Hai mươi mốt năm trước, Huyền Ky đạo trưởng đã bói quẻ, nói Đan Hoành là nữ biến nam.
Hoàng hậu thân là nam nhi, sao có thể là mẫu nghi thiên hạ.
Điên loan phượng đảo đích sao lầm, sao có thể cứu vãn?
“Nếu như trong lòng ngươi có trẫm, trẫm sẽ ngày ngày ở trong cung đợi ngươi
Nếu việc để ngươi ra đi khiến ngươi vui vẻ, trẫm cho dù đau đớn cũng quyết định buông tay”.
Đan Hoành tuy rằng thấu hiểu thâm tình của Hoàng đế, nhưng thân là nam nhi, liệu hắn có thể lưu lại?
Hắn và y làm thể nào để có thể hạnh phúc?
************
Đan Hoành rời cung đã được hai năm, bên ngoài phòng luyện công ở hoàng cung Đại Đồng quốc, Tiểu Tuyền Tử bồn chồn đứng chờ ở cửa, Hoàng thượng vào trong đã hai canh giờ nhưng hoàn toàn không có ý định bước ra ngoài, có điều y biết y không nên vào quấy rầy Hoàng thượng, bởi vậy y không biết làm gì khác hơn là đứng bên ngoài lo lắng suông.
Hai năm qua, Hoàng thượng thỉnh thoảng Hoàng thượng lại có một vài ngày tâm tình không vui, đặc biệt là hôm nay, đến thượng triều Hoàng thượng cũng không có tâm tình, các đại thần cũng đều biết, hôm nay chính là ngày giỗ của Ngự tâm hoàng hậu, bởi vậy không một ai trình bản tấu, để Hoàng thượng có thể có một ngày thanh tĩnh tưởng nhớ hoàng hậu.
Ngươi hỏi đây là chuyện gì? Vào ngày này, Hoàng thượng đi lại trong cung, tới những nơi mà dấu chân hoàng hậu từng đặt, từng nơi, từng nơi một, hoàng thượng nhất định đều hồi tưởng.
Biểu tình hoài niệm đau lòng của Hoàng thượng khiến cho bọn y không đành lòng, thế nhưng cho dù muốn khuyên nhủ hay an ủi thì đều không thể, bởi người đã chết đâu thể sống lại, duy chỉ mình Tiểu Tuyền Tử biết, Hoành chủ tử không có chết, chỉ vì sự tình xảy ra khiến ngài ấy không thể lưu lại trong cung được nữa.
Hiện tại, sau khi tỉ mỉ suy ngẫm lại sự kiện cách đây hai năm, y thấy trong chuyện này có điểm khả nghi, y cũng bàn bạc qua với Ninh Bình, có điều không biết Ninh Bình đã điều tra tới đâu.
Tiểu Tuyền Tử đang mải suy nghĩ thì Ninh Bình đi tới:
“ Hoàng thượng chưa ra ngoài sao? Ngài ấy vào trong đã lâu chưa?”
“Đã hai canh giờ rồi, bữa trưa cũng không dùng, từ lúc vào tới giờ cũng không thấy đi ra”.
Ninh Bình nhắm hai mắt lại, y phân vân không biết có nên nói sự tình y đã tra ra cho Hoàng thượng không. Có điều nhìn thấy bộ dạng Hoàng thượng như vậy y không đành lòng, Ninh Bình bèn vẫy lui các cung nhân.
“Chuyện ngươi muốn ta điều tra ta đã điều tra ra rồi”.
“Chuyện gì?”
“Về Đan Hoành.”
“Ồ! Vậy sự thật thế nào?”
“Ngươi đoán đúng, quận chúa và hắn hoàn toàn không phát sinh chuyện gì, quận chúa chẳng qua là lợi dụng hắn để thoát thân, hiện tại hài tử của nàng đã hơn một tuổi, hiện nàng đang ở phía Bắc kinh thành, còn Đan Hoành, sau khi xuất cung bị quận chúa nhốt, ngây người trong ngục ba tháng, sau đó liền thả đi, sau khi ra ngục, hắn lấy tên giả là A Giáp, hắn giấu toàn bộ tung tích trước kia, có điều hiện tại cũng là người có chút tiếng tăm ở địa phương”.
“Ta chỉ quan tâm tới việc hiện Hoành chủ tử đang ở đâu?”
“Quận Lĩnh Nam”.
“Đất phong của ngươi! Vừa hay!”
“Đúng vậy, ta đến gặp Hoàng thượng xin nghỉ phép để đi kiểm chứng việc này”.
“Được, đợi Hoàng thượng ra ngoài ta sẽ xin phép thay ngài, Trữ Hầu gia, ngài nói xem, nếu như hai năm trước không có chuyện gì, vậy tại sao ngài ấy không trở lại?”
“Ta nghĩ hắn không còn mặt mũi nào quay lại”. Đang nói chuyện với Tiểu Tuyền Tử thì Hoàng đế đi ra, Ninh Bình liền xin phép Hoàng đế được trở về Lĩnh Nam.
Hoàng đế liền nói với Tiểu Tuyền Tử: “ Còn một tháng nữa là quốc khánh lần thứ hai trăm của Đại Đồng quốc, Trẫm dự định tới Linh Sơn tự cầu phúc cho dân chúng Đại Đồng quốc. Trẫm định sáng sớm mai sẽ lên đường, ngươi chỉ cần chuẩn bị đơn giản thôi, trên đường đi sẽ đi qua Lĩnh Nam, trẫm sẽ ở đó vài ngày, xem Ninh Bình điều hành Lĩnh Nam thế nào, ngươi phái người đi báo cho y một tiếng”.
“Nô tài tuân chỉ”.
Lại nói về Đan Hoành, sau khi gặp rủi ro tại Lĩnh Nam, bị tống vào ngục ba tháng, sau khi được thả trên người không có lấy một đồng, đang lang thang trên đường thì gặp một bà lão mù, hắn liền giúp đỡ bà lão, do đó mà nhận một người là mẹ nuôi, một người là nghĩa huynh. Rồi từ đó hắn sống tại nhà hai người này.
Hôm nay sắc trời cũng không tệ lắm, Đan Hoành đã sớm gánh củi trở về, nghĩa huynh của hắn muốn mở một sạp hàng, đối với một văn nhân thì cũng chỉ có cách vẽ tranh bán chữ mà sống, thế nhưng luôn bị người ta lừa gạt, bởi vậy Đan Hoành thường đi theo, ngày nào cũng vậy.
Đan Hoành đi ra sạp hàng thì thấy tên lưu manh Tiểu Mã đang đi tới quấy rối.
Nói thật tên tiểu tử này trí nhớ rất tồi, vì việc y thường xuyên mua hàng mà không trả tiền nên Đan Hoành và y đánh nhau rất nhiều lần, trên cơ bản là mỗi tháng hắn lại đánh y một lần rồi một lần ngồi tù.
Ngươi hỏi vì sao Đan Hoành lại phải ngồi nhà lao ư? Ngươi đừng quên đây là Lĩnh Nam quận, kỷ cương nghiêm minh, theo luật, đánh nhau ngoài đường nhốt ngục 3 ngày, Huyện lệnh ở đây cứ theo phép mà làm.
Đan Hoành thấy Tiểu Mã lại cướp đồ của người khác mà không trả tiền, hỏa khí lại bốc lên, nghĩa huynh của hắn Lam Lâm Văn thấy khuôn mặt tức giận của hắn liền biết nhất định sắp xảy ra chuyện.
“A Giáp, không cần can thiệp, ngươi trước đây đánh nhau với bọn chúng nhiều lần rồi, mỗi lần lại bị nhốt trong ngục ba ngày, sau khi thả ra, bọn chúng lại ngựa quen đường cũ, chứng nào tật nấy, sao ngươi có thể quản được, mà ngươi cũng không cần phải can thiệp nhiều như vậy .”
“Ngươi không cần phải khuyên, nếu mặc kệ chúng thì ta cũng khí tới mức sinh bệnh”.
Nói rồi Đan Hoành liền đi tới chỗ nhóm Tiểu Mã, nói lý với bọn chúng, rồi lại như thường lệ, dùng lời không được đành phải động thủ, rồi bị người của nha môn bắt đi, vào trong đại lao, quản ngục nhìn thấy Đan Hoành cùng nhóm Tiểu Mã liền hỏi:
“ A Giáp, Tiểu Mã, các ngươi sao đã lại vào đây rồi? Đây là lần thứ mấy rồi? Đại Đồng quốc lại nuôi không các ngươi ba ngày, vào đi!” Quản ngục bất đắc dĩ lại nhốt Đan Hoành và Tiểu Mã lại với nhau.
(Xời ơi, tưởng em nổi tiếng thế nào, ra là nổi tiếng vì chuyện mỗi tháng lại có ba ngày ăn cơm tù a~~~~~~~~=)) ).
Ngày đầu tiên trong tù, Đan Hoành và Tiểu Mã lại đánh nhau một trận, Tiểu Mã đánh không lại Đan Hoành liền giở võ cắn, cắn ba phát tới chảy máu trên tay Đan Hoành, quản ngục đành phải để bọn hắn ở hai phòng giam khác nhau.
Ngày thứ hai và thứ ba, Đan Hoành và Tiểu Mã ngồi trong phòng giam chửi nhau, rồi cùng thỏa thuận đợi tới ngày thứ tư khi được thả ra ngoài sẽ tìm một bờ sông thanh vắng đánh nhau một trận.
Thế nhưng đợi tới ngày thứ năm mà quan nha hoàn toàn không có ý định thả người, Đan Hoành ngồi trong ngục mãi sinh buồn chán, liền hỏi cai ngục: “ Ngục tốt đại ca, sao qua ba ngày rồi mà chưa thả người?”
“Xin lỗi, quận hầu của chúng ta trở về, nghe nói vài ngày nữa Hoàng đế sẽ đi qua nơi này, vì đề phòng chuyện bất trắc, cũng bởi các ngươi thường xuyên nháo sự, nên nói đành để các ngươi trong nhà lao ủy khuất vài ngày, có điều Huyện lệnh ra lệnh chuẩn bị đồ ăn đầy đủ cho các ngươi, các ngươi ở đây không phải trả tiền, chẳng phải tốt sao?”
“Y tới đây?” Đan Hoành thất thần nghĩ ngợi.
“Ta thì không có vấn đề gì? Có rượu không? ” Tiểu Mã nghe vậy liền nói, Đan Hoành nghe thấy vậy khí đầy một bụng, thật hắn chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy, đánh không lại thì giở trò cắn, hơn nữa còn vì đồ ăn mà danh dự, mặt mũi cũng đêm vứt qua một bên.
“Ngươi đồ vô sỉ! Còn đủ tay chân sao không tìm việc mà làm, thật là không đáng sống!”
“Hoàn toàn không phải như vậy, vốn ta muốn xin vào là gia nô cho quận hầu để lấy chút uy phong, thế nhưng ngài ấy không nhận, mà làm việc khác ta không cam lòng, bởi vậy không còn cách nào khác hơn là như hiện tại”.
“Ngươi là muốn báo đáp hay chỉ vì muốn làm gia nô của Ninh Bình? Tiểu tử đó thì có gì hảo?” Hắn thật nhìn không ra Ninh Bình có gì uy phong.
“Ngươi nói chuyện lễ kính chút đi, người kia là quận hầu của chúng ta, tên của y là kỵ húy, cẩn thận kẻ khác nghe thấy sẽ trị tội ngươi”.
“Tên đặt là là để cho người ta gọi, ta gọi thì sao chứ? Ninh Bình có một người dân như người thật sự là một đại bất hạnh”.
“Chính là nói, ta có một người dân là A Giáp mới là đại bất hạnh a, ta có hảo ý trở về gặp ngươi, vậy mà từ xa đã nghe thấy tiếng ngươi chửi mắng ta, ta làm chuyện gì có lỗi với ngươi sao? Hai năm trước chính ngươi rời đi đến một tiếng từ biệt cũng không có.”
“Ninh Bình!” Đan Hoành kinh ngạc khi nhìn thấy Ninh Bình đang từ cửa ngục đi vào, huyện lệnh đi theo sau y.
Ninh Bình đi tới, nhìn Đan Hoành qua song song nhà giam, cười cười: “ Hai năm không gặp, ngươi vẫn có sức sống như vậy, ta nên gọi ngươi là gì? A Giáp? Hay…”
“Ngươi gọi ta là A Giáp đi, ngươi sao tự nhiên lại quay về đây?”
“Chút công việc chính sự, không nói việc này, ngươi có muốn ra ngoài không?”
“Vớ vẩn, hiện tại nhà ta không có ai chiếu cố a.”
“Nếu ngươi đang nói tới nhà của nghĩa huynh ngươi thì ngươi cứ yên tâm, ta đã phái người đi chiếu cố rồi, nhìn ngươi mạnh khỏe như vậy ta cũng an tâm, thế nhưng vì việc ngươi mắng chửi ta, ta quyết định nhốt ngươi vài ngày, vài hôm nữa người kia sẽ tới, ta nghĩ y sẽ thả ngươi ra, ở trong này, ngươi có cần thứ gì thì mau mau đề xuất đi.”
“Người kia?…Ý ngươi nói chính là… Ninh Bình, ngươi đừng có nói giỡn với ta, ta không muốn gặp y, ngươi mau thả ta ra đi”.
“Thả ngươi ra để ngươi lại chạy trốn ư? Đến lúc đó y đòi ta giao người thì ta biết tính sao, ngươi ủy khuất ở trong này vài ngày đi”.
“Ngươi là đồ hỗn đản, cẩn thận lúc ra ngoài ta chỉnh chết ngươi, ngươi mau thả ta ra, để ta về nhà! ”
“Nếu không còn việc gì vậy ta đi trước, nếu cần gì thì cứ nói người báo lại cho ta”.
Nhìn thân ảnh Ninh Bình cuồng tiếu đi càng lúc càng xa, Đan Hoành tức giận nhưng chỉ biết đá vào song sắt, hơn nữa Tiểu Mã ở bên cạnh còn thành thành thực thực cầu hắn nói Ninh Bình nhận y vào làm gia nô.
Khiến Đan Hoành tức giận tới chửi rủa loạn xạ.