- Cô ở đây chờ tôi!
Minh Diệu dùng Ly Hỏa Chú đốt cây đuốc, cây đuốc phát ra mùi hôi thối.
- Không, tôi muốn cùng anh đi vào, linh lực của tôi đã khôi phục được một chút, có thể giúp được chút gì đó. Hơn nữa chị họ của tôi còn ở bên trong, tôi không yên lòng.
A Trạch kiên trì muốn cùng Minh Diệu đi vào.
- Vậy cũng tốt, đi theo tôi, không nên hành động thiếu suy nghĩ!
Minh Diệu giơ cây đuốt tiến vào vùng sương mù, a Trạch đi theo sát phía sau hắn.
Tựa hồ cây đuốc có loại ma lực đặc thù, sương mù chung quanh hai người năm bước đều tiêu tán sạch sẽ, không thể nhích tới gần. Bên trong sương mù Minh Diệu loáng thoáng có thể thấy được tia ánh sáng nhạt lóe lên phía trước.
Hai người nơm nớp lo sợ theo tia sáng phía trước đi tới, đi gần hai mươi phút sương mù dần dần tản đi, cây đuốc cũng chầm chậm tan hết.
- Hô, rốt cục đi ra!
A Trạch che lỗ mũi, đối với nàng mà nói cây đuốc phát ra mùi hôi thối làm cho nàng căn bản không cách nào chịu được:
- Lửa này làm sao lại thối như vậy chứ, trong đó có thứ gì vậy?
- Chưa từng ngửi qua loại mùi vị này sao?
Minh Diệu cũng không quay đầu lại ném đi cây đuốc:
- Là mùi vị yêu khí!
- Yêu khí? Anh nói là mùi của yêu quái sao?
A Trạch không hiểu rõ những tri thức vượt xa thường thường người thường này.
- Đi thôi!
Minh Diệu không để ý tới vấn đề của a Trạch:
- Còn phải đi giải cứu Tiểu Manh với chị họ của cô đây.
Hai người đi tới bên cạnh chiếc xe dừng ven đường, Minh Diệu dùng một chai nước suối rút ra chút xăng bên trong xe.
- Lấy xăng làm gì?
A Trạch hỏi.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây là một nữ quỷ bị người giết chết, bởi vì kẻ thù còn chưa chết hết làm oán khí trong lòng rất thịnh, lực lượng nàng oán hận lại đến từ chính thi thể của nàng, muốn tiêu diệt nàng chỉ tìm được thi thể của nàng mà thiêu hủy!
Minh Diệu quơ quơ chai xăng trong tay:
- Có nửa bình hẳn là đủ rồi.
…
Diệp Tiểu Manh cố gắng vùng vẫy, đồng thời đối kháng rét lạnh và trói buộc vô hình trên thân thể đúng là chuyện không dễ dàng.
- Ngô ngô ngô, ai tới giúp tôi một chút…
Diệp Tiểu Manh đột nhiên mò mẫm được đồ vật gì đó nằm trong túi quần.
- Chi nha…
Cửa phòng mở ra, a Trạch mang theo nụ cười đi vào:
- Diệp Tiểu Manh, cô làm sao rồi? Cảm thấy rất lạnh sao?
- A Trạch…nhanh, cùng mọi người rời khỏi nơi này lập tức, nơi này rất không thích hợp…
Diệp Tiểu Manh vội vàng nhắc nhở a Trạch.
- Có cái gì không đúng? Lạ ở chỗ nào? Nơi này rất tốt nha?
Trên mặt a Trạch vẫn mang theo dáng mỉm cười thân mật, nhưng Diệp Tiểu Manh lại cảm thấy nàng cười rất…giả dối.
- Cô…không phải a Trạch, cô làm gì a Trạch rồi? Cô là ai? Bạn của tôi đâu?
Diệp Tiểu Manh liên tiếp đặt câu hỏi làm a Trạch lớn tiếng cười.
- Ha ha ha ha ha…phản ứng của cô đúng là chậm lụt, quả nhiên lưu cô lại rất đúng, cô không có năng lực gì nhưng lại có linh lực không tệ, vừa lúc có thể cho tôi dùng thời gian dài khống chế đi giết tên khốn kiếp phụ lòng kia.
A Trạch đứng lên, nụ cười thân cận biến mất, mái tóc ngắn đột nhiên càng ngày càng dài, dài tận đầu gối.
- Cô…cô…
Diệp Tiểu Manh cảm giác có một cỗ oán khí khổng lồ xen lẫn mùi hôi thối đập thẳng vào mặt, cảm giác lạnh lẽo mãnh liệt làm nàng không cách nào nói nên lời.
- Tên đàn ông chết tiệt kia, hắn lừa ta, lừa cảm tình của ta, lừa thân thể của ta. Ta liều lĩnh đi yêu hắn, đi theo hắn, vì muốn ở chung một chỗ với hắn mà bỏ qua hết thảy. Ta không để ý tới lời khuyên can của mẹ ta mà nghĩa vô phản cố cùng hắn đi tới cái thôn này, vốn cho rằng hắn yêu ta, hắn có thể vĩnh viễn ở chung với ta, chỉ có hai người chúng ta, không có phiền não, không có phân tranh gia tộc, cứ như vậy bình thản trọn đời…
Gương mặt tái nhợt của cô gái tóc dài tràn đầy phẫn
hận cùng không cam lòng:
- Nhưng không nghĩ tới hắn lại lừa ta, hắn căn bản không có yêu ta, hắn chỉ căn cứ theo phân phó của gia tộc lừa gạt ta ra ngoài, để cho mẹ của ta tìm ta khắp nơi, không có tinh lực đi tranh đấu với gia tộc bọn hắn…
- Cô nói chuyện này có quan hệ gì tới chúng tôi, chúng tôi cũng không có làm chuyện gì có lỗi với cô, tại sao cô muốn hại chúng tôi chứ?
Diệp Tiểu Manh cố gắng vùng vẫy, tay trái đưa vào trong túi quần.
- Chỉ còn chút nữa thôi…
- Ta hận đàn ông, ta hận toàn bộ đàn ông trên thế giới này, đàn ông không có một kẻ nào là người tốt.
Nữ quỷ giống như bệnh tâm thần lớn tiếng kêu lên:
- Hắn bỏ ta một mình ở nhà tự mình đi đánh bài, căn bản không quan tâm chuyện sửa chữa nhà cửa, chỉ có một mình ta phải đi xem chừng những tên khốn kiếp kia cất nhà. Nhưng thật sự không hề nghĩ đến, ta vừa đến nơi đây, ba người kia đã đánh ta ngất xỉu, chờ khi ta tỉnh lại, cảm giác thân dưới như bị tê liệt đau đớn, ba tên cầm thú kia cưỡng dâm ta. Ta lớn tiếng mắng bọn hắn, bọn hắn lại bắt đầu đánh ta, đánh cả thân thể ta bị thương, còn dùng khăn nhét vào miệng của ta. Ta không có cách nào lên tiếng, liền hung hăng nhìn chằm chằm bọn hắn, không nghĩ tới ba tên cầm thú kia lại dùng cây sắt đâm mù đôi mắt của ta. Bọn hắn thấy ta sắp chết, liền luống cuống dùng xi măng chôn ta trong vách tường, làm cho ta thành quỷ cũng không thể đi đầu thai, chỉ có thể ở bên trong căn nhà hoang phế này du đãng…
- Vậy…cô muốn bắt chúng tôi làm gì…
Diệp Tiểu Manh thấy cảm xúc của nữ quỷ ngày càng kích động, liền cố gắng dời đi đề tài, tranh thủ chút thời gian cho mình chạy trốn.
- Ha ha, các ngươi, không, đàn ông đều đáng chết, hai người đàn ông đi cùng các ngươi ta đã giết chết. Mà ba người đàn bà các ngươi…
Nữ quỷ vươn tay lạnh như băng vuốt ve mặt Tiểu Manh:
- Hai nàng cũng không có tác dụng gì, cũng giống như người đàn bà trước kia từng tới, linh lực trên người không mạnh, đi không thoát căn nhà này, mà cô thì bất đồng.
Trên mặt nữ quỷ lộ ra vẻ hưng phấn:
- Linh lực của cô rất mạnh, tôi muốn khống chế cô đi giết tên phụ lòng Triệu Quang Diệu kia.
- Không bằng cô thả chúng tôi đi, chúng tôi giúp cô báo cảnh sát có được hay không? Cảnh sát sẽ bắt hắn lại!
Diệp Tiểu Manh đề nghị nói.
- Không, ta muốn tự mình báo thù, ta muốn đích thân giết bọn hắn.
Mái tóc của nữ quỷ quấn quanh trên đùi Diệp Tiểu Manh, giống như những con rắn đang quanh quẩn ngọ nguậy từ từ bò đi lên.
- Không được qua đây!
Diệp Tiểu Manh dùng hết tất cả khí lực đem trương phù Minh Diệu cho nàng từ túi quần nâng lên trước mắt.
- A!
Một đạo kim quang thoáng hiện, nữ quỷ giống như bị dầu sôi giội trúng, thét lên chói tai bưng kín ánh mắt biến mất trong không khí.
Diệp Tiểu Manh cảm giác trói buộc trên người biến mất, nàng vội vàng bò dậy đem trương phù đeo trước ngực chạy ra cửa phòng.
- Thái Nhã Ngôn, Lý Tâm Di, các cô ở đâu?
Diệp Tiểu Manh vừa lớn tiếng hét lên vừa tìm kiếm đồng bạn.
Giống như vừa bị cúp điện, căn phòng chìm vào tối đen. Ảo ảnh biến mất, toàn bộ những trang trí tinh mỹ đều không thấy gì nữa, hiện ra trước mặt Diệp Tiểu Manh chỉ là những dấu vết vách tường loang lổ cũ rách.
- Trả lời tôi đi…
Diệp Tiểu Manh mở căn phòng cuối hành lang, chỉ thấy có một sô pha nằm ngay giữa phòng.
- Nhã Ngôn, các cô ở chỗ này sao?
Diệp Tiểu Manh cảm giác bên trong căn phòng này nhất định có thứ gì đó, làm trong lòng nàng không ngừng run rẩy.
Một giọt chất lỏng sềnh sệch nhỏ lên trên mặt Diệp Tiểu Manh, nàng không khỏi đưa tay sờ sờ. Chất lỏng dinh dính, có mùi tanh, là máu. Tiểu Manh ngẩng đầu, một hình ảnh kinh khủng đập vào trong mắt nàng. Chu Tuấn bị vô số thanh thanh đính trên trần nhà, con ngươi trong hai hốc mắt đã biến mất, chỉ có máu tươi tí tách từ trong hai hốc mắt trống rỗng nhỏ xuống.
- A…
Diệp Tiểu Manh nhìn thấy người bạn học mấy phút trước còn vui vẻ nhưng bây giờ biến thành bộ dạng kinh khủng thế này kinh hoàng lớn tiếng hét to.
- Đàn ông đều đáng chết hết…
Thanh âm nữ quỷ từ phía sau lưng truyền đến, mái tóc dài màu đen ghìm chặt cổ Tiểu Manh, tròng lên kim quang từ phù chú phát ra.
- Nhất tự chân ngôn, lôi!
Một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống, cắt đứt mái tóc nữ quỷ ghìm chặt Diệp Tiểu Manh.
Diệp Tiểu Manh thở hổn hển:
- A Trạch, cô không sao chứ?
- Yên tâm, không có chuyện gì. Xem ra cô đúng thật là vô dụng.
Lời nói lạnh băng của a Trạch làm Tiểu Manh cảm thấy trong lòng ấm áp không ít.
- Tiểu Manh, trương phù của cô đâu?
Minh Diệu vội vàng kéo Tiểu Manh ra phía sau.
- Ở đây!
Diệp Tiểu Manh đem phù chú tháo khỏi cổ đưa cho Minh Diệu.
- Phá!
Minh Diệu quát to một tiếng, linh lực rót vào phù chú, vạn đạo kim quang sáng rực căn phòng.
Nữ quỷ đem đầu tóc bao trùm toàn thân, vừa ngăn cản kim quang chiếu rọi vừa thử công kích Minh Diệu đang cầm phù chú. Còn có một đoàn tóc đang ngọ nguậy bò lên khỏi mặt đất như loài bò sát quấn tới.
- A Trạch, nhanh lên, chính là vách tường biến thành màu đen kia!
Minh Diệu vừa chống đỡ vừa quát a Trạch.
- Được, giao cho tôi!
A Trạch lại dùng thủ thế Nhất Tự Chân Ngôn.
- Lôi!
Đạo lôi quang đánh lên vách tường, lộ ra một lỗ thủng lớn, bên trong có một cỗ thi thể thối rữa tóc dài đen sẫm tản ra oán khí cùng mùi hôi thối.
- A…các ngươi sẽ không được chết tử tế…
Nữ quỷ thấy hài cốt của mình bị đào ra, điên cuồng công kích Minh Diệu, thậm chí không quản tới việc mình bị kim quang chiếu rọi toát ra khói trắng.
- Trần quy trần, thổ quy thổ đi!
A Trạch đổ chai xăng lên trên thi thể thối rữa.
- Ly Hỏa, tật!
Minh Diệu phát ra một đạo hỏa cầu, thi thể lập tức thiêu đốt kịch liệt, mái tóc màu đen bởi vì lửa cháy phát ra mùi vị khét lẹt.
- Không…không…ta không cam lòng…
Nữ quỷ tránh né, dần dần ở trong không khí hóa thành một đống tro tàn.
- Cô không cam lòng vốn không sai, nhưng cô sai ở chỗ không nên thương tổn người vô tội.
Minh Diệu đốt một điếu thuốc:
- Rốt cục có thể nhẹ nhõm một chút rồi!
- A, a Trạch, còn chưa tìm được chị họ của cô với Lý Tâm Di, nhanh đi tìm thôi.
Diệp Tiểu Manh nhớ tới việc còn chưa tìm được hai người bạn học, vội vội vàng vàng chạy đi tìm kiếm. Bên trong bồn tắm phòng ngủ của Lý Tâm Di phát hiện được nàng, đã hôn mê nhưng không có gì đáng ngại. Tình huống của Thái Nhã Ngôn khó giải quyết hơn rất nhiều, nàng không nói câu nào, ngồi dưới đất sững sờ nhìn ra phía trước.
- Để cho tôi, đây là vì bị kích thích quá lớn nên hồn phách ly thể.
Minh Diệu lấy ra một trương phù đốt thành tro, thấm chút tro phù thoa lên lỗ mũi Thái Nhã Ngôn.
- Hắt xì…
Thái Nhã Ngôn ách xì thật mạnh, hai mắt khôi phục lại thần thái.
- Còn dư lại giao cho cảnh sát thôi, đã đụng phải sát nhân biến thái điên cuồng!
Minh Diệu xoay người rời khỏi phòng:
- Chuẩn bị xong nhanh lên về nhà!
Trên đường nhỏ nông thôn nửa đêm, ánh trăng chiếu lên trên người Minh Diệu, nhưng tâm tình hắn không tốt chút nào.
- Xong đời, thi thể cũng đã thiêu hủy rồi, không biết người đàn bà họ Trương kia có chịu tin tưởng lời mình nói hay không. Nếu như không tin, còn phải tìm tiền ở đâu cho Tiểu Manh lên đại học đây a?