- Đây là tin tức không tệ.

Minh Diệu nhếch môi lên. Trong nụ cười ẩn chứa dâm đản, nói:

- Nếu như hiện giờ ta muốn làm chút chuyện gì đó, ngươi không còn sức phản kháng phải không?

- Ah? Chuyện rất tà ác sao?

Lilith liếc nhìn Minh Diệu, sau đó cười khanh khách, nói:

- Tà ác như thế nào đây? Ta đúng là rất chờ mong đấy.

Nói xong uống một ngụm trà, liếc mắt đầy vũ mị nhìn Minh Diệu, từ từ đi ra khỏi phòng.

Dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng của Minh Diệu.,

- Chiếu tình huống này mà xem, rốt cuộc là ai muốn tà ác với ai đây?

Minh Diệu nhìn bốn phía, quần áo lúc ban đầu của mình đã biến thành vải nát, mà Lilith cũng không có chuẩn bị quần áo mới gì cho mình cả. Hắn toàn thân trần trụi, hạ thân chỉ có một chiếc khăn bao lại. Bốn phía vẫn là cảnh tượng tường đổ rách nát, hình như Lilith không có ý định chữa trị cung điện của mình, từ lời nói nàng suy yếu, cho tới chuyện chữa trị thân thể của mình không hoàn toàn, xem ra nàng không còn dư lực để chữa trị cung điện của mình nữa.

- Ta không có thói quen nợ nhân tình của người khác.

Trong căn phòng rách nát, Lilith ngồi ở vị trí của cột sáng lúc trước, từ từ uống trà.

- Nhưng hiện tại ta không còn dư lực để thỏa mãn nguyện vọng của ngươi. Kế tiếp ta sẽ tìm kiếm địa phương thật an toàn, lâm vào hôn mê thời gian dài, chờ tới khi sức khỏe và lực lượng khôi phục lại.

- Ngươi sẽ ngủ bao lâu?

Minh Diệu nhìn bốn phía, tìm kiếm địa phương coi như sạch sẽ ngồi xuống.

- Thật lâu, có lẽ là mấy trăm năm, có lẽ là một ngàn năm.

Lilith nói tiếp:

- Nói ngắn lại, cuộc đời này chắc ngươi không còn gặp lại ta.

- Còn nữ nhân điên kia? Chết rồi sao?

Minh Diệu nghe thấy không còn gặp lại Lilith, trong nội tâm xuất hiện cảm giác kỳ quái.

- Đại khái là thế, dù sao ta đã không còn cảm giác khí tức của nàng ta tồn tại trên đời này.

Lilith nói tiếp:

- Tuy có chỗ khác với dự đoán của ta, nhưng cuối cùng mục đích đã đạt được, xem nhẹ linh hồn Adam là sai lầm của ta. Ta vốn định lợi dụng dung hợp linh hồn với Eva, sau đó bị quy tắc thế giới ném vào địa phương ước thúc, tuy nhiên lại không ngờ lực lượng của Đại Dung Hợp Thuật quá mức cường đại, rõ ràng đem linh hồn Adam tiến vào quấy rối. Ba linh hồn, hai nữ một nam, dung hợp lực lượng càng không ổn định, thiếu chút nữa tạo ra hậu quả không vãn hồi được.

- Đúng thế, chuyện gì có người thứ ba xen vào là phiền toái.

Minh Diệu bĩu môi.

- Nếu như ta không mang ngươi ra khỏi cột sáng, cuối cùng sẽ như thế nào?

- Ai cũng không biết.

Lilith lắc đầu, nói:

- Đại Dung Hợp Thuật vốn được dùng để chữa trị thương thế cho linh hồn hai thiên sứ không còn khả năng chiến đấu, tập hợp lực lượng của hai người lần nữa tạo ra một thiên sứ mới, chưa từng xuất hiện chuyện như chúng ta vừa trải qua. Đối với chúng ta mà nói, loại pháp thuật này là cấm kỵ, hậu quả của việc dung hợp linh hồn vô cùng cường đại. Chính là tồn tại vượt qua quy tắc, vượt qua lực lượng của thần, là không cho phép, sẽ bị quy tắc ném vào trong địa phương bị ước thúc trong truyền thuyết. Vĩnh viễn không cho phép trở lại vị diện này.

- Nói như vậy, sau khi ta kéo ngươi ra, linh hồn của ADam và Eva dung hợp với nhau, trở thành tồn tại vượt qua quy tắc, bị quy tắc ném vào trong địa phương bị ước thúc. Sẽ không trở lại nữa, đúng không?

Minh Diệu sờ cằm nói ra.

- Kết cục như thế là không tệ.

- Hẳn là như vậy!

- Hẳn là sao?

Minh Diệu nghe ra do dự trong lời của Lilith.

- Chuyện này không có tiền lệ, cũng là lần đầu tiên, cho nên ta chỉ phỏng đoán mà thôi.

Lilith ngẫm lại nói ra.

- Cho tới bây giờ chưa từng có tiền lệ bán thần dung hợp với thần. Huống chi là một nam một nữ. Ngươi phải biết rằng, loại pháp thuật này vốn chuẩn bị cho thiên sứ. Mà những thứ như thiên sứ, không có giới tính.

...

- Ngươi vừa nói như vậy, ta lại có chút bất an.

Minh Diệu cau mày nói ra.

- Ngươi cứ để ta thế này mà ngủ sao?

- Chắc có lẽ không có vấn đề.

Lilith nói ra.

- Đối với nữ nhân điên chiến đấu với ta suốt mầy ngàn năm. Hai chúng ta, đều có cảm giác đặc thù, tuy không cách nào xác định được vị trí, nhưng ta lại cảm thấy đối phương vẫn tồn tại. Trước đó ta từng cẩn thận tìn kiếm qua, trong vị diện này không còn dấu vết tồn tại của nàng ta.

- Vậy là tốt rồi!

Minh Diệu nghe Lilith nói như vậy. Buông lỏng một hơi.

- Ta cũng có thể có được thời gian an ổn, nói thật, có liên hệ với người như các ngươi, sẽ đoản mệnh. Đúng rồi, lúc ấy sau khi ta đem linh hồn của ngươi kéo từ trong cột sáng ra ngoài, vì cái gì ngươi lại tiến vào trong thân thể bán yêu kia?

- Ha ha, không có gì, nghĩ sai thì hỏng hết mà thôi.

Lilith cười tự giễu.

- Ta vốn muốn nếm thử tư vị khi trở thành thần, nhưng đáng tiếc, cái thân thể đó không phù hợp với ta. Bộ ngực hơi nhỏ một chút.

- Không nên làm những chuyện vô vị đó a.

Minh Diệu vừa cười vừa nói.

- Ta lại cảm thấy ác ma phù hợp với ngươi hơn.

- Nói cũng phải!

Lilith mỉm cười gật gật đầu.

- Thần cái gì có chút quá nhàm chán, vẫn là sinh hoạt vô câu vô thúc mới thích hợp với ta nhất a.

- Lúc ấy trông thấy hồn thể của ngươi tiến vào trong thân thể đó, ta sợ tới mức thiếu chút nữa thân thể của ta chết ngay lập tức đấy.

Minh Diệu thở dài ra một hơi.

- Giảm thọ ah, lần sao ngươi đừng có chơi trò mạo hiểm như thế có được không?

- Ha ha, vậy ta phải đền bù tổn thất của ngươi một chút mới được, xem như kỷ niệm đẹp trước lúc chia tay.

Lilith duỗi tay ra, ngắc Minh Diệu lại.

- Tới đây, tới gần một chút.

- Này, ngươi sẽ không làm chuyện tà ác với ta chứ?

Minh Diệu tuy làm ra bộ dáng không cam lòng, nhưng hắn vẫn từ từ tiến lại gần.

- Yên tâm, là đồ tốt, buông lỏng tâm thần ra, tiếp nhận lễ vật của ta.

Lilith đem ngón tay điểm lên trán của Minh Diệu. Trong nháy mắt trán của Minh Diệu tiếp xúc với ngón tay lạnh buốt đó, đột nhiên trong đầu của Minh Diệu xuất hiện vô số cảnh vụn vặt giống như trong điện ảnh, một màn một màn hiển hiện trong óc. Chỉ trong một giây đồng hồ ngắn ngủi, Minh Diệu lại có cảm giác như dài dằng dặc. Bên tai truyền đến âm thanh đứt gãy hàng loạt, làm cho Minh Diệu mở mắt tỉnh táo lại, sau khi mở mắt ra, đầu hắn đầy mồ hôi.

- Đây là...

Minh Diệu ngơ ngác nhìn bàn tay của mình.

- Phương pháp sử dụng lực lượng chính xác.

Lilith khẽ cười nói:

- Ta không đem những thứ khác đền bù tổn thất cho ngươi, nhưng thứ này đối với ngươi mà nói là vô cùng.

Chẳng lẽ lực lượng có thể sử dụng như thế sao?

Minh Diệu từ từ xoa xoa huyệt thái dương của mình. Sau đó bàn tay chém ra, một đạo kình phong bay thẳng vào bức tường, trên vách tường lưu lại một ấn ký rất rõ ràng. Sau đó, lấy ấn ký đó làm trung tâm, từng rất rách lan ra xung quanh. Sau đó vách tường từ từ nổ sập xuống.

- Khục khục, tay bị chuột rút!

Minh Diệu đau đớn nửa quỳ trên mặt đất, tay trái cầm lấy bàn tay phải.

- Giả thiết lực lượng một người là một trăm, cho dù hắn cố gắng thế nào, nhưng lực lượng công kích khi sử dụng một lần chỉ được năm mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play