Sau khi chạy từ Ngự thư phòng ra, Đan Hoành chạy về phòng mình, đóng cửa lại rồi tự mắng thầm trong bụng
[Tên hỗn đản đó đương yên đương lạnh tự nhiên lại nói là thương hắn, hại hắn mặt đỏ dừ, xấu hổ sợ người khác nhìn thấy mà bây giờ đến bước chân ra khỏi phòng cũng không dám ra!]
Hắn ngồi trong phòng dấp chút nước lạnh cho mặt bớt nóng, ngay lúc đó cung nhân đứng ngoài cửa tâu có Đức phi tới cầu kiến.
Đan Hoành cảm thấy kỳ quái, tại sao nữ nhân này lại tới đây? Xem ra có chuyện không tốt lành gì rồi.
Vì muốn biết mục đích của Đức phi khi đến đây nên Đan Hoành ra lệnh cho cung nhân đưa Đức phi tới gặp mình.
Đức phi vừa bước vào đã ra lệnh cho thái giám cung nữ theo hầu mình lui ra, rồi nói với Đan Hoành.
“Quý phi tỷ tỷ, muội có việc riêng muốn nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể cho kẻ hầu người hạ lui xuống được không?”
Đan Hoành nghĩ bụng, mình là nam nhân, nữ nhân này có thể làm gì hại được hắn đây? Bởi vậy Đan Hoành cũng ra hiệu cho cung nhân của mình lui xuống.
“Đức phi tới đây hẳn có việc cần nói, ngươi cứ nói ra đi”.
“Tỷ tỷ có biết mấy ngày nay bệ hạ xem sách gì không?”
“Sách gì ư? Trong Ngự thư phong có hơn một vạn quyển, sao ta biết ngươi muốn nói tới quyển sách nào?”
“Là sách mà bệ hạ hay cầm lên giường để xem trước khi đi nghỉ”.
“Nếu vậy ta lại càng không biết, từ khi được sắc phong tới giờ bệ hạ đâu có ngủ ở chỗ của ta bao giờ.”
“Bệ hạ không ngủ ở chỗ tỷ? Bệ hạ cũng không cho gọi phi tần nào tới thị tẩm cả, tỷ tỷ, xem ra tỷ tỷ phải khuyên nhủ bệ hạ rồi .”
“Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói rõ ràng ra đi”
“Thế nhưng tỷ tỷ phải hứa với ta một điều, đó là tỷ tỷ không được nói với ai là ta nói cho tỷ tỷ biết”.
Khỉ thật! Nữ nhân quả thật rất là lề mề cà kê.
“Ta thề là không nói! Bây giờ ngươi có thể nói ra được chưa?”
“Ta nghe cung nhân hầu hạ bệ hạ nói rằng, dạo gần đây bệ hạ hay đọc một quyển sách trước khi đi ngủ, chính là quan vu long dương chi tốt”.
“Long? Dương? Là cái gì a? Tên sách thật là kỳ quặc? Xem ra nội dung trong sách cũng sẽ kỳ quặc không kém.”
Đức phi ngạc nhiên nhìn Đan Hoành.
“Tỷ tỷ, ta đang nói về loại sách giấu đầu giường”.
“Ta không biết loại sách này, bỏ đi, đừng nói với ta về vấn đề đọc sách, cứ nhắc tới là ta cảm thấy choáng váng đầu óc, đợi lúc ăn trưa với Hoàng thượng, ta sẽ hỏi hắn”.
Đức phi thật không biết giải thích sao, trân trối nhìn Đan Hoành, xem ra kẻ này đúng là không biết tý gì, mà cũng rất ít khi đọc sách, thôi thì, đành phải dẹp xấu hổ sang một bên để giải thích cho cái người này hiểu vậy. Đức phi ghé sát tai Đan Hoành nói thầm.
Nghe Đức phi nói xong, Đan Hoành sững sờ bất động tại chỗ.
“Tỷ tỷ, hiện tại tỷ tỷ là người đứng đầu hậu cung, cái gì nên nói, muội cũng đã nói, mà cái gì không nên nói thì muội muội đây cũng nói rồi, nếu tỷ có cơ hội thì nên tìm cách khuyên nhủ bệ hạ, muội muội xin cáo lui trước.”
Ngơ ngẩn đứng giữa nhà lâu thật lâu, Đan Hoành rút cục cũng động đậy, hắn liếc mắt về phía giường rồi vội vã chạy tới tẩm cung của Hoàng thượng.
(Sách mà anh Hoàng xem là sách gì, hồi sau sẽ rõ, k eke =)) )
Đan Hoành chạy tới tẩm cung của Hoàng đế, lao ngay về phía Long sàng, bắt đầu bới lộn mọi thứ lên.
Thái giám đứng một bên quan sát dè dặt hỏi:
“Hoành chủ tử, ngài tìm gì vậy? Để nô tài tìm giúp ngài, ngài đừng bởi lộn đồ lên nữa”.
Đan Hoành ném hết chăn đệm trên giường xuống dưới đất, vừa tìm vừa nói
“Không phải việc của ngươi, ngươi lui xuống lo việc của ngươi đi, có việc gì thì ta sẽ gọi ngươi”.
Các thái giám trong điện đưa mắt nhìn nhau lo lắng, thật không biết Quý phi nương nương của bọn chúng lại nghĩ ra trò nghịch ngợm gì đây, có điều, bọn chúng có lẽ không thể can thiệp được, xem ra tốt nhất là bọn chúng chạy đi tìm Tiểu Tuyền Tử.
Đan Hoành lăn lộn, bới loạn trên giường một hồi thì phát hiện ra một quyển sách để dưới gối. Cầm lấy quyển sách, hắn từ từ giở ra xem.
Đan Hoành chăm chú xem, máu mũi chảy ra ròng ròng mà hắn không hề phát giác, chỉ tới khi một vài giọt nhỏ xuống bức xuân họa đồ hắn mới biết. (=.=!!!!!!!!, xuân họa đồ là thể loại….tranh khiêu dâm ).
Trời ạ! Thật sự là có cái thể loại tranh này sao? Nam nhân với nam nhân lại có loại quan hệ như thế này sao? Giống như phu thê với nhau !!!!!!!!!!!!!?
Thật là…….Thật là~~~~~~kích thích quá đi! (=.=!)
Ban đầu Đan Hoành vốn muốn tìm quyển sách này rồi tiêu hủy, nhưng sau khi xem vài trang hắn quyết định tịch thu giữ làm của riêng.
Đan Hoành cho quyển sách vào trong ngực, rồi định bụng xoay người bỏ đi, thật không ngờ vừa xoay người thì hắn đâm sầm vào ngực một ai đó.
Ngẩng đầu lên phát hiện người trước mặt là Hoàng đế, có tật giật mình, hắn thối lui một bước, có điều hắn quên mất rằng, đằng sau hắn chính là Long sàng nên Đan Hoành lảo đảo rồi ngã lên giường.
Hoàng đế thấy trên người Đan Hoành dính chút máu, liền lo lắng tiến tới.
“Hoành khanh, ngươi có khỏe không? Bị thương ở đâu vậy?”
“Không….không có….Chỉ là….mũi bị đụng.”
“Để trẫm nhìn xem.”
Hoàng đế nâng cằm Đan Hoành lên, xem xét kỹ lưỡng xem có phải mũi hắn bị đụng vỡ không.
Đan Hoành hẩy tay Hoàng đế ra, khẩn trương nói:
“ Ta không sao! Ngài cứ làm việc của ngài đi! Mau đi làm việc của ngài đi, đừng để ý tới ta, hắc hắc~~~”
Đan Hoành vội vã đưa tay lên che phía ngực, chỗ giấu quyển sách, động tác này của hắn khiên Hoàng đế nghi ngờ, đưa tay kéo áo ngoài của Đan Hoành một chút, thế là quyển sách rơi ra.
Hoàng đế mỉm cười.
“Hoành khanh ngươi đã xem nội dung quyển sách này chưa?”
“Ta không có thấy gì a, ta không hề xem xuân họa đồ trong này a~~~~~”
Đan Hoành vội vã chối, có điều lời chối cãi của hắn thật chẳng hóa ra lạy ông con ở bụi này.
“Hoành khanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi đỏ dừ lên rồi, trẫm biết là ngươi không xem, còn trẫm thì xem rồi, thật không ngờ nam nhân và nam nhân còn có thể làm loại ‘hoạt động’ này, trẫm thấy loại ‘hoạt động’ này cũng khá là thú vị, có điều trẫm cũng chưa từng làm qua, sở dĩ trẫm xem loại sách này để sau này khi cùng với ngươi sẽ không khiến ngươi thụ thương”.
Hoàng đế nằm trên người Đan Hoành, dùng môi hôn phớt nhẹ lên khuôn mặt và đôi môi của Đan Hoành, đôi tay cũng từ từ cởi cúc áo của Đan Hoành.
Đương lúc Hoàng đế đang hôn lên ngực của Đan Hoành, vì áo đã bị cởi cúc, nên trước ngực trống trải, cảm thấy hơi lạnh, lúc này Đan Hoành nãy giờ đang mơ mơ màng màng chợt tỉnh táo lại.
Đan Hoành vội vã kéo lại vạt áo, dùng tay đẩy thân dưới của Hoàng đế ra.
“Khoan…Chậm đã…Ta đâu có nói là muốn làm cùng với ngươi?”
“Ngươi là phi tử của trẫm, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, ngươi sợ sao?”
“Ngươi nói cái gì vậy? Sợ ư? Ta đường đường là nam tử hán a, không tin ngươi thử ra ngoài hỏi xem, Đan Hoành ta chưa từng sợ một thứ gì, mà..sai a! Việc sợ hay không sợ thì liên quan gì tới việc này, ta là nam nhân a~ bởi vậy có làm thì cũng không nhất định phải ở dưới!”
Hoàng đế là người từng trải, bởi vậy y đưa tay xoa nắn hạ thể yếu đuối mẫn cảm của Đan Hoành.
“Chẳng lẽ Hoành khanh không muốn sao?”
Đan Hoành nuốt nuốt nước bọt, hắn giờ đã mười tám tuổi rồi, loại sự tình này không phải là chưa từng nghĩ tới, bởi vậy hiện tại hắn cảm thấy có chút sợ, được rồi, là xấu hổ mới đúng.
Quyết định…Làm liều! Đan Hoành kéo đầu Hoàng đế xuống, về phía mình, đương lúc Hoàng đế cởi thắt lưng, Đan Hoành lật người lại, đẩy Hoàng đế ngã xuống giường rồi ngồi lên người Hoàng đế…
Tiểu Tuyền Tử từ lúc thấy Hoàng đế vào trong tẩm cung, không thấy có động tĩnh gì, nên y đứng ngoài cảm thấy lo lắng, bởi vậy mới lò dò bước vào.
“Hoàng thượng, nô tài vào trong đây, Hoàng thượng không sao chứ?”
Vừa vào bên trong, cảnh tượng trước mắt làm Tiểu Tuyền Tử sững người, Đan Hoành đang ngồi trên người Hoàng đế, cả hai người đều ở trên giường, quần áo xộc xệch, giờ có muốn lặng lẽ rút lui thì cũng đã không kịp, không còn cách nào khác, y vội vã xoay người, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Nô tài cái gì cũng chưa thấy, nô tài cáo lui”.
Hoàng đế đang bị đặt dưới thân Đan Hoành hổn hển hô.
“Tiểu Tuyền Tử, ngươi đưa Hoành chủ tử của nhà ngươi đi dùng bữa trước, trẫm ở lại đây một chút”.
Đan Hoành chỉnh lại trang phục, nhún vai, xem ra hôm nay không làm được gì rồi, thôi thì để hôm khác đi, chỉnh trang y phục chỉnh tề, Đan Hoành thong dong tiêu sái đi ra ngoài, để lại Hoàng đế vô cùng ấm ức nằm trên giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT