Hàn Canh ngồi ở trên giường, quan sát tình trạng Duẫn Hạo. Hi Triệt tựa vào trên người Hàn Canh, thỉnh thoảng lại đưa tay chọc chọc người hắn. Tuấn Tú ôm tuyết hồ dựa vào cạnh giường ngủ.

“Thật buồn a, đều đã một ngày trôi qua.” Chọc nửa ngày, Hàn Canh mắt cũng chưa nháy một cái, Hi Triệt buồn bực, chuyển sang quấy nhiễu Duẫn Hạo vẫn đang hôn mê. “Nha, Trịnh Duẫn Hạo, con rắn yêu nhỏ ngươi dưỡng thực vô tình, ngươi bị người ta hại thành như vậy mà y không thèm giúp ngươi báo thù. Quên đi, vẫn là ta hảo tâm, ta giúp ngươi trút giận”.

“Người đâu, mau đem nữ nhân kia lại đây!” Hi Triệt hướng bên ngoài hô to.

“Hi Triệt, ngươi muốn làm gì?” Hàn Canh hỏi.

“Ta nhàm chán thôi.” Hi Triệt tựa đầu vào trong ngực Hàn Canh cọ xát. “Hàn Canh, Hàn Canh, ta hảo nhàm chán…”

“Được rồi, vậy ngươi đừng quá mức”. Hàn Canh bất đắc dĩ, cho người mang Ánh Nguyệt lại đây. “Đi ra bên  ngoài chơi, đừng quấy rầy bọn họ”.

“Công chúa? Ly quốc công chúa?” Hi Triệt lấy một cây đao ở trước mặt Ánh Nguyệt khoa chân múa tay, ôn nhu hỏi: “Sao lại có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc này?”

Ánh Nguyện mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào lưỡi đao sắc bén sát gần mặt mình, run giọng nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Đừng sợ, đừng sợ a”. Hi Triệt vỗ vỗ mặt nàng. “Khuôn mặt này của ngươi cũng đâu đẹp đẽ gì, thêm vài ba vết sẹo chắc đâu có sao, phải không?”.

Ánh Nguyệt tức giận: “Ngươi đừng quá kiêu ngạo, Vương huynh ta đã quay về Ly quốc, hắn lập tức sẽ tấn công Trịnh quốc. Đến lúc đó các ngươi……” Hai má đột nhiên đụng vào lưỡi đao lạnh lẽo, lưu lại một vệt máu mỏng, Ánh Nguyệt lập tức ngậm miệng.

“Ai nha, ngươi đừng tự hướng vào thanh đao làm bừa vậy”. Hi Triệt sợ hãi kêu lên, lấy một cái khăn ra giúp nàng lau tơ máu. “Nhìn xem, nhìn xem, chảy máu rồi”.

“Ngươi ngươi đừng lại đây, trên cái khăn kia là cái gì?” Ánh Nguyệt ôm mặt liên tục lùi về phía sau.

“Không biết, có thể là phấn ngứa, cũng có thể là một ít bột phấn cay dính vào”. Hi Triệt giữ chặt nàng. “Nào nào, đừng chạy”.

Đang dùng dằng lôi kéo, đột nhiên một tiếng rít mạnh mẽ từ xa truyền đến, rất nhanh tới gần, Hi Triệt vội vàng kéo Ánh Nguyệt chạy.

“Phanh” Một tiếng động lớn vang lên, nóc điện Thái Hòa cung sau đó liền bị thủng một cái lỗ lớn. Bụi mù mịt bay khắp nơi, Xương Mân quỳ rạp trên mặt đất, mặt xám mày tro nghiến răng nghiến lợi: “Tử lão thái bà, xuống tay thâm độc như vậy”.

Hi Triệt cười to: “Tiểu tử này, thời điểm đi uy phong là vậy, lúc trở về sao lại chật vật như thế?!”

Xương Mân hung dữ trừng y.

Hi Triệt mặt không đổi sắc, cố nén cười, sau đó lại ôm bụng cười to. “Ôi, rồng mà như vậy. Ha ha……”.

Xương Mân nhìn Hi Triệt cười muốn rơi lệ đến nơi, chỉ nhắm mắt, thở dài một hơi tĩnh tâm, lấy ra bình dược đưa cho Hi Triệt. “Này, mau đem cho Trịnh vương kia ăn”.

“Ta khi nào là nô bộc của ngươi vậy?” Hi Triệt một cước đá Xương Mân.

“Hi Triệt, mau lấy lại đây”. Hàn Canh ở trong phòng kêu lên, Hi Triệt lập tức đoạt lấy bình dược. “Quên đi, không chấp ngươi”.

Xương Mân xoay người, nằm trên mặt đất đau đầu day day trán. “Tại Trung ca, ngươi hãy cố tự tìm đường trở về đi”.



Một trận trời xoay đất chuyển, con rắn nhỏ bị chấn động rớt xuống trên mặt đất. Vừa tiếp đất, rắn nhỏ phát hiện trước mặt có một cái chân, liền “Sưu” nhảy lên há mồm cắn cắn. Lại “bịch” một tiếng, cơ thể rớt xuống dưới, con rắn nhỏ vẫn chưa từ bỏ ý định, bò lên cắn tiếp.

“Rắn nhỏ, răng của ngươi không đau sao?” Một âm thanh nhu hòa hỏi. Chân nhẹ nhàng vung lên, con rắn nhỏ bị bật ra, lăn tròn lăn tròn lăn thật xa, thẳng đến khi đụng phải một cái chân bàn mới dừng lại. Ngóc đầu nhìn quanh, vừa lúc một tấm áo choàng được ném tới, Tại Trung hóa thành hình người, chùm áo, đứng lên nhìn một lão giả dáng người cao ngất, râu tóc bạc trắng, gương mặt lại hồng nhuận, đang lật qua lật lại cái túi vừa dùng để nhốt mình.

(giả = người/ một đại từ thay thế, không phải ‘lão già’ đâu đấy @_@)

“Thật lợi hại, có thể cắn phá đến mức này”. Lão giả đau lòng vuốt vuốt cái túi đã bị cắn thủng lỗ chỗ.

“Lão nhân bại hoại, ngươi bắt ta đến đây làm gì?”

Lão giả buông cẩm túi, nổi giận đùng đùng nhìn con rắn nhỏ, lắc đầu thở dài. “Ngươi với ma long kia thật đúng là giống nhau, không quy không củ, vô pháp vô thiên, một xà yêu nhỏ như ngươi mà thiên đình cũng dám vào, thần tiên ngươi cũng dám cắn, thật không hiểu trời cao đất rộng”.

“Xương Mân là hảo long, không phải ác long, ngươi không được phép nói nói như vậy!” Tại Trung tức giận đi lên đánh lão nhân.

Lão giả đi đến ngăn tủ xuất ra châm tuyến, nhìn động tác giống như rất chậm, nhưng lại làm cho Tại Trung đánh trái đánh phải đều không thể chạm vào người lão được. “Hảo long cũng được, ác long cũng được, tuy nhiên việc nó trời sinh ma tính cũng là sự thật”.

“Ngươi nói hưu nói vượn, Xương Mân là tốt nhất ngoan nhất, nó làm sao trời sinh ma tính được!” Thời điểm Tại Trung nói lời này hiển nhiên đã quên mất Xương Mân không ít lần khiến chính y cả người xanh tím.

Lão giả căm giận nhìn Tại Trung, gật đầu hiểu rõ. “Khó trách nó rất thích ngươi”.

“Nó đương nhiên thích ta, Xương Mân là con ta a”. Tại Trung đắc ý khoe khoang: “Xương Mân rất lợi hại, ta cũng đánh không lại nó!”

“Ngươi đương nhiên đánh không lại nó, trên thiên đình cũng không có nhiều người là đối thủ của nó”. Lão giả cười nhạo, kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu vá túi: “Nếu không phải nó bảo vệ ngươi, ngươi đã sớm thành một chén xà canh”.

Tại Trung bị cười đến mặt đỏ, cả giận nói: “Biết Xương Mân lợi hại, còn không thả ta đi”.

“Đáng tiếc nó hiện tại đã bị Quan Âm đại sĩ đánh xuống hạ giới, không giúp được ngươi”. Lão giả thản nhiên nói. “Ở góc tường có cái cuốc cùng cái xẻng, về sau ngươi liền phụ trách chiếu cố khu vườn bên ngoài kia”.

Tại Trung liếc mắt nhìn khu đất phía ngoài, lại nhìn nhìn lão tiên đang đưa lưng về phía mình chuyên tâm khâu vá, cầm lấy cái cuốc định nện xuống, ngẫm lại, đổi thành phía đầu gỗ bên kia, dùng sức vung lên: “Ta sẽ không cuốc cho ngươi đâu”.

Lão giả đầu cũng không nâng, tùy tiện phất tay, Tại Trung lập tức bị ném bay ra ngoài, cả miệng đầy bùn đất, còn bị cái cuốc bay ra cùng đập vào người.

“Tử lão nhân, ta không cuốc cho ngươi, ta muốn trở về, trở về.” Tại Trung xoa xoa thắt lưng bị cái cuốc va vào, dùng sức rống lên:”Tử lão nhân, tử lão nhân.”

“Mẫu thân của ngươi ôn nhu hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, như thế nào lại sinh ra một tiểu yêu tinh như ngươi”. Tiên nhân lắc đầu. Giơ tay lên, Tại Trung lại bị đánh bay đi xa thật xa.

Tại Trung lau quệt bùn dính đầy mặt, lòng tràn đầy lửa giận đang định đứng lên phát tác, bỗng nhiên nhìn thấy một cây tiên thảo hình dáng giống cỏ linh chi, nhất thời, tim đập như đánh trống, hai mắt sáng lên, lặng lẽ vươn tay muốn trộm hái nó xuống.

“Ngươi làm cái gì?” Thanh âm thản nhiên vang lên khiến Tại Trung giật mình rụt tay lại.

“Ta không có làm cái gì”. Tại Trung bày ra bộ dáng vô tội, nhảy đến chỗ tiên nhân nhìn tới nhìn lui. “Cái kia cái kia”.

“Đó là vườn cỏ linh chi của Thọ tinh lão nhân, phải hỏi hắn mới được lấy”. Tiên nhân liếc mắt nhìn cây cỏ kia một cái rồi cười với Tại Trung, xoa đầy y. “Ngươi đây là cái bộ dáng gì? Hử?”

“A, như vậy như vậy”. Tại Trung vuốt đầu, cẩn thận điều tra. “Như vậy nó? Nó?”

“Quả thật có thể giúp người phàm kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão.” Tiên nhân nhìn bộ dáng của tiểu yêu tinh, nhịn không được lại muốn xoa đầu y hai cái.

“Lão bá, cái kia cho ta được không?” Thanh âm Tại Trung lập tức trở nên kích động, đem vạt áo tiên nhân túm chặt. “Lão bá, cho ta cái kia đi”.

“Nhanh cuốc đi”. Tiên nhân gỡ tay y ra.

“Lão bá, lão bá”. Tại Trung lại xáp đến gần giữ chặt ống tay áo lão tiên.“Lão bá, cho ta đi cho ta đi, a, lão bá. Lão bá……”.

Tiên nhân nhìn con rắn nhỏ đang làm nũng, trừng mắt.“Đi cuốc!”

“Lão bá.” Tại Trung kéo dài thanh âm, kêu thật ngọt ngào. “Lão bá.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play