- Anh nói nàng sao?
Lưu Thiên Minh chỉ chỉ vào nữ nhân xinh đẹp đứng sau lưng mình, lắc đầu:
- Tôi cam đoan không quan hệ gì tới nàng cả. Chúng tôi cũng chỉ vừa trở về, đã phát hiện trong sân trường xảy ra chuyện như vậy!
- Cho tôi một lý do để có thể tin tưởng lời nói của anh.
Minh Diệu đáp:
- Hiện tại theo tình hình mà xem, nữ La Sát sau lưng anh mới đáng hiềm nghi nhất!
- Con gái của Diệp Trọng cũng đang ở trong trường học này. Xem ở mặt mũi của cố nhân tôi cũng sẽ không gây nháo sự tại đây.
Lưu Thiên Minh mỉm cười:
- Huống chi tôi không cần cho anh lý do, cũng không cần anh tin tưởng tôi anh nói có đúng không?
Minh Diệu không nói gì, hắn biết Lưu Thiên Minh nói không sai. Cho dù Lưu Thiên Minh không giải thích với hắn thì chính hắn cũng không có biện pháp làm gì được người ta. Dù sao so sánh hai bên, hắn mới là bên thế yếu. Lưu Thiên Minh hai lần ra tay giúp đỡ Diệp Tiểu Manh, có thể nhìn ra được giao tình giữa hắn cùng Diệp Trọng đúng là không tệ, chuyện La Sát lây nhiễm cho dù là hắn làm, hắn cũng sẽ không động thủ ngay bên trong trường đại học.
- Tôi phản ứng có lớn một chút.
Minh Diệu bình tĩnh lại, mỉm cười:
- Tôi vừa mới trở về đã gặp phải loại chuyện này, nên có chút bận tâm cho Tiểu Manh mà thôi.
- Không cần lo lắng cho cô bé kia đâu.
Lưu Thiên Minh cười nói:
- Lúc tôi trở lại đã gặp nàng cùng hai cô bé khác đang ở bên trong rừng cây đánh nhau với tên kỳ quái nào đó rất vui vẻ, không có nguy hiểm gì, tôi cũng không tới quấy rầy nàng.
- Anh nói anh vừa trở về?
Minh Diệu kỳ quái hỏi:
- Anh đi đâu?
- A, cũng không có gì.
Lưu Thiên Minh chỉ vào nam nhân trung niên sắc mặt tái nhợt mang vòng cổ nói:
- Gần đây sủng vật của tôi không quá thành thật, ở bên ngoài xông ra tai họa. Tuy rằng tôi rất không ưa thích hắn, nhưng còn chưa muốn để cho hắn nhanh như vậy bị người giết chết, vì vậy phải cho hắn thêm cái vòng trang sức mà thôi!
- Sủng vật của anh?
Minh Diệu cảm thấy nam nhân trung niên sắc mặt tái nhợt kia có chút quen thuộc:
- Như thế nào, hắn không phải chính là...
- Người đã già nên thật dễ quên. Tôi cũng đã quên mất hai người hẳn là có nhận thức.
Lưu Thiên Minh vỗ vỗ trán mình, nói:
- Tuy rằng trước kia quan hệ giữa hai người không tốt lắm, nhưng dù sao cũng xem như là đồng sự đi...
- Phạm Đồng?
Minh Diệu chấn động nhìn nam nhân kia, gương mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, hai gò má bởi vì tiều tụy mà lõm sâu, tuy rằng bộ dáng đã hoàn toàn thay đổi so với trước kia, nhưng Minh Diệu vẫn nhận ra người này. Nghe được Minh Diệu kêu tên mình, Phạm Đồng xoay đầu qua. Hắn tựa hồ cũng nhận ra Minh Diệu, nhìn Minh Diệu gào thét một tiếng, lộ ra răng nanh thật dài.
- Không được kêu la!
Nữ La Sát dùng sức túm xích sắt trong tay, chiếc vòng đầy gai nhọn siết lại đâm vào cổ Phạm Đồng.
- Chủ nhân đang nói chuyện không cho phép nói leo!
- Anh...sao anh lại...
Minh Diệu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lưu Thiên Minh:
- Anh đem hắn biến thành cương thi?
- A, đúng vậy!
Lưu Thiên Minh không thèm để ý chút nào, gật gật đầu:
- Hình dạng này dường như càng thích hợp với hắn.
- Tuy rằng quan hệ giữa tôi và hắn không tốt lắm, hơn nữa anh cũng từng cứu Tiểu Manh, nhưng chuyện này tôi không thể làm như nhìn không thấy.
Chân mày Minh Diệu cau lại:
- Đem một người sống biến thành cương thi, loại chuyện này đã trái với quy tắc, huống chi Phạm Đồng còn là thành viên của hiệp hội...
- Người trẻ tuổi, luôn thật dễ dàng xúc động.
Lưu Thiên Minh tựa hồ không nhận thấy được địch ý của Minh Diệu, hắn xoay người chậm rãi đi tới bên cạnh Phạm Đồng. Chứng kiến Lưu Thiên Minh đi tới gần mình, ánh mắt Phạm Đồng như muốn phun ra lửa, nhưng thân thể hắn lại hơi run rẩy, tựa hồ thập phần e ngại Lưu Thiên Minh.
- Tôi cũng chỉ là đang giúp anh thôi.
- Tôi không nghĩ đem một người sống biến thành cương thi là giúp đỡ tôi chuyện gì.
Minh Diệu lắc đầu.
- Ha ha, anh còn không biết một việc đi.
Lưu Thiên Minh vươn tay, giống như đang vuốt ve một con chó sủng vật vuốt lên đỉnh đầu Phạm Đồng. Tuy vẻ mặt Phạm Đồng phẫn nộ nhưng lại không dám phản kháng, mặc cho bàn tay của Lưu Thiên Minh vuốt tới lui trên đầu mình.
- Tên hung thủ đã nổ súng ở tiểu trấn phía nam, chính là hắn!
- Là hắn?
Minh Diệu cả kinh. Hôm nay những chuyện làm cho hắn phải giật mình thật sự là quá nhiều. Sau khi từ tiểu trấn trở về, hắn cũng từng nhờ Tần Kinh phái người đi tìm hung thủ nổ súng bắn Diệp Tiểu Manh, nhưng lại không điều tra được kết quả gì. Nhân viên điều tra có nói ở sườn núi nhỏ cách đó không xa tìm được một cây súng ngắm cùng một ít dấu vết như có người từng đánh nhau nơi đó, nhưng lại không tìm được hung thủ, thật không ngờ người nổ súng chính là Phạm Đồng. Lưu Thiên Minh vừa nói như thế, Minh Diệu liền tỉnh ngộ:
- Chẳng thể trách người của hiệp hội không tìm được tung tích của hung thủ, là do anh đã mang hắn rời đi!
- Tuy rằng đã trả lại nhân tình cho Diệp Trọng, nhưng cảm giác thiếu nợ người khác vẫn luôn làm tâm lý của tôi có chút không thoải mái.
Lưu Thiên Minh cười gật đầu:
- Vừa lúc bị tôi nhìn thấy tên hung thủ nổ súng bắn con gái của hắn, như vậy thì cứ thừa cơ hội đó mà để hắn thiếu lại nhân tình của tôi một lần là tốt nhất.
- Cho nên anh mang hắn đi sao?
Minh Diệu khó hiểu hỏi:
- Như vậy tại sao anh còn muốn đem hắn biến thành
cương thi?
- Tuy rằng tôi một mình luôn cảm giác có chút tịch mịch, nhưng cũng không có thói quen ở chung một một nam nhân khác.
Lưu Thiên Minh xòe tay nói:
- Dù có muốn tìm bạn cũng phải tìm một nữ nhân xinh đẹp đi? Tôi không muốn suốt ngày mang theo hắn bên người, lại sợ ngày nào đó Diệp Trọng hỏi tới mà tìm không thấy hắn, cho nên đem hắn biến thành cương thi, như vậy sẽ càng dễ dàng tìm hơn một chút.
- Vậy lúc ấy sao anh không trực tiếp giao hắn cho Diệp đại ca? Cần gì phải muốn đem hắn biến thành cương thi?
- Thật khó làm được, làm vậy không thú vị.
Lưu Thiên Minh nghiêm trang nói:
- Anh không cảm thấy một tên gia hỏa luôn tràn ngập căm hận đối với yêu ma quỷ quái, hận không thể giết sạch toàn bộ sinh vật phi nhân loại trên thế giới này, chính hắn biến thành cương thi mà mình ghét nhất, đó là một việc rất thú vị hay sao?
- Quả thế, chỉ là vì thích thú sao?
Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu, tính tình của những lão quái vật sống quá lâu thế này đều luôn có chút cổ quái. Lilith cũng là vậy, mà Lưu Thiên Minh cũng như thế.
- Sau đó tôi bận việc lại đem chuyện này quên mất đi!
Lưu Thiên Minh tiếp tục nói:
- Tôi cắn hắn, ở trên ý nghĩa xem như hắn là đời sau của tôi, giữa chúng ta sẽ có cảm ứng đặc thù, để cho tôi có thể tìm được vị trí của hắn. Đột nhiên có một ngày tôi cảm giác hắn tựa hồ gặp phải nguy hiểm, liền vội vàng đuổi qua xem đã xảy ra chuyện gì.
- Tên này sau khi ở tiểu trấn bị tôi biến thành cương thi, trốn trốn tránh tránh, chạy trốn tới vùng Giang Tích. Đại khái khi đói bụng hấp huyết đã bị linh năng giả phát hiện được hành tung, nên khi ở Ất Xuyên hắn đã bị bốn linh năng giả vây công, cho nên tôi không có cách nào, đành phải xuất thủ cứu hắn đi ra. Tôi sợ hắn lại tiếp tục gây chuyện, sớm muộn gì cũng bị linh năng giả giết chết, vì vậy phải tạo cái vòng đem hắn mang theo bên người thôi!