A Trạch cắn móng tay, không ngừng đi tới đi lui bên trong phòng ngủ. Nàng suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, mắt thấy trời sắp tối, a Trạch cảm giác chuyện này càng ngày càng khó giải quyết.
- Bất kể, vô luận như thế nào cũng phải liều mạng!
A Trạch quyết định, cho dù đánh không lại cũng phải thử xem một lần, xem như có thể trì hoãn được một ít thời gian cũng tốt.
- A Trạch, cô đang làm gì vậy?
Diệp Tiểu Manh vừa về tới phòng ngủ đã nhìn thấy a Trạch vô cùng phiền não đi tới đi lui trong phòng.
- Tự mình cô xem đi!
A Trạch thở dài một hơi, ngồi bên giường cắn móng tay.
Diệp Tiểu Manh khó hiểu đi tới bên cạnh bàn, liếc nhìn laptop đang mở ra, thất kinh:
- Như thế nào lại như vậy, đây rõ ràng không giống như bài viết của cô a, tên Văn Hạo kia rốt cục đang suy nghĩ chuyện gì chứ. Không được, tôi đi tìm hắn, như vậy sẽ xảy ra phiền toái lớn.
- Không cần!
A Trạch cau mày:
- Tôi đã hỏi hắn, bài này không phải do hắn viết, hơn nữa tài khoản bbs của hắn cũng đã bị trộm, cho dù muốn thủ tiêu hay sửa đổi cũng không thể nào rồi.
- Nói như vậy không phải sẽ có rất nhiều người đều đọc được sao?
Diệp Tiểu Manh gấp đến độ nhảy lên:
- Vậy tối nay còn không phải nhiễu loạn lớn nha!
- Hai người các cô đang làm gì thế?
An Thanh vừa đi tới hành lang ngoài phòng ngủ liền nghe được Diệp Tiểu Manh lớn tiếng gào thét, vừa vào cửa đã nhìn thấy a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đang sầu mi khổ kiểm ngồi nơi đó.
Diệp Tiểu Manh vô lực chỉ chỉ laptop trên bàn, thở dài một hơi.
An Thanh không hiểu chuyện gì bèn đi qua, đọc bài viết bên trong.
- Ở ban đêm trăng tròn, ánh trăng có thể cấp cho quỷ hồn lực lượng tự do hoạt động, một chút trói buộc quỷ hồn có thể bị ánh trăng giúp quỷ hồn rời khỏi chỗ ở bị trói buộc. Có ý gì đây?
Sau khi xem xong, An Thanh vẫn không hiểu gì.
- Làm sao bây giờ, hay là gọi điện thoại cho Minh Diệu đi, xem chú ấy có biện pháp gì không?
Diệp Tiểu Manh không để ý tới câu hỏi của An Thanh, nhìn a Trạch nói.
- Là lỗi của tôi, nếu như lúc ấy trực tiếp để cho Văn Hạo thủ tiêu bài viết kia, có lẽ qua thêm một thời gian nữa mọi người sẽ dần dần quên mất chuyện này, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
A Trạch lâm vào lòng tự trách vô tận.
- Không có tác dụng đâu, cho dù cô làm như vậy chuyện này cũng sẽ phát sinh.
Diệp Tiểu Manh an ủi a Trạch nói:
- Cô nói tất cả chuyện này có bàn tay đen đang ở sau màn điều khiển, hơn nữa còn có thể trộm lấy tài khoản của Văn Hạo trong bbs, cho dù lúc ấy cô để Văn Hạo thủ tiêu những bài viết này, hắn vẫn có thể dùng tài khoản của Văn Hạo đưa lên lần nữa. Bây giờ vấn đề chủ yếu nhất, là làm sao ngăn cản con quái vật kia đi ra ngoài, phải biết rằng hôm nay chính là đêm trăng tròn.
- Bây giờ tôi thật sự cần người hỗ trợ!
Mặc dù a Trạch không cam lòng, nhưng lấy năng lực của nàng thật không đủ để ứng phó con quái vật kia, hơn nữa thời gian đã không còn nhiều lắm, không còn tìm được phương pháp nào khác để tiêu diệt nó, không thể làm gì khác hơn là tìm người cầu viện.
- Cô gọi điện cho Minh Diệu đi, còn có người đàn ông cổ quái đeo kính lần trước, nhìn xem hắn có thể tới hỗ trợ được hay không.
Diệp Tiểu Manh gật đầu, bắt đầu gọi điện thoại cho Minh Diệu. Điện thoại vừa chuyển được, vẫn là Lê bàn tử nghe điện thoại. Diệp Tiểu Manh đem tình huống nói rõ với Lê bàn tử, Lê bàn tử cũng lâm vào khó khăn.
- Cách trời tối còn một đoạn thời gian, tôi suy nghĩ biện pháp!
Lê bàn tử cũng bị chuyện này làm khó.
- Minh Diệu còn chưa trở lại sao?
Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Bây giờ hắn đang trong lúc khẩn yếu quan đầu, không thể bị bất kỳ quấy rầy nào.
Lê bàn tử thở dài một hơi:
- Tôi sẽ suy nghĩ biện pháp khác, hơn nữa cô phải làm ra suy tính xấu nhất, phải tìm cái cớ tận lực để các sinh viên tránh mặt xa một chút. Theo lời nói của các cô, tên quái vật ảo nhân kia phải dựa vào việc hấp thu ý niệm của con người mới có thể dần dần cường đại lên. Nếu tin tức mới phát ra không lâu, như vậy lực lượng của nó còn chưa lớn tới mức làm người phải sợ hãi, tôi đoán chừng cho dù nó có thể rời khỏi ký túc xá trói buộc nó, hẳn cũng không thể đi được quá xa. Tận lực sơ tán đám người nhích tới gần nơi đó, tôi phải nghĩ còn có biện pháp nào có thể giải quyết nó hay không.
Lời của Lê bàn tử làm trước mắt Diệp Tiểu Manh đột nhiên sáng ngời. Nếu quái vật kia dựa vào ý niệm của con người mới có thể có được lực lượng cường đại như vậy, như vậy chỉ cần không để cho nhiều người biết được tin tức kia là được. Diệp Tiểu Manh vừa cúp điện thoại xong liền vội vội vàng vàng chạy ra phòng ngủ.
- Hy vọng tới kịp, bây giờ còn có sinh viên đang ở trong phòng học, khẳng định còn có rất nhiều người chưa kịp đọc được bài viết trên bbs. Chỉ cần bbs tê liệt, như vậy còn một tuyến hy vọng! Diệp Tiểu Manh đi tới phòng máy trường học, hy vọng nhân viên quản lý server có thể đóng cửa bbs.
- Không được!
Nhân viên quản lý lắc đầu:
- Cô đang dùng lý do gì vậy, bởi vì buổi tối có quỷ đi ra ngoài hại người nên muốn tôi đóng cửa bbs? Làm ơn đi, trước khi cô tới quấy rối nên nghĩ ra lý do nào để cho người ta tin tưởng hơn mới được.
- Đây là sự thật!
Diệp Tiểu Manh đã gấp tới mức như lửa cháy tới nơi, tên nhân viên quản lý trẻ tuổi trước mắt còn làm ra bộ dạng như muốn nói với nàng – Cô là bệnh tâm thần! Điều này khiến cho Diệp Tiểu Manh chỉ hận không được chính miệng cắn chết hắn.
- Không thể nào, không có chuyện gì xin đừng tới phòng máy, nơi này người rảnh rỗi không được
vào!
Nhân viên quản lý đóng lại cửa phòng.
- Bạo lực thì bạo lực đi!
Diệp Tiểu Manh lầm bầm:
- Dù sao sáng hôm nay a Trạch đã bạo lực qua, như vậy tôi cũng bạo lực một lần!
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng gõ cửa phòng máy:
- Anh kia, tôi còn vài câu nói có thể cho tôi nói hết hay không?
- Làm ơn đi, không có chuyện gì xin rời đi được không?
Nhân viên quản lý mở cửa, nhìn nữ sinh còn thấp hơn hắn một đầu.
- Như vậy xin hỏi tình huống nào có thể làm cho server tắt đâu này?
Diệp Tiểu Manh chế trụ nỗi tức giận trong lòng, cười híp mắt nói.
- Dù là bị cúp điện, server của chúng ta cũng có nguồn điện dự trữ, không thể nào đóng cửa.
Nhân viên quản lý cau mày hồi đáp, nếu không phải người hỏi câu này là một nữ sinh, mặc dù vóc người chưa có hình dáng nhưng bộ dạng vẫn thật khả ái, hắn đã sớm đóng cửa tiễn khách.
- Vậy thì không có biện pháp gì rồi!
Diệp Tiểu Manh hít sâu một hơi:
- Anh nhìn vào đôi mắt của tôi đi!
- Nhìn vào mắt cô? Tại sao?
Lời của Diệp Tiểu Manh làm nhân viên quản lý không giải thích được.
- Tôi đâm…
Diệp Tiểu Manh đột nhiên vươn ra hai ngón tay, đâm thẳng vào ánh mắt nhân viên quản lý.
- A…đau quá…
Nhân viên quản lý dùng tay che lại đôi mắt kêu thảm, theo bản năng lui ra phía sau hai bước.
Diệp Tiểu Manh đẩy hắn ra, xông ào vào bên trong phòng máy, vốn Diệp Tiểu Manh cho rằng cái gọi là server hẳn chỉ là một máy vi tính mà thôi, nhưng không nghĩ tới trước mắt lại có nhiều cái hộp màu đen cùng dây nhợ khiến cho nàng lâm vào khó khăn.
- Bất kể luôn!
Diệp Tiểu Manh thuận tay cầm lên chiếc ghế bên cạnh bắt đầu đập phá.
- Cô đang làm gì vậy, dừng tay!
Nhân viên quản lý mới vừa khôi phục lại thị lực vội vàng đi tới ngăn cản Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh không đợi hắn tới gần, liền xông lên đâm tiếp vào đôi mắt hắn, làm nhân viên quản lý đau đến oa oa kêu to.
- Hẳn là được rồi đi!
Nhìn một đống hỗn độn ngay trước mắt, Diệp Tiểu Manh thở hổn hển buông xuống chiếc ghế dựa trong tay.
- Cô là sinh viên của hệ nào, tôi nhớ được cô.
Nhân viên quản lý xoa xoa đôi mắt bị đâm đau đớn:
- Tôi phải báo cảnh sát, tôi phải báo cho trường học, tôi phải cho trường học khai trừ cô, cô là người điên!
- Tôi cho anh nhớ kỹ!
Diệp Tiểu Manh đi ngang qua bên cạnh nhân viên quản lý, lại một lần nữa đâm vào đôi mắt hắn, bỏ mặc cho hắn lăn trên mặt đất kêu thảm thiết vội vàng co giò chạy mất.
Diệp Tiểu Manh cũng không quan tâm có người nào đuổi theo hay không, lòng như lửa đốt chạy về phòng ngủ. Nàng vọt vào cửa liền nhìn An Thanh đang ngồi bên bàn hô to:
- Thế nào, còn lên net được nữa không?
- Tôi cũng đang thấy kỳ quái đây, tại sao không thể lên mạng được nữa rồi, mới vừa rồi còn rất tốt. Hiện tại không mở ra được trang web nào cả.
An Thanh hồi đáp.
- Cũng may!
Diệp Tiểu Manh vỗ vỗ ngực hồi phục lại hơi thở một chút, hồi tưởng vừa rồi ở trong phòng máy cãi nhau, Diệp Tiểu Manh không khỏi có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút hưng phấn.
- Cô sao vậy?
A Trạch nghe Diệp Tiểu Manh vừa chạy vào liền hỏi, đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
- Nếu làm như vậy mới có thể đem lực lượng của con quái vật kia làm yếu bớt một chút.
Diệp Tiểu Manh thở hổn hển nói:
- Còn có sinh viên đang ở trên khóa, sẽ không có nhiều người đọc được bài viết này.
Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi:
- Nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ bị khai trừ!
- Không cần lo lắng, hết thảy có tôi!
A Trạch lại khôi phục lòng tin:
- Tôi sẽ không để cho cô bị khai trừ.
Diệp Tiểu Manh núp bên trong phòng ngủ, không dám đi ra, sợ bị người nhìn thấy nhận ra, cho nên một mình a Trạch ra ngoài hỏi thăm Lưu Thiên Minh đang ở đâu.
- Tôi không rảnh!
Lưu Thiên Minh lập tức cự tuyệt thỉnh cầu hỗ trợ của a Trạch.
- Chẳng lẽ anh thật nhẫn tâm nhìn thấy tối nay lại có những người vô tội khác bị cuốn vào sao?
A Trạch có chút nổi giận, kéo lấy tay áo Lưu Thiên Minh hô to, tiếng hô đưa tới ánh mắt những sinh
viên đi ngang qua.
- Mắc mớ gì tới tôi!
Lưu Thiên Minh nhẹ nhàng gẩy tay không chút dấu vết, a Trạch liền cảm giác có một cỗ lực mạnh truyền đến, cánh tay đã tê rần, đành buông lỏng tay Lưu Thiên Minh.
Lưu Thiên Minh lạnh lùng nhìn a Trạch, đẩy gọng kính viền vàng lóe kim quang dưới ánh trời chiều, xoay người rời đi.
- Người ghê tởm!
A Trạch nhìn bóng lưng Lưu Thiên Minh rời khỏi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Tiểu Manh bao vây toàn thân mình bên trong chăn bông, ngay cả đầu cũng không lộ ra.
Nàng nghe thấy có người đi đến, ngồi lên trên giường của nàng. Nàng thử vạch ra một lỗ, thấy rõ chính là a Trạch mới thò đầu ra.
- Như thế nào, có phải có người tới bắt tôi hay không?
Diệp Tiểu Manh khẩn trương hỏi.
A Trạch lắc đầu:
- Không có, tạm thời còn chưa nghe được có chuyện muốn điều tra sinh viên nào đã phá hư phòng máy. Nhưng tên đàn ông Lưu Thiên Minh kia lại không giúp giúp đỡ.
- A, vậy làm sao bây giờ chứ?
Diệp Tiểu Manh gấp đến mức nhảy ra khỏi chăn, quên mất sợ hãi:
- Chỉ có hai người chúng ta làm sao ngăn cản được con quái vật kia đây?
- Rốt cục hai người đang nói chuyện gì a, vì sao tôi nghe không hiểu một câu nào?
An Thanh ở một bên gấp đến mức vò đầu bứt tai, nàng vừa hỏi Diệp Tiểu Manh nhưng Tiểu Manh không chịu nói gì, chỉ giấu kín trong chăn không chịu chui ra. Với cá tính bát quái của nàng, nếu không biết được chân tướng thật sự tức đến hộc máu.
- Không có chuyện gì, chúng tôi đang thảo luận về phim truyền hình mà thôi.
A Trạch thuận miệng trả lời An Thanh cho có lệ:
- Đúng rồi, có một nam sinh khoa máy tính nói muốn tìm cô, hắn nói hắn chờ cô bên cạnh suối phun, có lời gì muốn nói với cô đó.
- Khoa máy tính sao? Suất ca sao? Tôi đi xem một chút.
Nghe nói có suất ca ước hẹn, An Thanh vội vội vàng vàng chạy ra phòng ngủ.
- Xem ra tối nay phải dựa vào chính mình rồi!
A Trạch cau mày thở dài một hơi.