Mộ Dung Nghi thấy cả chân và lưng của mình đều được nhấc bổng lên, rào một tiếng từ dưới nước vọt lên, hồn về rồi mới thấy hóa ra Mộ Dung Phi Dật đang bế mình.

Mộ Dung Nghi vẻ mặt không thể tin được nhìn sườn mặt lạnh lùng của Lục ca, chắc không phải người này không màng sống chết mà kiên quyết tha mình như người chết rồi từ dưới hồ lên, sau đó cười khó ưa nói ‘đồ nhà quê’ đâu ha?

Chỉ trong chốc lát, bản thân đã bị Mộ Dung Phi Dật đặt lên bờ.

Trước mắt Mộ Dung Nghi chính là Lục hoàng tử đang ngồi ở bên, cúi đầu, hai tay ôm lấy mặt nó, dường như bị sốc rất nặng, một hồi lâu sau, buông tay rồi nhẹ giọng hỏi nó, “Có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không?”

Mộ Dung Nghi nói không nên lời, chỉ biết ngây ngốc gật đầu.

“Chân nào bị trật đâu?”

Mộ Dung Nghi lại ngây ngốc chỉ chỉ vào chân trái. Phi Dật nhẹ nhàng nâng chân trái của nó lên, vén ống quần ướt sũng của nó lên, mắt cá chân của nó sưng như bánh bao mới ra lò của Ngự Thiện phòng. Phi Dật nâng cổ chân nó lên, xoay xoay, Mộ Dung Nghi lập tức la oai oái, vô cùng thảm thiết.

“Còn đau chắc là không bị thương đến xương đâu.” Phi Dật ném cho nó một cái lườm, tiếp tục xoa bóp, Mộ Dung Nghi không dám hé nửa lời, nén đau, mặt mũi trắng bệt cả ra.

“Còn bị thương chỗ nào nữa không?”

“Cổ…” Mộ Dung Nghi cố chỉ vào vết xước khi mũi tên kia sượt qua.

Phi Dật ngẩng đầu, trong mắt nháng lên sự kinh ngạc, sau đó chậm rãi vươn tay, vén đi những sợi tóc ướt dán trên cổ Mộ Dung Nghi, thấy được vết tích màu máu kia, ngón tay run lên, chỉ một chút nữa… Chỉ một chút nữa thôi thì đứa ngốc này đã mất mạng rồi.

Mộ Dung Nghi nhìn gương mặt Lục ca, lưỡng lự hỏi “Không phải huynh ghét đệ lắm ư? Sao lại đối xử tốt với đệ quá vậy?” Vừa dứt lời, nó mới biết được là mình thật sự rất ngu.

Trên mặt Phi Dật hiện lên một nét cười, người Mộ Dung Nghi cũng hiện lên một tầng gai ốc.

“Muốn biết ư?” Ngón tay Phi Dật nhẹ nhàng chạm vào môi Mộ Dung Nghi.

Còn chưa kịp trả lời, cả người Mộ Dung Nghi đã bị người đối diện đẩy ngã, đôi môi ngay lập tức bị đặt ở giữa môi Phi Dật, vừa định mở miệng, lưỡi đối phương liền trượt vào theo kẽ hở của hai cánh môi, vật trơn ướt ấy bướng bỉnh tiến vào không nhân nhượng, đến khi tìm được đầu lưỡi của Mộ Dung Nghi, đầu tiên là chơi trò quấn quýt va chạm, vừa thả lỏng cho nó một chút lại lao vào triền miên không dứt, nó muốn né tránh, tiếc rằng bàn tay đang ghì sau ót căn bản không cho nó cơ hội đó, trái lại lưỡi của mình còn bị mút vào mãnh liệt hơn. Lưỡi Phi Dật tại trong miệng Mộ Dung Nghi châm ngòi lửa, lẽ ra chỉ lướt qua thôi rồi kết thúc nhưng đôi môi lại không nghe lời mà nhếch lên. Cánh môi Mộ Dung Nghi bị mút đến tê dại, nước bọt không nuốt xuống được dọc theo khóe miệng chảy xuống.

Bàn tay lúc đầu mạnh mẽ ghì đầu của Mộ Dung Nghi chậm rãi trượt xuống, đi tới cổ, Phi Dật đẩy môi Mộ Dung Nghi ra, không khí ùa vào, trong tâm trí Mộ Dung Nghi trống rỗng, chỉ biết thở gấp liên tục, và môi Phi Dật từng chút một chạm vào chân mày, mặt, rồi vành tay của nó bị Phi Dật ngậm lấy, nhay liếm, thân thể Mộ Dung Nghi như bị điện giật, đột nhiên giật mình nhận ra tình huống trước mắt là vô cùng không bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play