- Ở nơi này sao?
Càng xâm nhập sâu hơn, Alie rõ ràng cảm giác được công kích bên dưới càng lúc càng nhiều.
Nàng có dự cảm đại quân La Sát theo sự chỉ huy đang cố gắng ngăn trở nàng đi theo phương hướng này. Địch nhân chống cự càng kịch liệt vậy chứng minh hướng đó nhất định tồn tại thứ gì đó trọng yếu. Đôi cánh dơi sau lưng nàng chợt lóe, tốc độ càng tăng nhanh bay thẳng về phía trước.
Một thân ảnh nho nhỏ chợt lóe lên trong đàn La Sát khổng lồ nhìn qua thật khó phát giác, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong đại quân La Sát bên dưới. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Alie vẫn kịp thời phát hiện ra nó. Alie hắng giọng, một đạo sóng âm từ miệng nhỏ của nàng phát ra, đem mấy tên La Sát đứng bên dưới hóa thành bột phấn.
- Quả nhiên bị ta đoán đúng đâu!
Trong biển La Sát chợt xuất hiện một khe hở nho nhỏ, Alie rõ ràng nhìn thấy một nữ tính La Sát thon thả vừa xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Nữ tính La Sát kia vừa đem thân thể ẩn giấu sau lưng một tên La Sát cao lớn, nhờ thủ hạ xả thân chống cự mới không bị thương tổn. Nhưng do bị sóng âm công kích nên thân thể bọn hắn lập tức hóa thành bụi bặm, vì vậy nữ tính La Sát may mắn kia càng thêm lộ liễu bên ngoài.
- Chết đi!
Alie thu hồi cánh dơi sau lưng, từ không trung lao xuống dưới. Dùng sóng âm công kích tuy rằng uy lực cường đại, nhưng vì quá độ tiêu hao nên Alie cảm thấy cổ họng của mình giống như bị nướng cháy, vô cùng đau đớn. Nàng chỉ đành buông tha phương thức công kích mà nàng yêu thích nhất hiện tại, lựa chọn dùng ngón tay nhỏ bé mà trắng muốt của mình.
Nữ La Sát bị tập kích hiển nhiên là kinh hoảng vô cùng, phản ứng của nàng ta cũng không phải bỏ chạy trốn mà chỉ huy những nam La Sát ngăn cản Alie đang lao xuống từ trên không trung.
Tránh thoát hòn đá bay tới, bàn tay nhỏ bé của Alie nắm được cái trán của nữ La Sát, ngón tay nhìn qua thật mềm mại lại đâm xuyên vào não bộ của nữ La Sát. Cánh dơi sau lưng nàng lại mở ra, trên tay cầm lấy nửa đầu của nữ La Sát bay ngược lên không, tránh thoát đại quân La Sát xông tới.
- Thu phục một con, kế tiếp không biết còn bao nhiêu con đây?
Alie ném xuống nửa đầu lâu, lại hướng phía trước bay đi. Huyết tộc vốn cũng không phải chủng tộc thích hoạt động mạnh mẽ, hiện tại nàng cũng cảm giác thật mỏi mệt. Điều duy nhất mà Alie có thể làm bây giờ là trước khi hao hết thể lực phải tận khả năng giết được càng nhiều nữ La Sát, sáng tạo cho nhóm người Ada cơ hội để đột vây ra ngoài.
Đại quân La Sát vây công nhóm người Ada chợt xuất hiện tia hỗn loạn, Ada mắt sắc liền phát hiện lập tức không buông tha cơ hội trước mắt. Theo sự chỉ huy của nàng tiểu đội bắt đầu theo phương hướng Alie bay đi đột vây thẳng tới.
...
- Tới rồi, căn phòng cuối cùng!
Minh Diệu nhìn cánh cửa hiện lên hoa văn ngũ thải ban lan, trên mặt tràn ngập vẻ ngưng trọng.
Không cần đi vào, còn cách cánh cửa hắn cũng cảm giác được khí tức cường đại ở bên trong.
Linh áp thật lớn giống như làm thân thể chìm sâu dưới đáy biển, loại cảm giác áp bách đủ làm người ta bị đè ép thành mảnh nhỏ.
- Vào đi thôi!
Mị cố nén áp lực cực lớn kia, gian nan mở miệng nói:
- Tiểu Manh đang chờ chúng ta!
- Phải đó, chờ thật lâu, cũng nên về nhà!
Minh Diệu gật đầu, Hoài Tố hóa thành một cây búa thật lớn, hung hăng nện lên cánh cửa hoa lệ trước mặt. Cánh cửa do kim loại tạo thành bắt đầu nứt nẻ ngay trung ương, cuối cùng hóa thành những mảnh vụn trên mặt đất.
Trong nháy mắt cửa bị đánh nát, một cỗ linh áp như cuồng phong ập thẳng vào mặt, loại cảm giác áp bách giống như thực chất đem Mị trực tiếp đẩy lui ra sau hai bước.
- Rốt cục ngươi đã đến nơi đây rồi sao!
Thanh âm vang vọng lên, căn bản không thể phân biệt rốt cục là ai đang nói chuyện.
- Thật tốt quá, ta vừa lúc thiếu một món đồ chơi dùng giải quyết nỗi buồn bực trong lòng ta, hi vọng ngươi có thể làm cho ta vừa lòng!
- Ta có tin tưởng ta sẽ làm cho ngươi thỏa mãn!
Minh Diệu nhìn mỹ phụ có đôi cánh đen trắng thật lớn ở trước mặt, nói:
- Nhưng ta sợ Diệp đại ca sẽ tìm ta phiền toái, dù sao ngươi đang dùng thân thể lão bà của người ta!
- Mẹ...
Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt mình, trong nháy mắt Mị có chút thất thần. Giấc mộng mà ông ngoại nàng luôn đeo đuổi thật nhiều năm, không phải chính là bộ dáng này hay sao?
Nhưng khối thân thể quen thuộc kia đã không còn thuộc về chủ nhân nguyên lai của nó. Nghĩ tới đây, lửa giận không khỏi kịch liệt bốc cháy lên trong lòng Mị.
- Trả lại cho ta, đem thân thể của mẹ ta trả lại cho ta!
- Ta đương nhiên sẽ trả lại cho ngươi, khối thân thể rách nát này làm cho ta nếm nhiều đau khổ như vậy, căn bản chỉ là một khối rác rưởi!
Eva đi tới bên bình thủy tinh thật lớn, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt kính thủy tinh. Động tác thật ôn nhu, chẳng khác gì đang vuốt ve thân thể của tình nhân mình.
- Chỉ cần ta thay khối thân thể này, bộ dạng rác rưởi hiện tại ta từ bi trả lại cho các ngươi là được. Thuận tiện ta còn có thể nhân từ tặng ngươi đi sum họp với cô ta!
Nói tới đây, Eva ngửa mặt lên trời cười đắc ý.
- Tiểu Manh...
Bên trong bình thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu xanh biếc, một cô gái nhỏ xinh cuộn tròn phiêu phù bên trong. Nguyên mái tóc được xõa tung ra, chẳng khác gì một đóa hoa nở tung xinh đẹp. Chân mày cô gái cau chặt lại, ở trên thân thể nàng đầy những chiếc ống dẫn, máu tươi đỏ thẫm đang không ngừng lưu chuyển bên trong.
- Tôi nhất định sẽ mang cô trở về, mặc kệ trả cái giá lớn thế nào!
Chân mày Minh Diệu cau chặt, nắm chặt thanh kiếm trong tay. Vẻ mặt thống khổ của Diệp Tiểu Manh làm cho hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.
- Về phần ngươi, ta muốn ngươi phải trả giá thật nhiều!
Tiếng cười cuồng vọng của Eva chợt dừng lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Minh Diệu. Linh áp so với trước kia càng thêm cường đại từ trên người nàng ta phát ra, cơ hồ làm cho Mị không thở nổi.
- Ngươi đã nhiều lần gây cản trở ta, còn cùng con tiện nhân Lilith liên thủ đem ta bỏ vào nơi ước thúc. Ta sẽ không để cho ngươi được thống khoái mà chết, ta muốn cho ngươi nếm hết toàn bộ thống khổ trên thế gian, vĩnh viễn tồn tại, thống khổ mà sống!
- Vậy sao?
Minh Diệu lạnh lùng nói:
- Thật trùng hợp, ta cũng có ý tưởng đồng dạng. Ngươi dám bắt cóc Tiểu Manh, làm cho nàng phải trải qua chuyện thống khổ như vậy, ta tuyệt đối cũng sẽ làm cho ngươi phải trả giá thật nhiều. Tuy rằng ta không biết ngươi làm sao có thể từ nơi ước thúc quay trở lại thế giới này, nhưng ta sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã trở về!
- Chỉ bằng ngươi sao? Một nhân loại nhỏ bé hạ tiện, hèn mọn như một con kiến bình thường?
Eva giống như nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế gian, cười lên ha hả:
- Ngươi làm được hay sao?
- Hỏi thử xem Tiểu Ngọc trong tay ta thì sẽ biết!
Minh Diệu vung kiếm, mũi kiếm sắc bén ở trên không trung vẽ ra một đạo kiếm khí, lưu lại một vết rách thật sâu trên mặt đất.
- Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi tôi là Hoài Tố đi, tên Tiểu Ngọc đáng yêu kia căn bản không hề có chút lực uy hiếp nào cả!
Thanh âm oán hận của Hoài Tố lại vang lên trong đầu Minh Diệu.