Mị ngẩng đầu nói:

- Tôi đã đem toàn bộ những địa phương nên thăm dò trên đảo này điều tra qua một lần, chỉ cần chờ anh đến, nhưng thật không ngờ anh lại…

- Khái khái, tại tôi có việc bận thôi!

Minh Diệu gãi gãi đầu:

- Cô nói cô đã tới được vài ngày sao? Luôn luôn không có bị phát hiện sao?

- Đương nhiên, anh cho tôi là người thế nào?

Mị có chút đắc ý nói:

- Tôi là Ảnh Mị a, tôi muốn ẩn trốn nhân loại bình thường có thể phát hiện được sự tồn tại của tôi sao?

- Nói cũng đúng.

Minh Diệu gật đầu:

- Như vậy mấy ngày nay cô ở nơi nào?

- Bên trong một hang động bỏ hoang trên đỉnh núi bên kia.

Mị chỉ vào một ngọn núi nhỏ trên đảo cách đó không xa nói:

- Đi theo tôi, tôi đã vẽ xong bản đồ, chuyện còn lại chờ anh và tôi cùng đi làm!

- Cùng nhau làm sao?

Minh Diệu nhỏ giọng than thở một câu, thanh âm không lớn nhưng vừa lúc đủ rơi vào trong tai Mị:

- Có một số việc thật thích hợp cho một nam một nữ cùng nhau làm a!

- Đây là bản đồ mà cô nói sao?

Minh Diệu có chút bất đắc dĩ nhìn Mị.

- Đương nhiên rồi, đây là kiệt tác mà tôi phải bỏ ba ngày thời gian để dò xét, sau đó bỏ suốt cả ngày để vẽ ra đó!

Mị có chút dương dương tự đắc nói:

- Vì muốn vẽ bản đồ lên trên tảng đá này, móng tay của tôi cũng bị mòn luôn a!

- Lần sau nhờ cô có thể dùng bút giấy bình thường vẽ một bản đồ bình thường dùm được không đây!

Minh Diệu nuốt lương khô, mở miệng nói:

- Còn nữa, cô có thể cho tôi biết vòng tròn này cùng bên dưới bám lấy năm đường gạch rốt cục là vật gì không?

- Đương nhiên là người đó, vậy mà anh cũng nhìn không ra sao? Đồ đần!

Mị mắng.

- Vậy cái hình như đóa hoa này lại là gì đây?

- Nga, cái này sao, là đại biểu cho rừng cây. Bởi vì rừng cây thật sự quá khó vẽ nên tôi dùng hoa để thay thế vậy.

- Như vậy cái hình mà cô vẽ vài người đứng bên trong đóa hoa lại đại biểu cho cái gì?

- Nga, cái này sao, là nơi đóng quân của lính đánh thuê bên trong rừng cây!

- Mấy hình vuông này là sao đây?

- Đây là máy dò xét nhiệt năng, ở trong phạm vi này thì không cách nào ẩn thân thông qua!

- Vậy hình vẽ bảo rương còn phát ra ánh sáng là địa phương nào? Bảo tàng sao?

- Đó là phòng thí nghiệm!

Mị đáp:

- Bởi vì quá khó vẽ cho nên phải dùng hình này để thay thế thôi!

- Vậy tiếp theo thì sao?

- Tiếp theo? Tiếp theo cái gì?

Mị không hiểu ra sao nhìn lên Minh Diệu:

- Còn có cái gì?

- Bản đồ phòng thí nghiệm đó?

Minh Diệu nói:

- Là bản đồ phòng thí nghiệm trọng yếu nhất, vì sao lại không có?

- Vô nghĩa, loại địa phương kia nếu như tôi có thể đi vào được, tôi còn cần cùng anh hợp tác sao?

Mị lườm mắt nhìn Minh Diệu:

- Cửa lớn phòng thí nghiệm tôi không thể vào được, tựa hồ có đồ vật gì đó quấy nhiễu yêu lực bên trong cơ thể tôi, căn bản không có biện pháp biến thành ảnh tử để đi vào!

- Thì ra là thế, xem ra nếu không có tấm thẻ cùng chìa khóa thì không cách nào vào được.

Minh Diệu gật đầu. Đích xác nếu như Mị có thể dễ dàng tiến vào trong phòng thí nghiệm, sau đó lại vẽ được bản đồ đem ra, vậy nàng cũng không cần chờ hắn đến, tự mình thần không biết quỷ không hay trộm ra Hắc Chi Đoạn Chương.

- Cô vừa mới nói nơi này nơi này cùng nơi này những hình vuông kia là máy dò xét nhiệt năng sao?

Minh Diệu chỉ vào mấy hình vuông mà không có Mị giải thích hắn căn bản cũng không nhìn ra được đó là vật gì, nói:

- Phạm vi dò xét rất lớn hay sao?

- Rất lớn!

Mị gật đầu:

- Chủ yếu là nếu như từ bãi biển bên này tiến vào trong rừng cây, nhất định sẽ bị những máy móc này phát hiện. Bởi vì tôi là Ảnh Mị, biến thành ảnh tử sẽ không tản ra nhiệt lượng, cho nên đi qua thì không thành vấn đề. Nhưng nếu như là anh chỉ sợ không thể đi qua được!

- Đích thật là vật chán ghét!

Minh Diệu gật đầu:

- Nếu như đơn thuần sử dụng Ẩn Thân Phù, tuy rằng người thường nhìn không thấy, nhưng thân thể vẫn tản ra nhiệt lượng, sẽ bị máy dò phát hiện. Cô có biết phòng điều khiển máy dò xét này ở đâu không?

- Không biết, tôi không tìm được!

Mị lắc đầu:

- Dù sao không có bên trong doanh địa của lính đánh thuê, trong đó tôi đã đi qua thăm dò mấy lần trong lẫn ngoài, nhưng không hề phát hiện. Căn cứ theo suy đoán của tôi, phòng điều khiển hẳn nằm bên trong phòng thực nghiệm, có phòng theo dõi đặc biệt. Nếu như phát hiện có điều gì không bình thường, phòng giám thị sẽ dùng máy thông tin báo cho lính đánh thuê cư trú trong khu rừng cây, để cho bọn hắn đi xem xét!

- Trước khi tiến vào phòng thí nghiệm, thật không thể đả thảo kinh xà!

Minh Diệu nhìn bản đồ rối loạn trước mặt, trong lòng thầm nghĩ:

- Có phương pháp gì không bị máy giám thị phát hiện nhưng có thể thông qua rừng cây thì quá tốt!

- Những đường nét này, hẳn là núi non đi!

Minh Diệu chỉ vào những đường nét như con giun gấp khúc hỏi:

- Nơi này có thể thông qua không?

- Anh muốn từ sau lưng vòng qua rừng cây, từ bên kia tiến vào phòng thí nghiệm sao?

Mị lắc đầu nói:

- Nếu như anh muốn bay qua ngọn núi này, bởi vì vấn đề độ cao sẽ bị ra đa phát hiện, con đường này không thể thực hiện được!

- Chỉ có thể từ bãi biển đi xuyên qua rừng cây sao?

Minh Diệu nhìn bản đồ trầm ngâm chốc lát nói:

- Đám lính đánh thuê khi đi tuần tra, vì sao phòng giám thị lại không báo động?

- Về chuyện này theo tôi suy đoán có quan hệ tới nhiệt độ trong cơ thể!

Mị suy nghĩ một lát nói:

- Những lính đánh thuê kia cũng không phải nhân loại bình thường, mà là kết quả khi trải qua gien cải tạo!

- Gien cải tạo?

Minh Diệu sửng sốt.

- Phải, là gien cải tạo. Chuẩn xác mà nói những lính đánh thuê kia cũng không phải nhân loại chính thống!

Mị gật đầu nói tiếp:

- Tôi từng được qua tin tức, ủy viên hội tối cao Châu Âu vẫn luôn nghiên cứu một loại kỹ thuật có thể cải tạo gien nhân loại, muốn thay đổi thân thể yếu ớt của nhân loại, chỉ là mãi vẫn chưa được thành công. Mà những lính đánh thuê này chính là sản phẩm thất bại trong phòng thí nghiệm!

- Độ cường tráng thân thể, tốc độ, lực lượng, phản ứng thần kinh của những lính đánh thuê kia đều phát triển hơn người bình thường rất nhiều. So sánh với nhân loại bình thường, những người này căn bản chẳng khác gì siêu nhân. Nhưng dù sao thứ đạt được cũng phải có sự trả giá thật lớn. Tuy rằng thân thể tố chất của bọn hắn mạnh mẽ hơn người thường gấp mấy lần, nhưng tuổi thọ ngắn hơn người thường rất nhiều.

Mị tiếp tục nói:

- Thật buồn cười đi, giống như dùng sinh mạng đổi lấy sự khỏe mạnh, những người này phần lớn sống không qua bốn mươi tuổi, cơ thể sẽ bị héo rút mà chết, giống như thúc đẩy sinh mệnh cạn kiệt trước thời gian vậy!

- Không ngờ họ dùng người sống đi làm thí nghiệm!

Minh Diệu cau mày.

- Cũng bởi vì như vậy, nhiệt độ thân thể của những lính đánh thuê này thấp hơn người thường rất nhiều, không biểu hiện trên máy dò xét nhiệt năng.

Mị đối với cảm khái của Minh Diệu cũng không có cảm giác gì. Dù tàn nhẫn thế nào, cũng chỉ là chuyện nhân loại đối đãi với nhân loại mà thôi. Không quan hệ gì tới Yêu tộc bọn họ.

__________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play