- Chú đóng cửa lại!
Tần Khai vẫy vẫy tay với Tần Lệ:
- Ngồi xuống đi!
Tuy rằng không biết Tần Khai định làm gì, nhưng Tần Lệ biết đại ca cũng không phải đùa giỡn. Mặc dù hắn cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo lời Tần Khai đóng lại cửa phòng sách, ngồi xuống ghế đối diện.
- Tôi dặn dò chú một việc!
Tần Khai tiện tay bày ra một kết giới cách âm, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Kế tiếp những lời tôi nói chú nhất định phải nhớ cho thật kỹ!
...
- Còn chưa có tin tức của Địa Tướng sao?
Ngồi trong góc phòng âm u, thanh âm của ông chủ tuy rằng vẫn không chút dao động, nhưng toàn bộ những người trong tổ chức đều biết rõ, hiện tại ông chủ vô cùng tức giận.
- Thật xin lỗi...
Trên trán thủ hạ tuôn đầy mồ hôi lạnh:
- Chúng tôi đã tìm khắp những địa phương Địa Tướng đại nhân thường đi, nhưng không tìm ra được chút manh mối nào...
- Điều ta cần không phải lời xin lỗi của ngươi, mà là một kết quả làm ta vừa lòng!
Ông chủ phất phất tay:
- Lăn đi ra, tiếp tục tìm!
- Dạ, tôi hiểu được, tôi nhất định sẽ hết sức!
Như được đại xá, thủ hạ vội vàng đứng bật lên hốt ha hốt hoảng lui ra khỏi phòng.
- A Nhã, Địa Tướng rốt cục đang làm cái quỷ gì?
Ông chủ mở miệng hỏi:
- Ngươi luôn luôn đi rất gần với hắn, chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao?
- Thật xin lỗi...
Thanh âm một nữ nhân yếu ớt nói. Nơi góc phòng, một nữ nhân lộ ra nửa mặt sau bức màn, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi cùng bất an:
- Ô ô...tôi thật sự không biết, hôm Địa Tướng đại nhân nói muốn đi ra ngoài một chút, cũng không có nói muốn đi đâu, tiếp theo đã không rõ hành tung...
- A Nhã, từ lần đầu tiên gặp ngươi cho tới bây giờ, cũng đã hơn mười năm rồi phải không?
Ông chủ giương mắt nhìn nữ quỷ sợ hãi rụt rè, mở miệng nói:
- Ngươi luôn nói bản thân mình không nhớ rõ chuyện khi còn sống, nhưng ngươi lại biết rất nhiều chuyện mà ngay cả ta cũng không hề biết được. Chuyện về Quỷ Yêu, về La Sát, còn có Hắc Chi Đoạn Chương bí ẩn. Ta thật sự rất muốn biết khi ngươi còn sống rốt cục lại là ai đây?
- Tôi không biết!
Nữ quỷ yếu ớt nói:
- Tôi thật sự chuyện gì cũng nghĩ không ra, đôi khi sẽ nhớ được từng ký tức vụn vặt mà thôi, nhưng khi tôi muốn cố gắng bắt lấy lại không nghĩ ra được chuyện gì...
- Từ sau khi Địa Tướng gia nhập vào trong tổ chức, ngươi luôn đi chung với hắn, thường xuyên cùng sống chung một chỗ.
Ánh mắt ông chủ sắc bén như đao, đảo qua thân thể nữ quỷ:
- Chuyện lần này ngươi thật sự cái gì cũng không biết?
- Ô ô...tôi thề tôi thật sự không biết chuyện gì cả!
Nữ quỷ bị ánh mắt của ông chủ đảo qua, rùng mình, núp ra sau bức màn:
- Chuyện gì hắn cũng không chịu nói với tôi, hắn và tôi sống chung một chỗ, nhưng hắn chỉ ưa thích khi dễ tôi thôi, hắn luôn dùng một ít phương pháp kỳ quái đến tra tấn tôi...
- Vậy sao?
Ông chủ hừ lạnh một tiếng:
- Như vậy lần này cả nước bùng nổ sự kiện lây nhiễm đại quy mô, ngươi cũng không biết gì hay sao?
- Tôi thật sự chuyện gì cũng không biết!
Thanh âm nữ quỷ cơ hồ như khóc lên:
- Tôi xin thề hắn không hề đề cập gì tới chuyện này, hơn nữa tôi cũng không biết chuyện này có phải do hắn làm hay không...
- Cút ra đi, đừng làm dơ bức màn của ta!
Ông chủ chán ghét phất phất tay.
- Ô...dạ...
Nữ quỷ nghe nói như thế, vội vàng theo cửa sổ rời đi.
Ngồi bên trong căn phòng của mình, cả người ông chủ đều sa vào trong bóng tối. Địa Tướng đã mất tích. Mà cả nước đều xuất hiện sự kiện La Sát Quỷ lây nhiễm. Nếu như nói chuyện này không liên quan gì tới Địa Tướng, đánh chết hắn cũng không tin. Nhưng hắn thật sự không thể tưởng được lại có nhiều người bị lây nhiễm thành La Sát Quỷ như vậy, rốt cục là vì mục đích gì?
Lúc ấy lần đầu tiên nhìn thấy Địa Tướng tại trấn nhỏ, hắn chỉ bất quá là một người thường hận đời.
...
- Có a!
Diệp Tiểu Manh nói:
- Chị tìm anh ấy có việc gì không?
- A, hiện tại chị đang ở cục cảnh sát, một lát nữa đến nhà em. Có chút việc muốn hỏi thăm anh ấy một chút.
Từ Mẫn nói xong liền cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau Từ Mẫn vẫn mặc nguyên bộ đồ cảnh sát đi tới nhà của Minh Diệu. Tinh thần nàng có chút uể oải, xem ra đã bận rộn làm việc suốt đêm trong cục cảnh sát.
- Lần này chuyện xảy ra trong trường học của Tiểu Manh có chút kỳ quái, tôi đã hỏi qua Cung pháp y, những miệng vết thương trên các thi thể đều bị động vật nào đó cắn xé lưu lại.
Từ Mẫn ngồi xuống, đem một chồng ảnh chụp các thi thể đẩy lên trước mặt Minh Diệu.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi cũng không hiểu rõ ràng, khi tôi tới đó thì đã hoàn toàn hỗn loạn!
Minh Diệu suy nghĩ nói:
- Người của hiệp hội cho cô mang ảnh ra ngoài sao?
- Tôi cảm thấy được có lẽ sẽ có trợ giúp cho anh, vì vậy trộm mang đi ra.
Từ Mẫn nói:
- Nhưng những người áo đen của hiệp hội tựa hồ cũng chẳng quan tâm, chỉ hốt ha hốt hoảng mang thi thể rời đi, không chú ý tới những ảnh chụp này!
- Tuy rằng tôi cũng không biết rốt cục là chuyện gì xảy ra, nhưng tôi lại có một loại dự cảm...
Minh Diệu suy nghĩ nói:
- Thiên hạ sắp rối loạn...
- Có một việc tôi thật để ý!
Từ Mẫn nói:
- Trường học của Tiểu Manh phong hiệu dùng danh nghĩa ngăn chặn siêu vi trùng cảm cúm, hiện tại khắp nơi trong cả nước đều có loại bệnh cảm nhiễm siêu vi trùng này, chẳng lẽ...
- Rất có thể chính là như vậy.
Minh Diệu gật đầu nói:
- Đây là chân tướng của siêu vi trùng cảm cúm!
- Tại sao lại như vậy chứ?
Từ Mẫn nghe được tin tức này lắp bắp kinh hãi:
- Những người trong hiệp hội đều là những kẻ ăn không ngồi rồi sao? Cứ mặc kệ cho loại chuyện này phát sinh?
- Chuyện lần này bên hiệp hội phản ứng thật không chút bình thường!
Minh Diệu suy tư đáp:
- Bình thường mà nói, không thể xuất hiện tình huống khuếch tán bùng nổ trong phạm vi đại quy mô cả nước. Phản ứng lần này của hiệp hội thật quá mức chậm chạp, chậm chạp tới mức có chút không bình thường.
...
Trần Lam ngồi trong phòng làm việc, trong tay đùa bỡn cây bút máy. Mặc dù không đúng lúc cử tổ thanh tẩy đến thanh lý trường học của Diệp Tiểu Manh là vì có lòng riêng của hắn bên trong, nhưng hiện tại khu bộc phát lây nhiễm có thật nhiều, nhân công trong hiệp hội cũng đích xác là có hạn, người khác cũng không thể soi mói lỗi lầm trên người hắn. Dù sao linh năng giả cũng không đi đầy ngoài đường lớn, một phân bộ cộng thêm cả nhân viên hậu cần có hơn trăm người đã là không tệ rồi, hiện tại nhân công của hiệp hội đúng là thiếu rất nhiều.
- Bộ trưởng, nhân viên đi xử lý công việc tại đại học X đã trở về!
Thư ký gấp gáp đẩy cửa tiến vào hỏi:
- Những người sống sót nên làm sao ổn định?
- Cũng như ngày thường mà thôi, chuyện này còn cần hỏi?
Trần Lam có chút căm tức:
- Loại sự tình này cũng cần hỏi tôi, ở trong đầu anh đều là phân sao?
- Nhưng nhân số thật sự có chút nhiều lắm!
Thư ký khó xử nói:
- Có tới gần ngàn người, chúng ta không có nhiều địa phương để ổn định được họ!