Rét lạnh, rét lạnh xuyên vào xương tủy. Bạch Huyên cảm giác được khí lạnh trong nháy mắt giảm xuống.
- Ngươi tiếp tục kêu thêm một lần thử xem xem!
A Trạch đem băng kiếm tản ra hàn khí đặt lên cổ Bạch Huyên, thản nhiên nói:
- Lặp lại lần nữa, ta gọi là A Trạch, nghe rõ sao?
- Mã...ách...
Hai mắt Bạch Huyên trợn tròn, dùng khí lực cuối cùng hô được một chữ. Nhưng chỉ đáng tiếc chữ sau đó đã theo đầu của nàng ta rơi xuống đất, vĩnh viễn chìm bên trong cổ họng.
- Lặp lại lần nữa, gọi ta A Trạch!
A Trạch nhìn thi thể không đầu của Bạch Huyên ngã xuống đất, gương mặt không chút thay đổi:
- Đừng có nghĩ sai lầm!
Đàn La Sát mất đi người chỉ huy động tác liền thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh liền bắt đầu hoạt động. Nhưng khác với trước đó, bọn hắn đã thiếu khuyết người chỉ huy, hoàn toàn chỉ nương theo bản năng tới hành động. Chỉ có mấy tên La Sát theo bản năng đói khát nhào tới chỗ A Trạch, ngoài ra đều bắt đầu xoay ra đánh nhau.
- Bắc Đẩu Bách Phương Trảm!
Thiên Tướng hét lớn một tiếng, ba mươi mấy con La Sát bị thanh âm chấn động cao tần hóa thành bột phấn.
- Hỗn đản, rõ ràng là do ta dùng sóng âm giết, ngươi hô cái gì?
Vẻ mặt Alie tức giận trừng mắt nhìn Thiên Tướng.
- Xuân Hoa, ngươi ở đâu, Xuân Hoa?
Không để ý tới lời oán hận của Alie, Thiên Tướng lớn tiếng kêu tên a Trạch, vọt tới trước người của nàng.
- Ngươi thế nào hả Xuân Hoa, ngươi không sao chứ Xuân Hoa?
- Nói bao nhiêu lần, phải gọi tôi là A Trạch A Trạch A Trạch A Trạch...
A Trạch phát điên hô:
- Không được tiếp tục gọi tôi là Xuân Hoa!
- Ân, được, Xuân Hoa.
Thiên Tướng gật đầu:
- Không bị thương đi Xuân Hoa?
- Không có...
A Trạch vô lực cúi thấp đầu nói:
- Lặp lại lần nữa, gọi tôi A Trạch...
- Ân, được thôi Xuân Hoa.
Thiên Tướng vỗ vỗ vai A Trạch:
- Chúng ta đi thôi, Xuân Hoa!
- Gọi tôi a Trạch...
- Không thành vấn đề, Xuân Hoa!
...
- Lại thêm một cái, không biết lần này thiên sứ là hình dạng gì?
Nhìn cánh cửa kim loại trước mắt, Mị lại hướng Minh Diệu nói:
- Rốt cục phải đi qua thêm mấy đại sảnh thế này đây?
- Là cửa cuối cùng!
Minh Diệu nhìn bản đồ nói:
- Đây là cánh cửa cuối cùng. Nếu như tên kia nói đều là lời thật, sau cánh cửa này hẳn là đại thiên sứ cuối cùng!
- Vậy nhanh chân một chút giải quyết hắn rồi đi tới đi!
Mị gật đầu nói:
- Tôi bắt đầu lo lắng cho Tiểu Manh!
- Được rồi!
Minh Diệu gọi Hoài Tố, đem cửa kim loại cắt thành từng mảnh nhỏ.
Trong đại sảnh, một nam nhân cao chừng ba thước, nửa thân trần đứng giữa căn phòng.
Dáng người chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ, còn hiện lên vẻ sáng bóng như kim loại. Ở sau lưng của hắn đôi cánh trắng mở ra thật to, biểu hiện ra thân phận của hắn.
- Là thiên sứ lực lượng hình đi!
Mị nhìn Minh Diệu nói:
- Xem ra thật cường tráng, lực phòng ngự thân thể cũng rất cao, không dễ đối phó đâu!
- Để cho tôi tới đi!
Minh Diệu đem Hoài Tố biến thành một thanh Thanh Long Yểm Nguyệt Đao thật lớn, hóa thành một đạo tàn ảnh hướng tên thiên sứ kia vọt tới.
- Tội nhân, ta vốn là một trong những đại thiên sứ, nắm lực lượng trong tay...ô a...
Lời của thiên sứ cường tráng còn chưa nói hết, Minh Diệu đã vọt tới trước mặt của hắn. Minh Diệu vung tay chém xuống, Thanh Long Yểm Nguyệt Đao đã đem hắn chém thành hai nửa suốt từ đầu tới chân.
- Ngượng ngùng, chúng ta đang tranh thủ thời gian, sẽ không nghe ngươi tự giới thiệu!
Minh Diệu đem vết máu màu lam dính trên Thanh Long Yểm Nguyệt Đao vung lắc, thản nhiên nói!
...
- Tiến sĩ, kẻ xâm nhập đã đánh bại toàn bộ đại thiên sứ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nhìn Minh Diệu thoải mái tự tại đánh bại đại thiên sứ cuối cùng trên màn ảnh, nhân viên công tác kích động hỏi. Theo bọn hắn xem ra, đại thiên sứ là tác phẩm thành công nhất của tiến sĩ chế tạo. Hơn nữa sau nhiều lần quan sát thực nghiệm, bọn hắn cũng nghĩ rằng trên thế giới này không có nhân loại có khả năng đánh bại được đại thiên sứ. Nhưng Minh Diệu xuất hiện đã đánh vỡ ý nghĩ của bọn hắn, đặc biệt là vừa rồi thấy thiên sứ lực lượng hình kia rơi xuống kết cục bị một đao chém đoạn, làm cho mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.
- Binh lực phòng ngự của Địa Bảo còn lại bao nhiêu?
Tiến sĩ nhắm mắt lại hỏi.
- Bộ đội thiên sứ trưởng đại khái còn hai thành có thể tác chiến.
Nhân viên công tác vừa xem xét màn hình vừa nói:
- Chúng ta cần lui lại không?
- Không cần, tập kết toàn bộ binh lực ngăn trở bọn hắn!
Tiến sĩ lắc đầu.
- Nhưng mà tiến sĩ, vừa rồi chính ông cũng nhìn thấy ngay cả đại thiên sứ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhân viên công tác nói:
- Thiên sứ trưởng bình thường càng không khả năng chống đỡ được bọn hắn...
- Ta biết!
Tiến sĩ đáp:
- Chỉ cần ngăn trở bọn hắn, kéo dài thêm một ít thời gian là được. Chỉ cần kỳ suy yếu của chủ nhân đã qua, như vậy hết thảy đều đã xong. Thiên sứ sao, chỉ cần có đủ tài liệu cùng thời gian, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
Nhân viên công tác không nói gì, bắt đầu thao tác bàn phím. Bộ đội thiên sứ trưởng nhận được mệnh lệnh lập tức hướng chỗ Minh Diệu cùng Mị chạy qua.
...
- Xem ra chúng ta giống như thật sự không ra được rồi đi!
Lau vết máu dính trên mặt, Alie dùng thanh âm khàn khàn nói. Sử dụng lực lượng quá độ đã làm dây thanh của nàng bị tổn thương nghiêm trọng.
Hiện tại bên trong đội ngũ người còn sức chiến đấu chỉ có một mình Thiên Tướng. A Trạch trải qua hồi quang phản chiếu, hiện tại đã suy yếu hoàn toàn, muốn khôi phục còn cần thêm một thời gian nữa. Ada cũng đã kiệt lực, tuy rằng đã khôi phục được chút ít ma lực, nhưng nàng mất đi ma trượng chẳng khác gì mất đi cánh tay, căn bản không thể phát huy ra được lực lượng.
Mà tiểu đội nàng suất lĩnh chỉ còn lại ba người, hơn nữa đều bị thương.
- Không nghĩ tới ta lại có thể chết ở loại địa phương này.
Alie nhìn bóng đen không ngừng chớp động trong bụi cây, bi ai nói:
- Ta từng khát vọng tử vong tiến đến, nhưng không nghĩ tới sẽ lấy phương thức như vậy chấm dứt rụng tính mạng của ta, ta thật không cam lòng!
- Không cần lo lắng, ta còn có thể đánh tiếp!
Chiếc áo hồng nhạt trên người Thiên Tướng đã thành đỏ sậm, bên trên còn dính đầy thịt nát.
Hắn đi tới, dùng bàn tay to vuốt ve mái tóc dài màu bạc của Alie, ôn nhu nói:
- Với danh nghĩa của một đại thúc thích la lỵ khống, bất kể thế nào ta cũng đều mang cô đi ra ngoài!
- Ngươi? Căn bản là không khả năng!
Alie tức giận nói:
- Nếu như La Sát chỉ lên từng tên thì ngươi tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu bọn hắn kết bè xông lại, loại hỗn chiến căn bản không thích hợp với ngươi!
Vòng vây ngày càng nhỏ lại, không gian lưu lại cho họ hoạt động đã không còn bao nhiêu. Bị đàn La Sát không ngừng áp bách, bọn họ không những không thể rút lui mà còn cách bìa rừng càng ngày càng xa. Tuy rằng A Trạch bùng nổ giết chết Bạch Huyên, làm đàn La Sát thoáng mất đi khống chế. Nhưng thời gian lưu cho họ cũng không nhiều, trong rừng nữ tính La Sát không chỉ có một mình Bạch Huyên. Trong quá trình phá vây, bọn họ còn gặp được tới bốn con nữ tính La Sát.