Chung Bình ngủ rất say, ngực chầm chậm nhấp nhô, hơi thở dán vào bên dưới cổ anh, đôi chân nhăn nheo trắng bệch trở nên ấm áp.
Tay Lục Thích mỏi nhừ, quay cổ tay, gió từ chiếc quạt điện nhỏ cũng di
chuyển theo anh, thổi trúng vào tóc mái Chung Bình. Lục Thích dùng ngón
út gạt tóc mái ra, khẽ thở dài, cánh tay đặt lên ngực, quạt chĩa về phía cô, tay kia ôm chặt lấy cô, bản thân cũng nhắm mắt lại.
Anh ngủ không quen, quạt rơi xuống mấy lần làm anh thức giấc, từ từ nhắm
hai mắt nâng quạt lên, lặp lại mấy lần, lần cuối cùng khi mở mắt, anh
nhìn đồng hồ trong tay.
Bốn rưỡi sáng...
Không qua bao lâu nữa trời sẽ sáng rồi.
Giấc ngủ của Lục Thích không đủ, lười biếng không muốn cử động, đầu óc trống rỗng, nhìn chằm chằm đỉnh lều một lát, sau một lúc lâu, mới khẽ hít
thở, đặt chiếc quạt đã hết pin sang bên cạnh, nghiêng đầu nhìn người
trong lòng, cẩn thận rút cánh tay ra.
Động tĩnh rất nhỏ, nhưng vẫn khiến người tỉnh.
"Hử..." Chung Bình không mở được mắt ra, khẽ giật mình.
Lục Thích rút cánh tay ra, nâng đầu cô, khẽ nói: "Còn sớm, em ngủ tiếp đi."
Chung Bình mơ màng, cũng chưa ý thức được gì, lẩm bẩm hỏi: "Sao anh còn chưa đi qua, Bình An..."
Lục Thích cười, "Hiện tại anh đi qua đây."
Cẩn thận đặt đầu cô lên chiếc gối bên cạnh ba lô, chỉnh lại tóc mái cho cô, Lục Thích cúi xuống khẽ hôn lên miệng cô, "Anh đi nhé?"
Chung Bình nhắm mắt lại nói: "Ừ, ngủ ngon."
Lục Thích lại cười, hôn cô lần cuối, mới xoay người rời đi.
Vừa kéo khóa ra, anh đột nhiên quay đầu lại, tìm một chút, lấy tấm thảm nhỏ, đắp chân cho Chung Bình.
Vừa đắp được lên, hai chân kia đá văng thảm ra.
"Chậc!" Lục Thích nhìn người ngủ say, lại ngồi xổm xuống, kéo thảm đắp lên người cô.
Cánh tay Chung Bình vung lên, trở mình, thảm lại rơi sang bên cạnh.
Lục Thích buồn cười vỗ vào chân cô một cái, cuối cùng mặc kệ, chui ra ngoài lều.
Mùa hè trời hửng sáng sớm, bên ngoài tranh tối tranh sáng, mặt đất ẩm ướt, không nghe thấy tiếng người.
Lục Thích vươn vai, xách quần đi về phía rừng cây, đi được nửa đường, phía
sau truyền đến tiếng kéo khóa lều, nhìn lại, anh huýt sáo.
Cao Nam vừa tỉnh lại, nghe thấy tiếng này, híp mắt nhìn qua, thấy Lục Thích quay đầu, đi đến gần hỏi: "Dậy rồi?"
Hai người cùng đi vào rừng cây, cách một gốc cây, cởi quần, xả nước.
Lục Thích ngáp một cái, hỏi: "Cậu ngủ ở lều nào?"
Cao Nam: "Từ Điển chuyển sang lều của Bình An, để lại lều cho chúng ta."
"Rộng không?"
"Cái gì rộng không?"
"Lều."
Cao Nam: "Bằng lều của cô Chung."
Lục Thích ghét bỏ: "Nhỏ quá, cậu đi tìm lều khác đến đi."
"Trời sáng rồi tôi đi tìm."
Lục Thích lại nói: "Đừng gọi là cô Chung, gọi Chung Bình đi."
Cao Nam cười.
Nhịn cả đêm, cuối cùng đã được xả nước, Lục Thích lắc cậu nhỏ, kéo khóa quần nói: "Này, có chút cảm giác trở lại năm đó không?"
Cao Nam: "Đi tiểu ven đường?"
Lục Thích: "Đâu chỉ tiểu ở ven đường, chỗ nào mà chúng ta chưa từng tiểu
qua. Góc tường, căn tin, bên giường, cột điện, thùng rác..."
Cao Nam cười nói: "Được rồi ông chủ, cậu nhớ lại chuyện năm đó mà không thể nhớ được chuyện bình thường chút sao? Cậu còn nhớ lúc chúng ta đi tiểu ở căn tin bị một đám vây đánh không?"
Lục Thích: "Sao không nhớ chứ, đánh cho bọn họ phải gọi cả ông nội ra."
"... Có phải cậu nên xua đuổi kí ức này đi không?"
Lục Thích hừ một tiếng, cười thở dài: "Không ngờ Trương Gia Thôn này cũng để chúng ta lưu lại kí hiệu."
Cao Nam: "..."
Hai người chỉnh xong quần, vừa trò chuyện vừa đi về, đi qua lều của Chung
Bình, Lục Thích cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Cao Nam nhắc nhở: "Đi thôi."
"Hả?" Lục Thích nhìn theo tầm mắt anh ta, nhìn về chiếc lều phía trước, cười, phất tay, "Đi thôi."
Cao Nam nhíu mày, nhìn thoáng qua đầu kia, mới theo sau.
Lều của Từ Điển cũng giống lều của Chung Bình, Lục Thích đá văng mấy thứ
linh tinh, tùy ý nằm xuống, tranh thủ thời gian ngủ. Cao Nam đá anh:
"Dịch sang một chút."
Lục Thích xoay người, không nhúc nhích.
Cao Nam lắc đầu, đành phải chấp nhận.
Chung Bình bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức, dụi mắt, lại nằm úp mặt xuống gối, cuộn mình ngủ một lát, mới ngồi dậy.
Từ trước đến nay khi mới tỉnh dậy đầu óc cô luôn chậm chạp, bàn chân, nhìn chằm chằm chiếc thảm bên cạnh một lúc lâu, nhận ra mình đang ở đâu, cô
mới đi ra ngoài lều.
Trời đã sáng, không có ánh nắng, đã có người đi lại. Chung Bình ngáp mấy cái, lấy đồ đi rửa mặt, đi về phía vòi nước.
Lấy nước, nửa tỉnh nửa mê ngồi xổm xuống đánh răng, bên cạnh có người đi
tới. "Ọc ọc" một lát, lấy nước trên đầu cô, cũng ngồi xổm xuống.
Chung Bình nhìn thấy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một nửa, miệng ngậm kem đánh răng hỏi: "Anh dậy sớm thế?"
Lục Thích khép hờ mắt, làm bộ vừa tỉnh, "Ngủ không ngon."
"Không quen ngủ lều sao?"
"Có lẽ vậy."
Cao Nam cùng đi tới muốn lấy nước, Chung Bình lùi sang bên cạnh, Cao Nam gật đầu với cô.
Chung Bình tiếp tục đánh răng, cánh tay co lại, tóc mái bay bay, thoạt nhìn
linh hoạt. Lục Thích ngứa tay, ngậm kem đánh răng, chìa tay ra đè xuống.
Chung Bình cúi đầu, "Hử?"
Lục Thích: "Tóc mái."
"Không sao." Chung Bình lấy tay vuốt tạm.
Cô vừa ngủ dậy, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, làn da ửng hồng, kem đánh răng
dính trên miệng, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch không thông minh như bình
thường.
Lục Thích quan sát một chút, súc miệng, phun mạnh, bọt nước hắt vào ống quần Chung Bình.
"Á..." Chung Bình tránh sang bên cạnh, lườm ra hiệu anh chú ý một chút.
Lục Thích nhíu mày với cô, để đầu bàn chải vào trong cốc ngoáy, lúc đứng dậy thuận tay sờ đầu cô.
Mọi người dần dần thức dậy, rửa mặt xong, ăn sáng, sau đó đội trưởng Hà phân công nhiệm vụ ngày hôm nay.
"Vẫn giống như hôm qua, mấy người Bình An Từ Điển một đội, mấy người A Giới
đi theo tôi, tiếp tục cứu thôn dân bị mắc kẹt, những người khác..." Đội
trưởng Hà nhìn về phía Chung Bình, "Tiểu Chung đợi tập hợp với phân đội
Hưng Đức, lên trực thăng cứu viện."
Tinh thần Chung Bình chấn động, lớn tiếng nói: "Rõ!"
Cao Nam và Lục Thích vây bên cạnh xem, Cao Nam nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Trực thăng... to như thế? Sao lại chọn Chung Bình?"
Anh ta cũng biết Chung Bình đăng kí thi bằng lái trực thăng cá nhân với Lục Thích, hỏi: "Cô ấy có thể lái được trực thăng?"
Lỗ tai đội trưởng Hà thính, không ngại giải thích một câu: "Tiểu Chung là
một trong số ít những đội viên của SR tham gia huấn luyện nhiệm vụ trực
thăng, từng tham gia nhiều vụ giải cứu bằng trực thăng, kinh nghiệm
phong phú."
Lục Thích nhìn về phía Chung Bình, cô đang đứng thẳng, khuôn mặt nghiêm
túc, dường như đã chuẩn bị tốt, giây tiếp theo có thể lao tới hiện
trường cứu viện.
Phân đội SR Hưng Đức phái hai phi cơ trực thăng tham dự nhiệm vụ cứu viện lũ lụt, lúc này trực thăng đang đỗ ở sân bay Khánh Châu, đang liên lạc với bộ chỉ huy.
Không bao lâu, Chung Bình thuận lợi liên lạc được với nhóm bên phân đội Hưng Đức, lên trực thăng, bay về phía "đảo biệt lập".
Nước lũ không có dấu hiệu rút đi, sức nước vẫn mạnh như hôm qua, trực thăng
tìm kiếm người dân bị nhốt, không bị điều kiện trên mặt đất hạn chế, quá trình cứu viện thuận lợi hơn rất nhiều so với hai ngày trước.
Chung Bình phụ trách hạ xuống, đưa người bị nhốt lên trực thăng, bình an
chuyển đến mặt đất an toàn, một chiếc máy bay vận tải khác bay quanh thị tấn tiếp tế các loại vật tư cứu viện.
Lục Thích ở nơi đóng quân không có việc gì làm, châm một điếu thuốc, đi
loanh quanh một chút, nghe người ta bàn tán, nói trong mấy giờ nữa chính phủ sẽ phái lãnh đạo xuống thị sát thăm hỏi khu thiên tai, có đồ cứu
trợ của các nhà từ thiện đang trên đường đến.
Nhóm thôn dân còn đang ăn sáng, ủ rũ nên giải quyết nhà cửa bị ngập nước thế nào.
Bọn trẻ đang chơi đùa, không biết tự nhiên nổi lên tranh chấp, một đứa trẻ
đột nhiên gào khóc, một lát sau, lại có mấy đứa trẻ khóc theo.
Xung quanh ầm ĩ, Lục Thích ngậm thuốc quay trở về, suy nghĩ lại đi về khu an toàn gần vùng lũ lụt.
Đoàn đội trưởng Hà đã cứu được bốn thôn dân ra, ngưới lái thuyền đưa bọn họ về khu an toàn.
Thuyền tới gần, từ từ đưa người lên bờ, có hai người cần nhanh chóng cấp cứu,
đội trưởng Hà cho người nhanh chóng liên lạc với nhân viên y tế.
Sau khi bận rộn xong, anh ta mới có thời gian nhìn Lục Thích đang đứng giữa trời.
"Tiểu Lục, sao lại ở chỗ này? Có việc à?" Đội trưởng Hà hỏi.
Lục Thích nhìn hai thôn dân được nâng lên, quay đầu nói: "Đội trưởng Hà, tôi yêu cầu được tham gia cứu viện."
Đội trưởng Hà: "..."
Lục Thích tiến lên: "Dù sao tôi cũng đã tham gia huấn luyện mấy tháng rồi,
lúc này thêm một phần sức lục thì có thêm một phần hi vọng, đừng cân
nhắc." Anh đi đến bên cạnh đội trưởng Hà, vỗ cánh tay anh ấy, "Đi thôi,
tranh thủ thời gian."
Anh làm ra vẻ mạnh mẽ, không phải hỏi mà là trực tiếp thay người quyết
định, đội trưởng Hà cũng không để lãng phí thời gian, đi đến bên thuyền, nói: "Tất cả nghe theo tôi chỉ huy. A Giới, mang áo phao cứu sinh lại
đây!"
Lục Thích mặc áo phao cứu sinh vào, ngồi lên thuyền, lần đầu đi theo đội ngũ SR tham gia cứu viện ở hiện trường.
Trên thuyền còn có một đội viên cầm DV, anh nhìn nhưng cũng không hỏi.
Nước lũ bao phủ làng mạc, cứu người không phải là chuyện dễ, thôn dân kêu
cứu ở chỗ cao dễ dàng tìm được, còn có rất nhiều thôn dân lâm vào tình
trạng nguy hiểm, căn bản không có sức gọi bên ngoài kêu cứu.
Tất cả nhân viên cứu viện đều tập trung tinh thần.
Đội trưởng Hà nhận được lệnh, chỉ huy thuyền chạy đến một khu vực.
Xa xa là nhà một người dân, cầu vào đã bị nước lũ làm gãy, mười mấy người
đứng bờ bên kia vẫy tay cầu cứu với bọn họ. Thuyền dừng lại, mọi người
lên bờ, sau khi buộc chắc dây thừng, A Giới treo ngược người đi cứu
người.
Lần đầu tiên Lục Thích nhìn thấy cách cứu viện này, A Giới tới được bờ bên
kia, ôm một đứa trẻ vào lòng, cầm lấy dây thừng, đổi chiều bò lại, vừa
xuống đất, mọi người tháo đứa trẻ không ngừng khóc ra, A Giới lại đổi
chiều đi lên.
Sau khi cứu được năm người, thay đổi người, bận rộn mấy giờ, cuối cùng đã cứu được hơn mười người từ bờ bên kia.
Lục Thích ôm đứa trẻ lên thuyền, đi theo thuyền đưa người về, rồi vòng lại.
Lát sau lại phát hiện ba người bị nhốt trên lầu ba một nhà dân, tính toán
độ cao và sức nước, nghiên cứu xong phương án cứu viện, đội trưởng Hà
quyết định bắc thang bên nhà đối diện, cứu người ra.
Lục Thích hỗ trợ, nhìn đồng đội trèo từ thang lên cửa sổ đối diện, ôm người ra, cõng lên lưng, lại chậm rãi trở về, anh tiếp lấy người.
Tiếp xong ngẩng đầu lên, thấy một chiếc trực thăng bay qua đỉnh đầu, thân
máy bay màu trắng có chữ, khoảng cách quá xa anh không thấy rõ.
Liên tục cứu được ba người ra, lại giống như trước chuyển bọn họ đến khu an toàn.
Qua buổi trưa, không ai nhắc đến chuyện ăn cơm, Lục Thích đi theo thuyền lại phát hiện người dân bị nhốt.
Rời khỏi thuyền, cả người đều dính nước, lên mặt đất, Lục Thích kéo thang đặt lên đường, dẫm lên thang nói, "Từng người một!"
Từng người xuống một, kéo được người bị nhốt ra, thả lên thuyền.
Cả một buổi chiều, lên rồi xuống nước, phần dưới eo anh luôn ẩm ướt, đôi
ủng đi mưa trên chân cũng không có tác dụng, vừa thấp vừa lạnh, cả người khó chịu.
<!--==========DESKTOP CONTENT MIDLE 2===--> <!--Ambient video inpage desktop-->
Lại đưa người đến khu an toàn, anh chống eo thở, nhận lấy nước Cao Nam đưa tới, mở ra uống.
Cao Nam chia nước và bánh mì cho mọi người, nhìn mồ hôi rơi trên thái
dương, "Lại thêm hai khu ở tạm nữa, hiện tại bọn họ đã chuyển những
người ở lều qua đó."
Cả người Lục Thích không thoải mái, vừa ẩm ướt vừa nóng vừa mệt, rõ ràng
anh đã lấy áo phông coi như khăn mặt rồi, "Đủ ở không? Nhiều người thế
này..."
"Ầm ầm ầm..."
Trên bầu trời truyền đến tiếng trực thăng.
Lục Thích bỏ áo ra, ngẩng đầu xem.
Trực thăng màu trắng đi tới, dừng trên không, hai chữ "SR" cực lớn đập vào mắt anh.
Cửa cabin mở ra, một cô gái mặc đồng phục màu vàng, trước ngực cột lấy một đứa trẻ, từ từ hạ cánh xuống.
Một lát sau rơi xuống đất, cô gái cởi nút buộc đứa trẻ ra, đứa trẻ chạy
sang bên cạnh, trên máy bay lại có hai người xuống, cô cởi dây an toàn
cho bọn họ, dặn dò mấy câu, lại cài chặt nút, dây thừng từ từ thu lên
trời, cô rời khỏi mặt đất, bay lên giữa không trung, trở về trực thăng.
Nhóm thôn dân ngửa đầu lên, không ngừng lớn tiếng hô: "Cám ơn!"
"Cám ơn!"
"Vất vả!"
Người trên trời cũng vẫy tay, cánh quạt chuyển động, trực thăng bay đi, dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Lục Thích hít thở sâu, ngửa đầu, uống sạch chỗ nước còn lại, lau nước bên
miệng, ném bình về phía Cao Nam, tinh thần phấn chấn, "Ha" một tiếng, đi về phía nhóm đội viên, "Tiếp tục làm cho than đá bay!"
Trời tối, mọi người dần trở về nơi đóng quân.
Từ từ trở về, mọi người câu được câu không trò chuyện tình hình cứu viện
hôm nay, Lục Thích ngửi thấy mùi thối trên người, cau mày.
Bả vai bị người vỗ hai cái, quay đầu nhìn hóa ra là đội trưởng Hà.
Đội trưởng Hà nói đâu ra đấy: "Biểu hiện khá đấy."
Lục Thích: "..."
Lục Thích giơ cánh tay lên, cũng vỗ vai ông, "Chú chỉ đạo đúng đắn, gừng càng già càng cay."
Đội trưởng Hà: "..."
Tới nơi, không thấy người của anh, Lục Thích tìm một vòng, hỏi Bình An: "Chung Bình còn chưa trở về sao?"
Bình An chỉ về một hướng: "Cô ấy từ sân bay trở về, có lẽ là đi từ hướng đó."
Lục Thích chia cho anh ta điếu thuốc, châm lửa, trò chuyện hai câu, vẫy tay, đi về phía cửa nơi đóng quân.
Trời không trăng không sao, xung quanh tối mịt, Lục Thích ngồi xổm ở ven đường, hút thuốc, nhìn về phía đông.
Hút hết một điếu, anh đứng lên đi lên, thư giãn gân cốt một chút. Suy nghĩ, lại lấy một điếu ra, nhưng không hút.
Chung Bình và nhóm phân đội Hưng Đức đi về nơi đóng quân, bụng thật sự rất đói, cô đi nhanh hơn, rời khỏi đội ngũ.
Trên mặt đất toàn là đá vụn nước bùn và vũng nước, không thấy rõ đường, trên ống quần lại dính một đống nước bùn. Gần đến nơi, Chung Bình giống như
được trở về nhà, đột nhiên nhìn thấy một chút ánh sáng trong bóng tối.
Ánh sáng cách mặt đất hơn 10 cm, từ từ chuyển lên trên, dừng lại một chỗ,
lóe lên một chút, một điểm nho nhỏ, là thứ duy nhất ở trên con đường
phía trước chiếu sáng cho cô.
Làn khói lượn lờ bay đến, tiếng giày giẫm trên mặt đất bằng, đến trước mặt cô, âm thanh ngừng lại.
"Về rồi?"
"... Vâng."
"Có đói không?"
"Đói chết rồi."
"Đi thôi, nấu mỳ cho em." Lục Thích ôm bả vai cô, ngậm điếu thuốc vào miệng.
"Anh ăn chưa?" Chung Bình đi theo anh về nơi đóng quân.
"Không, anh cũng vừa về."
"Anh đi đâu?"
"Cứu viện."
"Anh đi cứu viện?"
"Có gì mà ngạc nhiên thế."
"Không ngạc nhiên... Vừa rồi sao anh lại đứng ở đây?"
"Chờ em đấy."
"..."
"Thuốc cũng sắp cháy hết rồi."
"..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT