- Ta đã gặp rồi, thật sự đó.

Cái người có hình chân dung là con thỏ kia lặng đi một chút, lát sau lại nói tiếp.

- Ồ thật xấu, tôi là nữ sinh, ở nhà một mình, anh nói vậy làm tôi sợ.

Dương Nhan vừa được một người đàn ông khác chọc cười nên tâm tình rất tốt, vì vậy nhân từ trả lời một câu.

- Ha ha, thật không phải.

Con thỏ kia trả lời một câu ngây ngô.

- Tôi chỉ nói chuyện có thật mà thôi, không phải là cố ý muốn dọa cậu. Trong lòng có chuyện đã giữ quá lâu rồi, muốn tìm người tâm sự.

- Tâm sự? Anh thật sự đã gặp rồi sao?

Dương Nhan tùy tay trả lời một câu như vậy. Nàng phát hiện ra người này dường như có chút ý tứ. Nhìn thấy quỷ sao? Đối với cái loại chuyện này, tuy rằng nàng chưa thấy qua nhưng mà đã nghe nói rồi, trong lòng Dương Nhan hơi có chút sợ hãi, nhưng càng tò mò hơn.

- Kỳ thật tôi luôn luôn có thể nhìn thấy, từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu, ha ha.

Con thỏ nói.

- Oa, đó không phải là âm dương nhãn trong truyền thuyết sao?

Dương Nhan có mọt tia hứng thú, nhưng mà nàng chũng không tin, chỉ là cảm thấy mới mẻ nên nói chuyện mà thôi.

- Có thể dạy cho tôi được không?

- Ha ha, cô muốn học sao? Đây cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Con thỏ cười ngây ngô, dường như là theo thói quen vậy.

- Tôi có thể dạy cho cô, nhưng nếu cô thật sự học xong, như vậy cũng không được đổi ý.

- Thật sự là có thứ này?

Dương Nhan làm một cái biểu tượng cúi chào ở mấy cái cửa sổ khác, chỉ để lại mỗi một cái cửa sổ của con thỏ này thôi. Mỗi ngày đều nói chuyện với các tên đàn ông giống nhay, trả lời những vấn đề giống nhau, Dương Nhan cũng có chút nhàm chán. Những người đàn ông kia chỉ biết hỏi những vấn đề không có dinh dưỡng, ví dụ như là bao nhiêu tuổi…Có bạn trai chưa, đang ở chỗ nào, có xinh đẹp hay không vân vân. Có người còn trực tiếp hỏi bộ ngực của ngươi lớn bao nhiêu, có muốn đi đâu đó một đêm hay không vân vân. Đối với loại đàn ông nhàm chán này, Dương Nhan chưa bao giờ đi nhớ kỹ tên của bọn họ. Bởi vì thường thường thì trong thời gian không đến một giờ sau, toàn bộ bọn họ đều trở thành những nhân vật ở trong sổ đen. Chỉ có một vài người có kỹ năng nói chuyện hoặc là có những lời khen tặng hay thì mới có thể trở thành bạn ở trong danh sách của nàng một thời gian. Đối với loại người dùng chủ đều thần quái để mở đầu, đây là lần đầu tiên Dương Nhan gặp được. Những thứ mới mẻ thì luôn có giá trị. Dương Nhan nhìn lại thông tin cá nhân của người này, ở một thành phố lớn, hai mươi bốn tuổi, là kỹ sư It, Dương Nhan cảm thấy người này hẳn là có tiền đồ phát triển. Quyết định cứ tán gẫu một lát đã.

- Như vậy anh nhìn thấy bao nhiêu quỷ? Có bộ dạng như thế nào?

Dương Nhan làm một cái biểu tượng sợ hãi.

- Rất nhiều. Kỳ thật mỗi một cái địa phương có người chết đều sẽ có quỷ tồn tại.

Con thỏ nói đến đây liền làm một cái biểu tượng ngập ngừng,

- Không phải ở chỗ nào cũng có quỷ, nhưng cũng có thể là có một con quỷ đang ở bên cạnh cậu đứng xem hai người chúng ta nói chuyện phiếm.

- A, không cần nói nữa, thật là khủng khiếp.

Dương Nhan nhíu mày. Không thể phủ nhận, lời nói của người này đã dọa được nàng. Dương Nhan ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, hết thảy đều như bình thường, Đèn vẫn sáng, tất cả mọi thứ trong phòng đều thu vào trong mắt, cũng không có chỗ nào không bình thường. Từ bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nước chảy róc rách, là từ dòng sông nhỏ ở trước cửa khách sạn vọng tới. Chẳng lẽ trong hoàn cảnh xinh đẹp như vậy lại có quỷ sao?

- Ha ha, thật không phải, tôi lại dọa cô.

Con thỏ lại làm một cái biểu tưởng mặt quỷ, tỏ vẻ xin lỗi.

- Đã trễ thế này, mà một mình cô ở nhà sao. Bố mẹ của cô đâu?

- Không có ở nhà. Tôi thường xuyên phải ở nhà một mình cho nên không được tiếp tục dọa tôi.

Dương Nhan tiếp tục nói.

- Anh nói chỗ này của tôi thật sự sẽ có quỷ sao?

- Tôi không có ý hù dọa cô.

Con Thỏ lại làm một cái biểu tình vô tội.

- Hay là như vậy đi, cô có camera không? Để cho tôi nhìn tình huống bên đó một chút.

- Nhìn qua camera cũng có thể thấy quỷ sao?

Dương Nhan hỏi.

- Không phải anh đang lừa tôi đấy chứ.

- Yên tâm, âm dương nhãn của tôi dù nhìn qua camera cũng vẫn phát huy tác dụng.

Con thỏ lại làm một cái khuôn mặt tươi cười.

- Tôi sẽ nhìn giúp cô một cái xem rốt cuộc là có quỷ hay không, nếu như không có, như vậy cô cũng có thể an tâm.

Dương Nhan do dự một chút, rồi liền đáp ứng lời đề nghị cho xem hình ảnh. Những lời nói vừa rồi khiến cho trong lòng Dương Nhan có một loại cảm giác không thoải mái, thà tin rằng là có còn hơn là không tin. Dương Nhan đồng ý lời đề nghị cho đối phương xem hình ảnh.

Cửa sổ hiển thị lộ ra một khuôn mặt thanh tú. Không thể phủ nhận vóc người của con thỏ này rất không tệ. Làm một đối tượng được yêu mến trên mạng hoặc là chuyện tình một đêm cũng có thể được.

- Thật không nghĩ tới, cô đúng là một mỹ nữ.

Người đàn ông kia cười cười.

- Xem ra vận khí của tôi hôm nay rất tốt.

- Anh còn không mau nhìn giúp tôi, rốt cuộc là có hay không.

Dương Nhan dọn sạch cái máy tính đi, lia máy xung quanh phòng một chút.

- Nhưng mà có cũng không được nói cho tôi biết.

- Ha ha, không cần phải sợ hãi, tôi đã nhìn xung quanh rồi, không có, cô có thể yên tâm.

Nam nhân ở trong cửa sổ kia nợ nụ cười.

- Nhưng mà cách bố trí trong phòng của cô lại rất độc đáo.

- Thật may quá.

Dương Nhan không có lộ ra chuyện bây giờ nàng đang ở khách sạn.

- Như vậy thì tôi có thể yên tâm ngủ rồi. Đã muộn rồi, có chuyện gì thì hôm sau nói tiếp.

- Chờ một chút.

Dương nhan tắt cái cửa sổ hiển thị hình ảnh đi. Con thỏ vội vàng nói.

- Tuy rằng bây giờ không có, nhưng mà quỷ là thứ ưa thích đi du đãng xung quanh, khó có thể chắc chắn là nửa đêm sẽ không có du hồn dã quỷ linh tinh gì đó chạy vào.

- A như vậy thì phải làm sao.

Dương Nhan cau mày. Nàng bắt đầu cảm thấy ghét người đàn ông này, luôn dùng một ít chuyện tình đáng sợ để dọa nạt nàng.

- Hay là như vậy đi, tôi có biết sơ sơ một ít đạo thuật, có thể trợ giúp cô.

Một lát sau, con thỏ lại đưa ra một ít tin tức.

- Chỗ này của tôi có một cái phù, tôi chia cho cô. Lúc cô ngủ thì đừng tắt máy tính đi, dùng cái bùa này làm hình nên máy tính, khi ngủ thì để cho nó quay mặt về phía giường của cô. Như vậy thì có thể bảo hộ được cô.

- Ừ…Được rồi,

Dương Nhan đồng ý đề nghị của đối phương.

Con thỏ kia gửi tới một cái hình ảnh. Dương Nhan nhận lấy rồi mở ta, đích thật là hình ảnh của một cái phù, nhưng mà bên trên rốt cuộc là vẽ cái gì thì nàng xem cũng không hiểu.

- Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ, khi nào rảnh thì sẽ nói chuyện tiếp.

Dương Nhan nhanh chóng ném người này vào sổ đen. Ấn tượng rất không tốt, tâm tình đêm này đều đã bị người này phá hoại.

Tắt máy tính đi, Dương Nhan chuẩn bị thu dọn đi ngủ. Quần áo vừa cởi được một nửa, Dương Nhan nghĩ nghĩ, lại mở máy tính lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play