Ban đêm, tại Lạc hà điện ngọn đèn dầu vẫn thong dong cháy, nhưng thiếu mất cảnh ca múa thanh bình hằng ngày. Mộ Dung Phi Dật ngồi tại thư trác, một tay cầm chặt khối ngọc bội tinh tế kia mà ngắm nhìn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mảnh ngọc tựa như đó chính là bảo vật quý giá nhất trần đời.

“Vệ Phong….”

Ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một thân ảnh màu đen lặng đứng.

“Ngươi nói, ta có đẹp không?” Ánh mắt của Mộ Dung Phi Dật vẫn chưa từng rời khỏi mảnh ngọc.

Bóng đen vẫn luôn im lặng, Mộ Dung Phi Dật khẽ cười, “Không sao đâu, ngươi cứ nói thật đi, ta muốn nghe.”

“…Hậu cung ba nghìn mĩ nhân, đều không so được với bệ hạ.” Giọng nói lãnh tĩnh mà kiên định.

“Vậy, sao hắn không muốn nhìn ta lại chạy ra ngoài nhìn nhìn những thứ dong chi tục phấn kia?”

“Thuộc hạ ngu dốt.”

“Cũng phải, ta còn không hiểu thì làm sao ngươi biết được?”

Mộ Dung Nghi hôm nay cùng Tiểu Vũ cưỡi một trận thống khoái, trên đường trở về đã sớm quên mất ước định, ngày hôm sau vẫn còn muốn quất roi tiếp.

Bên ngoài thao trường là một khoảng đất trống, nở đầy những đoá hoa nhỏ màu vàng, trải dài thành cả một vùng rộng lớn, ráng lam chiều đổ xuống, phủ lên trên tầng tầng lớp lớp hoa vàng ấy một sắc màu tuyệt đẹp. Mộ Dung Nghi kéo Tiểu Vũ lên phía trước: “A! Lúc trước ở ngoài cung ta đã thấy qua loại hoa này!”

“Thật không?” Tiểu Vũ cũng có chút hiếu kì, chồm hổm ngồi xuống.

Mộ Dung Nghi nhếch miệng lên, nhẹ nhàng ngắt một cành hoa, liền thấy chất sữa trăng trắng chảy ra, Tiểu Vũ tròn xoe hai mắt nói: “Thú vị thật nha…” Nói xong cũng bẻ lấy một cành.

“Khoảng mấy ngày nữa thôi, mấy bông hoa này sẽ biến thành một đám bông tròn tròn nhỏ nhỏ, gió thổi qua, cánh hoa như tơ trời bay đi khắp nơi, đậu đầy khắp cả người luôn.”

“Thật à? Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau xem đi!” Đôi mắt Tiểu Vũ lại sáng lên, Mộ Dung Nghi mỉm cười, đôi khi cảm thấy Thập đệ này chín chắn thâm trầm nhưng đôi khi lại thấy thằng bé vẫn chỉ là một đứa con nít mà thôi.

“Cửu ca…” Mộ Dung Vũ bỗng thả nhành hoa trong tay ra, quay đầu lại, những tia nắng cuối của ngày nhẹ rũ xuống trên gương mặt cậu, chiếc bóng mờ được tạo nên nơi giữa khuôn mặt đầy nét thăng trầm cùng với ánh nắng khiến người ta bị hãm sâu vào trong sự mê hoặc ấy, trong giây lát lòng Mộ Dung Nghi như chùng xuống.

Giữa ngỡ ngàng, đôi môi nào ấm áp chạm lên mặt Mộ Dung Nghi, do dự đến bên khoé môi mềm, gương mặt Tiểu Vũ nghiêng nghiêng, hiện ra một đường cong nơi sóng mũi cao thẳng, lưỡi cậu nhẹ nhàng tiếng vào từ khoé môi Mộ Dung Nghi, chạy lung tung một hồi, như là cố tình quyến rũ, thân thể Mộ Dung Nghi không khỏi run lên, vươn tay muốn đẩy Tiểu Vũ ra, đối phương như đồng ý rời khỏi, nhưng một khắc sau lại dùng môi bao trọn lấy môi mình, đầu lưỡi tiếp tục trở vào, mút lấy, đảo qua …. Quyến luyến đến quên cả đường về.

“Ta thích huynh, Cửu ca.” Tiểu Vũ bên tai Mộ Dung Nghi thì thầm.

Mộ Dung Nghi ngây cả người. Nó không ngốc, đương nhiên hiểu ‘thích’ này không phải là ‘thích’ theo kiểu bình thường.

“A…” Mộ Dung Nghi vỗ vỗ vào con tim đang đập đến điên cuồng của mình, đột ngột đứng dậy, bối rối nhìn Mộ Dung Vũ vẫn còn đang ngồi xổm như ban đầu.

Đêm hôm ấy, Mộ Dung Nghi cứ lăn qua lăn lại trên giường, nhớ về chiếc hôn của Tiểu Vũ. Nếu nói giống với nụ hôn của tên Mộ Dung Phi Dật điên kia thì hoàn toàn không giống, trong nụ hôn của Phi Dật ẩn chứa sự nóng nảy cùng xâm chiếm đến khó lòng hiểu được, mà Tiểu Vũ lại như cơn gió tháng hai nhè nhẹ thổi lay cành liễu xanh ven hồ, làm người ta không kềm được mà đến gần hơn nữa, cúi đầu xuống, liền có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình in soi nơi mặt hồ trong vắt.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Nghi sai Tiểu Lam tử chạy đến Ngọc Vinh điện nói với Tiểu Vũ là mình hôm nay bận, sau đó liền trốn sang chỗ của Đinh Hiên.

Đinh Hiên thở dài nhìn Cửu đệ có giường không nằm lại chạy tới đây chiếm giường của mình, lật tiếp một trang sách, chân thành hỏi: “Cửu đệ đây là làm sao vậy? Bị ai bắt mất hồn rồi à?”

Mộ Dung Nghi không đáp lại, vẫn ngây nhìn đỉnh giường không chớp mắt.

“Chẳng phải hôm nay đệ hẹn với Tiểu Vũ đi cưỡi ngựa à?”

“Tiểu Vũ? Tiểu Vũ làm sao?” Mộ Dung Nghi bỗng nhiên quay đầu lại, mất thăng bằng nên mém chút nữa là lọt xuống giường.

“Ta hỏi, không phải hôm nay đệ hẹn với Tiểu Vũ đi cưỡi ngựa à?” Đinh Hiên bất đắc dĩ cười cười.

“Ây…” Mộ Dung Nghi thở dài.

Đinh Hiên lập tức khép sách lại, ngồi cạnh Cửu đệ đã sớm thất thần, khẽ ghé vào tai hắn, nói: “Sao vậy? Tiểu Vũ hôn ngươi ư?”

Người thiếu niên vốn dĩ đang vô thần bỗng giật mình, ngẩng đầu lên: “Huynh thấy?”

Đinh Hiên trong lòng đã rõ, cười cười: “Đoán thôi, chuyện này sớm muộn gì cũng đến.”

“Hả?” Mộ Dung Nghi phải kinh ngạc, đáng lẽ ngay lúc này Tứ ca phải làm ra cái mặt giáo huấn mà dạy dỗ bọn nó, cái gì mà “Nam nam yêu nhau là trái với âm dương chi đạo”, “Huynh đệ tuyệt đối không được có hành vi trái với luân thường đạo lí như thế” các loại chứ…

“Ngươi có thích đệ ấy không?” Đôi mắt lõi đời của Đinh Hiên nhìn quanh, rồi hỏi một câu. Lần thứ hai nhận được ánh nhìn kinh ngạc của Mộ Dung Nghi.

“Bọn đệ đều là nam, hơn nữa còn là huynh đệ…”

“Phụ Hoàng của Phụ Hoàng, vị Thường Đức đế- gia gia của chúng ta, yêu Lãnh Ngự Phong tướng quân là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng lại chẳng có ai quở trách bọn họ cả. Thường Đức đế trị quốc an dân, Lãnh tướng quân chinh chiến lập công, tình duyên của bọn họ thậm chí còn được lưu truyền thành giai thoại truyền kì.”

“Vậy sau đó?” Mộ Dung Nghi tự nhiên có hứng thú.

“Sau này, Lãnh tướng quân một lần thắng trận, trên đường trở về đã bị ám sát, tạ thế lúc chỉ có 42 tuổi.”

“A?” Mộ Dung Nghi bỗng cảm thấy xót xa, “Vậy còn Hoàng đế gia gia?”

“Hoàng gia gia cắt tóc mình chôn theo cùng Tướng Quân, lại trị quốc thêm 12 năm nữa. Có một đêm, Hoàng gia gia bảo với thị nhân của mình, đêm nay Ngự Phong trở về đón ta, tất cả mọi người ai cũng đều nói là do Hoàng gia gia quá đỗi nhớ nhung Lãnh tướng quân mà thôi. Thế nhưng, sáng hôm sau, người ta phát hiện Hoàng gia gia đã băng hà thật.”

Mộ Dung Nghi nghe xong chuyện xưa này, thẫn thờ nói: “Vậy, hai người họ có được xem là không được bên nhau không?”

“Ta kể chuyện này cho đệ nghe, là mong đệ có thể thấy rõ được lòng mình, không nên đánh mất thứ quan trọng nhất của bản thân mình. Chúng ta không giống với con cháu của những bách tính bình thường, chân tâm của người khác đối với chúng ta, dù chỉ là một chút mà thôi, càng phải biết trân trọng.” Đinh Hiên vỗ vỗ vai Mộ Dung Nghi, tình ý sâu xa.

Vừa dứt lời, một tiểu thái giám xồng xộc chạy vào nói: “Xảy ra chuyện rồi! Trừng phi nương nương xảy ra chuyện rồi!!!”

Trừng phi? Không phải chính là mẫu phi của Tiểu Vũ hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play