Trần Lam mang theo A Trạch lên một chiếc xe, hai người hướng phía quán bar của Âu Phàm đi tới. Mà cùng lúc đó, từ khắp các nơi, toàn bộ nhân viên ngoại cần của hiệp hội đều hướng phía đó chạy tới.
- Ta muốn gặp người phụ trách của các ngươi.
Một nữ lang xinh đẹp đứng ở cửa hiệp hội, nói với người giữ cửa. Phía sau nàng còn có bốn trợ thủ.
- Đây là giấy chứng nhận của ta.
- Xin lỗi chị. Bộ trưởng có việc gấp nên đã ra ngoài. Ngài có thể đợi muộn chút rồi quay lại đây được không?
Người canh cửa xem qua giấy chứng nhận, sau đó cung kính nói. Người đến là người phụ trách chi nhánh của ủy ban Châu Âu thiết lập tại Trung Quốc. Tuy rằng những người này tại Trung Quốc cũng không có quyền lợi gì quá lớn, nhưng thân phận lại tương đối mẫn cảm. Người trông cửa tự nhiên cũng không thể lại tỏ vẻ cao ngạo như đối với A Trạch được.
- Ta rõ ràng ngày hôm qua đã gọi điện cho hắn, sao giờ hắn lại ra ngoài.
Nữ lang kia có vẻ bất mãn nói.
- Hiện tại trong hiệp hội ai chức vị cao nhất? Để hắn tới gặp ta.
- Vậy mời ngài đến phòng tiếp khách chờ một chút, ta lập tức liên lạc.
Người trông cửa vội vã đưa nàng cùng bốn trợ thủ dẫn đến phòng tiếp khách, gọi điện thoại cho thư ký của Trần Lam.
Thư ký của Trần Lam đáng thương kia, đang bận đến sứt đầu mẻ trán, hiện tại lại ngựa không dừng vó chạy tới phòng tiếp khách.
- Trần Lam đâu? Bộ trưởng của các ngươi đâu?
Nhìn thấy thư ký đẩy cửa tiến vào, vội vàng đi tới nổi giận đùng đùng hỏi.
- Ngày hôm qua rõ ràng ta cùng hắn hẹn xong, sao hắn không ở phân bộ? Lẽ nào hắn là cố ý sao?
- Không không không. Tuyệt đối không phải như vậy. Xin ngài chớ nên tức giận.
Thư ký móc ra một tấm khăn tay lau lau mồ hồi trên mặt, vội vàng giải thích:
- Ngài cũng biết, gần đây hiệp hội chúng ta xảy ra đại sự, do đó bởi vì đột xuất, nên bộ trưởng hắn...
- Vậy ngươi nói cho ta biết, hắn đi ra ngoài, như vậy sự tình ngày hôm qua ước định hướng hiệp hội các ngươi thuê trang bị thì tính sao?
Nói:
- Khi nào hắn có thể trở lại? Chúng ta đang khá vội.
- Như vậy...
Thư ký nghĩ một lúc.
- Lần này ADA tiểu thư tới đây chính là vì chuyện thuê trang bị sao?
- Lời vô ích, lẽ nào ta còn ta còn có chuyện gì khác sao?
Nữ nhân kia lạnh lùng nói.
- Ngày hôm qua đã ký hiệp ước xong, tiền thuê cũng đã chuyển vào trong tài khoản của các ngươi, ước định ngày hôm nay tới lấy trang bị, các ngươi đây là ý gì?
- Nếu như chỉ là tới lấy trang bị lúc trước đã ước định xong, ta nghĩ ta có thể xử lý.
Thư ký nói rằng Hắn nhớ kỹ ngày hôm qua Trần Lam có nói qua, nữ nhân này thân phận rất đặc thù. Hơn nữa là cùng tội phạm đào ngục Minh Diệu kia có giao tình không tệ. Mà trước sự tình chi nhánh của ủy ban tối cao Châu Âu muốn gặp bọn họ thuê trang bị hắn cũng biết. Chỉ là hắn thật không ngờ, người phụ trách chi nhánh, lại tự mình dẫn người tới đây.
- Vậy là tốt rồi. Chúng ta đang vội.
Nữ nhân kia gật đầu nói.
- Xin mau chóng dẫn trợ thủ của ta đi làm thủ tục tiếp nhận. Chúng ta còn phải vội vã trở về.
- Được, mời đợi chút.
Thư ký vội vã từ trên lầu gọi người xuống, dẫn theo bốn trợ thủ vào phòng trang bị làm thủ tục, còn hắn thì lưu lại cùng nữ lang kia.
- Thật không ngờ, chị lại tự mình dẫn người đến.
Thư ký đưa qua một chén nước chè, vừa cười vừa nói:
- Loại chuyện này chỉ cần phái thủ hạ đến không phải là xong sao?
- Ngươi biết đấy, chi nhánh của chúng ta tổng cộng chỉ có mấy người như vậy.
Nữ nhân kia nhận lấy chén trà uống một ngụm khẽ nói:
- Hơn nữa sự tình về hội trưởng hiệp hội các ngươi ta cũng nghe nói rồi. Lần này tới đây đồng thời cũng là vì đại biểu ủy ban gửi tời lời an ủi và thương tiếc chân thành.
- Đa tạ.
Thư ký gật đầu cảm ơn, nói:
- Hội trưởng lúc còn sống vẫn vì làm sâu sắc giao lưu giữa hai bên mà nỗ lực không ít, thế nhưng không ngờ hiện tại lại...
- Đúng vậy, thực sự là đáng tiếc đó.
Nữ lang gật đầu nói:
- Hi vọng có thể mau chóng đem hung thủ đưa ra ánh sáng, đương nhiên, ta nghĩ chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác giữa song phương chúng ta. Bởi vì ngươi biết đấy, chúng ta cùng hắn quan hệ...
- Sẽ không, đương nhiên sẽ không.
Thư ký vội nói.
- Vì sao ngày hôm nay ở đây vắng vẻ như vậy? Từ lúc tiến vào đến giờ tựa hồ rất ít người, hiệp hội các ngươi ngày hôm nay nghỉ làm sao?
Nữ lang mở miệng hỏi:
- Ngày hôm nay là ngày lễ gì của Trung Quốc sao?
- A, không phải, xảy ra đại sự như vậy, cho dù ngày tết cũng không thể nghỉ a.
Thư ký vội vã nói rằng.
- Chủ yếu là có chuyện khá quan trọng, nên mọi người bị phái ra. Ngài cũng biết, gần đây là thời buổi rối loạn a.
- Bí thư, phiền ngài ra ngoài một chút.
Một thành viên hiệp hội đẩy cửa tiến vào nói.
- Có chút phiền phức.
- Thế nào?
Thư ký cau mày nói:
- Ta đang tiếp khác nhân trọng yếu.
- Chuyện tương đối quan trọng...
Thành viên hiệp hội kia mơ hồ nói.
- Trước xin phép ra ngoài một chút.
Thư ký lòng đầy áy náy nói, đi theo tên thành viên hiệp hội kia ra ngoài phòng tiếp khách.
- Xảy ra chuyện gì?
Rời khỏi phòng tiếp khách, sau đó thư ký vội vã hỏi.
- Vừa rồi cảnh cục gọi điện thoại tới, nói bọn họ phát hiện mấy cổ thi thể tử trạng quỷ dị, hoài nghi là thuộc về sự kiện thần quái, muốn chúng ta phái người tới xem một chút.
Thành viên hiệp hội nói.
- Vậy thì cũng như bình thường thôi, tùy tiện phái nhân viên bên ngoài tới xem một chút không phải được sao?
Thư ký cau mày nói rằng.
- Chuyện nhỏ như vậy còn phải tới hỏi ta?
- Nhưng chúng ta không còn nhân thủ a.
Tên nhân viên hiệp hội kia cười khổ nói:
- Bộ trưởng để toàn bộ nhân viên đều phái đi, hiện tại trong phân bộ chỉ có những nhân viên văn chức chúng ta ở đây. Đâu còn nhân viên bên ngoài a?
- Vậy thì nói với bọn họ cho người tới trước, chờ người của chúng ta trở về sau đó sẽ đi qua.
Thư ký nói rằng.
- Cục trưởng kia nói không chờ được, phải lập tức xử lý.
Thành viên hiệp hội nói.
- Không biết vì sao, có người đem chuyện này để lộ cho giới truyền thông, đã có đại lượng ký giả chú ý tới chuyện này, cần phải nhanh chóng xử lý. Bằng không sẽ rối loạn lớn.
- Thực sự là phiền phức.
Thư ký nhỏ giọng lầm bầm một câu, vội vàng trở lại phòng làm việc của mình gọi điện thoại.
Vì truy bắt Minh Diệu, Trần Lam xuất động hầu hết người trong hiệp hội. Chỉ cần người có một chút năng lực chiến đầu hắn đều mang theo. Có thể thấy được hắn đối với việc bắt Minh Diệu coi trọng cỡ nào. Hiện tại trong phân bộ của hiệp hội chỉ còn mấy nhân việc văn chức không có năng lực chiến đấu này mà thôi. Giày cao gót dẫm nên sàn nhà, phát ra tiến vang "lộp bộp lộp bộp", dọc theo hành lang hướng phía cửa vào tầng hầm đi đến.
Gác tại cửa tầng hầm ngầm chỉ có một nhân viên trẻ tuổi mà thôi. Dù sao nằm bên trong là một thi thể đã mất đi hô hấp. Đối với bọn họ mà nói cũng không có giá trị, chỉ có thể chứng minh quyền lợi đã không còn. Chính mình có thể xuất thủ cướp giật mà thôi. Do đó cũng chẳng bao giờ nghĩ tới có người lại cảm thấy hứng thú đối với một cỗ thi thể... Chỉ là dùng chút thủ đoạn nhỏ, liền dễ dàng đem nhân viên kia thôi miên, rồi tiến vào phòng xác.