- Vừa rồi em giết gà, không cẩn thận bị dính máu, còn chưa kịp thu dọn sạch. Chị cũng biết, em chỉ là một cô gái, đối với loại chuyện giết gà này thật là không giỏi. Co nên khi xuống tay có hơi nhẹ một chút, con gà kia chạy quanh sân một lúc mới chết khiến cho khắp nơi đều toàn là máu.
Theo cánh tay em dâu nhìn lại, ở chỗ cái bàn lớn em dâu vừa đứng, bốn phía đều có không ít lông gà. Lại nhìn em dâu tươi cười, làm gì có bộ dáng quỷ dị gì, rõ ràng chỉ là như mọi ngày. Bà chủ dùng sức thở ra một hơi, đều là bởi vì cơn ác mộng tối hôm qua, sau khi thức dậy tâm tình còn chưa có bình phục, vừa rồi nhất định đều là ảo giác.
- Chuyện này sao em không để cho chồng mình làm. Em là một cô gái sao có thể làm được. Hắn đâu rồi?
Bà chủ cảm thấy hôm nay khí trời rất tốt, mặt trời cũng rất đẹp, nắng chiếu trên người thật ấm áp. Cái tia lo lắng ban đầu kia đã bị ánh mặt trời xua tan hết.
- Làm sao lại muốn giết gà, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?
- Anh ấy nói là đi bàn việc, lát nữa sẽ trở về.
Trên mặt em dâu vẫn nở nụ cười như cũ.
- Không phải tối qua đã nói là hôm nay sẽ ăn tốt một chút sao, em giết con gà kia, buổi tối sẽ có thêm đồ ăn.
- Đêm qua có nói sao? Sao ta lại không nhớ rõ nhỉ?
Bà chủ cau mày nghĩ nghĩ. Kỳ quái, không biết là do đã già rồi hay không, trí nhớ càng ngày càng kém. Tối hôm qua đã nói cái gì, đã làm cái gì, sau khi ngủ dậy cũng đều không còn nhớ nữa. Trong đầu nàng, mơ hồ cảm thấy hôm nay phải là một chuyện rất quan trọng, tuy nhiên nó như thế nào thì lại không nhớ nữa. Đến tột cùng thì muốn làm cái gì.
- Lúc ăn cơm tốt hôm qua đã nói mà. Chị không nhớ sao?
Em dâu nói.
- Không phải là chị còn nói hôm nay sẽ đi tìm người đến giải quyết đám chuột và gián ở trong khách sạn sao?
- Ồ, đúng, đúng…Được rồi, em xem đấy, đầu óc của ta thật là tệ.
Bà chủ suy nghĩ một chút, đích xác là ngày hôm qua có nói là hôm nay sẽ đi tìm người tiêu diệt côn trùng chuyên nghiệp để đến dọn dẹp cái khách sạn của mình.
- Ta đi trước, em tự mình thu dọn đi, ta không giúp em đâu.
- Không cần, chị cứ đi làm việc của mình là được rồi, em có thể tự làm được.
Em dâu cười cười tiễn bà chủ ra cửa.
Bà chủ hồi tưởng lại chuyện tình vừa mới xảy ra, cảm giác thấy có chút buồn cười, tự giễu lắc đầu, xoay người rời đi. Nhưng mà không có chứng kiến ở trong mắt em dâu dường như có lóe lên một đạo quang mang màu lục sắc, đạo quang mang này xẹt qua trong nháy mắt.
Ngày hôm nay thị trấn nhỏ cực kỳ im lặng, trên đường đi có rất ít người, dù cho có ngẫu nhiên gặp được một người đi đường thì cũng chỉ là cúi đầu yên lặng đi qua. Người quen có gặp mặt nhau thì cũng không chào hỏi. Bà chủ cảm thấy im lặng như vậy cũng tốt. Bây giờ không hiểu tại sao, nàng đặc biệt thích im lặng. Cả trấn nhỏ cho có thanh âm người đi bộ trên đường, thanh âm của nước sông chảy xuôi, ngoài ra thì không còn thanh âm gì nữa.
Đi đến quán cơm sáng ở trên thị trấn, bà chủ dừng bước. Có lẽ là thời gian hôm nay quá muộn, bình thường thì cửa hàng bán đồ ăn sáng này rất đông khách, nếu đến muộn một chút thì sẽ không còn gì cả. Mà cái quán bán đồ ăn này có lẽ đã đóng cửa rồi. Cái quầy đặp ở trước cửa cũng đã được thu vào. Bà chủ cảm thấy có chút đói bụng, vì thế liền muốn đi vào trong hỏi một chút xem có còn lại chút đồ ăn nào hay không.
Cửa bàng vẫn còn mở cửa, nhưng bên trong không có ai. Bà chủ ở bên ngoài kêu lên hai tiếng, nhưng mà không có ai trả lời. Bà chủ cảm thấy có chút kỳ quái, nếu đã mở cửa như vậy thì ông chủ có thể đi đâu được chứ? Bà chủ mơ hồ nghe thấy ở trong bếp có thanh âm kỳ quái truyền tới, chẳng lẽ là có ăn trộm? Nàng có chút tò mò, liền muốn đi vào xem bên trong có chuyện gì.
Cửa phòng bếp cũng là khép hờ. Bởi vì không biết rốt cuộc là có chuyện gì nên bà chủ chỉ lặng lẽ ghé vào cạnh cửa, theo khe cửa nhìn vào bên trong.
Trong nhà bếp có một người, mặc một bộ quần áo máu trắng, đang ngồi ở dưới đất. Tuy rằng người ấy đưa lưng về phía bà chủ, nàng không nhìn thấy được diện mạo của hắn, nhưng mà từ quần áo và dáng người thì vẫn có thể đoán được người này hẳn là đầu bếp của quán ăn.
Thanh âm kỳ quái kia cũng là do người này phát ra. Đầu bếp kia ngồi ở dưới đất, lấy những thứ gì đó ở trong tủ lạnh ra, không ngừng đút vào trong miệng. Mà cái thanh âm kỳ quái kỳ là bởi vì người đầu bếp này vừa cho đồ ăn vào miệng vừa không ngừng than thở cái gì đó. Bà chủ ở bên ngoài nghe một lúc, mới biết được dường như đầu bếp kia muốn nói “ Thật đói”
Đói? Làm sao lại đói đến mức này? Bà chủ có chút kỳ quái. Đầu bếp kia không ngừng lấy đồ ăn ở trong tủ lạnh cho vào miệng, giống như là quỷ chết đói đầu thai vậy. Hai tay của đầu bếp nay không ngừng lấy đồ ăn ở trong tủ lạnh ra cho vào miệng của mình, cái tốc độ ăn này khiến cho bà chủ cảm giác có chút khó tin.
Chiếu theo tốc độ như vậy, thức ăn ở trong tủ lạnh rất nhanh đã bị đầu bếp kia ăn hết sạch. Đã không còn đồ ăn, dường như đầu bếp kia bắt đầu có chút buồn bực. Hắn từ trên mặt đất dứng lên, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi ở trong bếp xem có cái gì có thể ăn không. Động tác thô lỗ như vậy, ngẫu nhiên còn có thức ăn nhai rồi mà chưa kịp nuốt rơi từ trong miệng ra, rơi xuống mặt đất.
Bà chủ nuốt nước miếng một cái. Đây là làm sao vậy? Cho dù là tên ăn mày mười ngày chưa ăn cơm cũng không thể đói đến mức như vậy? Huống chi người này đã là đầu bếp, mỗi ngày đều làm việc với thức ăn, làm sao lại có thể giống như là quỷ chết đói vậy.
Các loại cặn thức ăn hỗn hợp lại một chỗ rơi trên mặt đất, bày ra một cảnh tượng khiến cho người ta buồn nôn. Nhưng mà những cái cặn thức ăn này bình thường người ta chỉ nhìn một cái liền có cảm giác ghê tởm, nhưng mà bây giờ nhìn lại thật là ngon miệng. Bà chủ cảm giác mình càng đói bụng hơn, nàng nhìn những cái cặn thức ăn ghê tởm trên mặt đất kia, nuốt nước miếng một cái.
Những thứ gì đó có thể ăn ở trong bếp dường như là đã bị đầu bếp kia ăn sạch. Không tìm thấy thứ gì có thể ăn được nữa, đầu bếp kia liền cầm lấy một miếng thịt tươi từ trên thớt, trực tiếp cho vào trong miệng của mình.
- Hắn điên rồi sao? Thịt sống sao có thể ăn được?
Bà chủ đứng ở cửa, nhìn trộm hành động điên cuồng của đầu bếp.
- Nhưng mà nhìn qua dường như là rất ngon…Mềm, mang theo vị máu tươi…Thật đói..
- Ta bị làm sao vậy?
Bà chủ mạnh mẽ hồi phục tinh thần. Làm sao mình có thể sinh ra thèm ăn đối với cái loại ghê tởm này? Bà chủ đem cái ý tưởng đáng sợ này ném ra khỏi đầu. Nhưng mà nhìn qua khối thịt kia…Thật sự rất muốn đi lên cắn một miếng…
Điên rồi, đầu bếp này điên rồi, chính mình dường như cũng có chút nổi điên. Mang theo lý trí còn sót lại, bà chủ thất tha thất thểu chạy ra khỏi quán ăn sáng. Phía sau vẫn còn mơ hồ truyền đến tiếng kêu la thật đói từ trong miệng của đầu bếp kia.