Cơm nước xong, vốn dĩ Trần Tự Lực muốn đề nghị mọi người tụ hợp lại, cùng đánh bài, hay tán gẫu một chút để gắn kết tình cảm, nhưng mà ba nữ sinh đều nói không có hứng thú rồi tự mình trở về phòng. Trần Tự Lực cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trở về phòng ngủ.
Ngô Thanh Thanh nằm ở tren giường, cầm một quyển sách trong tay. Phòng của Dương Nhan ở ngay sát vách. Cô bé này đang dùng sóng điện thoại để lên mạng, hơn nữa còn đang nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười và tiếng nói chuyện vang từ bên kia sang khiến cho Ngô Thanh Thanh cảm thấy có chút phiền.
Tâm không an tĩnh được, tự nhiên cũng không đọc sách được. Ngô thanh mở cửa sổ ra, ngắm cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ. Ban đêm trong thị trấn rất được, không có tiếng động ầm ĩ và những ánh đèn nê ông muôn màu muôn vẻ, lộ ra một sự yên lặng an nhàn.
Một nam một nữ dọc theo chiếc cầu đá nhỏ đi vào trong nữ quán. Nương theo bóng đêm, Ngô Thanh Thanh đánh giá hai người. Hai người kia hẳn là cặp vợ chồng đã chiếm căn phòng mà bọn hắn đặt trước.
Ngô Thanh Thanh tự cảm thấy mình cũng là mỹ nữ, bộ dáng cũng thực sự là xinh đẹp. Nhưng mà so với người đàn bà đang đi tới kia, vô luận là bộ dạng hay là dáng người đều hơn hẳn một tầng so với Ngô Thanh Thanh. Điều này không khỏi làm cho nàng cảm giác thấy có chút ghen tỵ. Mà người đàn ông kia thì lại khác, dáng người thấp bé, bộ dáng có chút đáng khinh. Hai người này lại đi cùng với nhau, điều này làm nàng cảm thấy có chút không hài hòa.
Hai người kề vai nhau đi tới, người đàn ông kia còn thấp hơn người đàn bà kia một chút. Nhưng mà ở giữa hai người luôn có một chút khoảng cách. Dựa vào kinh nghiệm và cách nhìn người nhiều năm của Ngô Thanh Thanh thì hai người này không giống như là vợ chồng hoặc là tình nhân mà thật giống như là mỹ nữ cao ngạo và người theo đuổi đáng khinh.
- Có lẽ là một người giàu có, bao tiền cho tình nhân.
Ngô Thanh Thanh không khỏi ác nghĩ.
- Người đàn ông có tiền nhưng xấu xí, tiêu tiền để hưởng dụng thân thể mỹ nữ. Hai cái này đều cần thiết, loại chuyện này bây giờ đều rất bình thường,
Là một người con gái có bộ dáng xuất chúng. Ngày đầu tiên đi làm Ngô Thanh Thanh đã bị tên quản lý háo sắc để ý. Mấy năm trôi qua, mặc dù vẫn còn chưa thực sự bị chiếm cái tiện nghi gì, nhưng mà tâm đã từ từ thích nghi đối với loại chuyện này. Nhìn thấy người đàn bà kia, Ngô Thanh Thanh dường như liên tưởng đến chính mình. Có lẽ có một ngày, mình cũng sẽ bị một đống tiền quật ngã, tùy ý cho cái tên béo mập như heo kia hoạt động ở trên thân thể mê người của mình.
Nghĩ đến đây, Ngô Thanh Thanh cảm giác tâm tình có chút buồn bực, dùng sức gõ vách tường một chút.
- Đừng có tiếp tục làm ồn nữa, bà buồn ngủ rồi.
Lớn tiếng cảnh báo Dương Nhan ở cách vách tường một tiếng, Ngô Thanh Thanh chui vào trong chăn.
Có lẽ là quen ngủ ở trên giường rồi, đêm nay Ngô Thanh thanh ngủ cũng không ngon lắm. Không biết là tại sao, Ngô Thanh Thanh luôn có một loại cảm giác bị người ta theo dõi. Thật giống như là có người trốn ở trong một chỗ kín đáo nào đó, nhìn trộm Ngô Thanh Thanh đang ngủ ở trên giường, khiến cho nàng có cảm giác lông tóc cũng dựng đứng cả lên.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Ngô Thanh Thanh đột nhiên nghe thấy có thanh âm, là từ trong ngăn tủ vang lên. Cái thanh âm rất nhẹ, dường như là tiếng ma sát của gỗ vậy, nhưng mà ở trong đêm khuya thanh vắng, âm thanh này vang lên rất rõ ràng.
- Âm thanh gì vậy?
Ngô Thanh Thanh nằm ở trên giường, vẫn còn chưa mở mắt ra.
- Loại cảm giác này ở nông thôn thật đúng là khiến người ta không thể chịu được.
Không lâu sau, tiếng ma sát của mảnh gỗ đã dừng lại.
- Tác…Tác…Tác.
Tiếp theo là lại đến thanh âm của vải bông hay là quần áo gì đó cọ xát vào nhau.
- Không phải là có chuột chứ.
Ngô Thanh Thanh đột nhiên hiểu ra. Túi của mình vẫn để ở trong ngăn tủ kia. Nữ sinh ra khỏi nhà, những thứ mang theo tự nhiên là không ít. Vốn dĩ lúc ban ngày những thứ đồ đạc không cần thiết đều bỏ vào bên trong cái tủ quần áo. Khiến cho ba cái ngăn bên trên đều đã được bỏ đầy. Sau đó lại phát hiện cái ngăn tủ cuối cùng không thể mở ra được. Dường như là bị cái gì mặc kẹt lại. Ngô Thanh Thanh cũng không quá mức để ý. Dù sao thì những quần áo linh tinh kia nàng cũng không có tính toán để ở trong cái tủ không biết đã bao lâu rồi chưa có dùng đến kia. Ở trong đó mặc dù nàng đã tự mình lau qua, nhưng mà vẫn còn bẩn vô cùng. Ngô Thanh Thanh đã để một ít quần áo và đồ dùng chưa bỏ hết đặt ở trong túi hành lý của mình rồi lại ném vào ngăn tủ bên cạnh. Thanh âm này chính là từ cái ngăn tủ ấy truyền tới, chẳng lẽ có con chuột nào đang cắn túi hành lý của mình sao? Nếu để cho chuột cắn, như vậy thì quần áo bên trong cũng sẽ bị rách mất.
- Cứu mạng.
Ngô Thanh Thanh giật mình ngồi dậy, chạy ra khỏi phòng lớn tiếng kêu lên.
- Làm sao vậy, làm sao vậy?
Ba người trong đoàn du lịch đều bị tiếng hét kinh sợ của Ngô Thanh Thanh trong đêm khuya đánh thức. Vội vàng chạy đến căn phòng của Ngô Thanh xem có chuyện gì xảy ra.
- Chuyện gì vậy?
Người đi vào phòng đầu tiên chính là Dương Nhan. Cô bé này dùng máy tính lên mạng nói chuyện phiếm với bạn cho tới tận đêm khuya, nằm ngủ cũng chưa được bao lâu thì đã bị tiếng kêu kinh hãi của Ngô Thanh Thanh làm cho tỉnh giấc.
- Có con chuột, ở chỗ đó có con chuột.
Ngô Thanh Thanh chỉ vào cái túi hành lý ở góc nhà lớn tiếng kêu lên.
- A! Có chuột.
Vừa nghe thấy như vậy, Dương Nhan sợ tới mức mạnh mẽ lui về phía sau.
- Tôi sợ nhất thứ này.
- Hơn nửa đêm rồi, hai người các cô ầm ĩ cái gì vậy.
Trần Tự Lực xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ,* đi vào trong phòng của Ngô Thanh Thanh.
- Có còn để cho người ta ngủ hay không, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.
- Có con chuột, có con chuột.
Hai người Ngô Thanh Thanh và Dương Nhan đồng thời bắt lấy cánh tay của Trần Tự Lực.
- Nhanh đi bắt nó đi.
- Con…Con chuột…
Trần Tự Lực vừa mới đi vào phòng của Ngô Thanh Thanh nghe thấy những lời này thì cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
- Ở...Ở đâu?
- Đang ở bên đó, tôi vừa nghe thấy bên đó có tiếng động.
Ngô Thanh Thanh chỉ vào cái tủ trong góc, nàng và Dương Nhan cùng nhau đứng ở phía sau Trần Tự Lập.
- Anh là đàn ông, nhanh chóng bắt con chuột kia đi, mặc kệ là dùng phương pháp gì.
- Ồ…
Tuy rằng ngoài miệng Trần Tự Lập có nói như vậy, nhưng mà chân lại lui về phía sau hai bước.
- Anh làm gì thế, còn không đi bắt nó đi.
Dương Nhan ở phía sau đẩy Trần Tự Lập lên.
- Này…Này…
Trần Tự Lực cười có chút miễn cưỡng.
- Nếu là con gián thì tôi cũng không sợ, nhưng mà là con chuột thì…
- Ồn ào cái gì.
Một cái thanh âm lạnh như băng từ phía sau ba người truyền đến.
- A Trạch, phòng có con chuột, phải làm sao bây giờ.
Ngô Thanh Thanh vội vàng nói.
- Tôi cũng không dám ngủ ở trong phòng này đâu.
- Con chuột?
A Trạch nhíu mày, đi theo phương hướng mà Ngô Thanh Thanh chỉ, đến chỗ cái túi ở trong góc.