A Trạch bấm vào cái chuông ở trước cái bàn tiếp tân trong khách sạn. Từ trong buồng đi ra một người phụ nữ trung niên, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết.
- Tiểu cô nương, cô muốn ở trọ sao?
- Đúng, có một người con trai tên là Trần Tự Lực đã đặt trước rồi.
A Trạch gật gật đầu.
- Đặt trước rồi?
Người phụ nữ trung niên kia nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ đầu một cái.
- Đúng rồi, đích thật là có chuyện như vậy. Thật đáng chết, tôi lại quên mất việc này. Các cô đặt trước bốn gian phòng đúng rồi? Thật ngại quá, trước kia tôi lại quên mất chuyện này. Vốn là có bốn phòng, nhưng sau đó lại có một đôi vợ chồng đến thuê mất một gian, hiện tại chỉ còn lại ba gian phòng mà thôi. Thật sự là xin lỗi, các cậu xem có thể thu xếp được không?
- Đưa cho tôi một cái chìa khóa phòng.
A Trạch vươn tay ra.
- Hai phòng còn lại để cho bọn họ tự sắp xếp đi.
Có lẽ cái loại thái độ khó gần này của A Trạch đã khiến cho bà chủ bị dọa. Bà ta liền ngây ngốc đưa một cái chia khóa phòng cho A Trạch. A Trạch cầm lấy cái chìa khóa, mang theo hành lý đi về tròng của mình.
Đợi cho đến khi Trần Tự Lực đã thuyết phục được hai đại tiểu thư bên ngoài xong, đưa các nàng vào bên trong khách sạn thì A Trạch đã sớm không thấy tăm hơi đâu.
- Cái gì? Không còn phòng?
Nghe được bà chủ nói như thế, hai vị đại tiểu thư đồng thời dùng ánh mắt oán hận nhìn Trần Tự Lực, khiến cho Trần Tự Lực thấy có chút đứng không yên.
A Trạch sớm đã tiến vòa cướp được một phòng, mà hắn lại là người con trai duy nhất ở trong đội ngũ, tự nhiên là không thể ở cùng một phòng với một nữ sinh được. Như vậy kết quả cuối cùng chính là hai vị đại tiểu thư này phải ở chung một phòng. Hai người này vừa mới công khai oán hận đối với cái khách sạn cũ nát này, không nghĩ tới sẽ xuất hiện sự tình như vậy, Trần Tự Lực cảm giác lần này đi du lịch thật sự là không thuận lợi.
- Cái này, bà chủ à.
Trần Tự Lực kéo bà chủ sang một bên.
- Không phải tôi đã nói với bà rồi sao, tôi muốn đặt bốn phòng. Bây giờ bà chỉ để lại có ba phòng, thật sự là làm tôi rất khó xử.
- Thật sự là rất xin lỗi.
Bà chủ xin lỗi nói.
- Vốn dĩ cái thị trấn nhỏ này của chúng tôi có rất ít người tới, nhưng mà không nghĩ tới lần này lại có nhiều người tới như vậy, là do tôi sơ sẩy. Nhưng mà các phòng khác cũng đã có người ở rồi, tôi cũng không thể đuổi người ta ra được.
- Không còn thừa một gian phòng nào nữa sao?
Trần Tự Lực thở dài.
- Hai vị này cũng không phải là người dễ nói chuyện, bắt hai người các nàng ở chung một phòng, chỉ sợ là không được.
- Vậy sao…
Bà chủ nghĩ nghĩ.
- Cậu vẫn là nói chuyện với hai nàng một chút đi, thật sự là không còn thừa phòng nào.
- Làm sao lại có thể như vậy chứ, rõ ràng là tôi đã đặt trước cơ mà.
Cảm nhận được ánh mắt oán hận của hai vị phía sau, Trần Tự Lực cũng có chút phát hỏa.
- Thiếu một phòng chúng tôi cũng không ở, tôi không tin là ở trong cả thị trấn này lại không có khách sạn nào có bốn phòng.
- Đừng, đừng, đừng.
Bà chủ nhìn thấy Trần Tự Lực mất hứng, liền vội vàng kéo hắn lại. Nếu hắn đi mất, như vậy thì việc làm ăn của khách sạn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Chuyện này là do ta không đúng, ta sẽ bòi thường cho cậu. Hay là như thế này đi, vì bồi thường cho các cậu, điểm tâm mỗi ngày ta sẽ không lấy tiền.
- Không phải chuyện tiền nong.
Trần Tự Lực cau mày.
- Là vấn đề khong đủ phòng. Mấy nữ sinh này cũng không phải là dễ tính, muốn các nàng ở chung một phòng là không thể được.
Trần Tự Lực lại càng thêm hối hận vì trước khi đi không rủ thêm một người con trai. Nếu là có thêm một người con trai nữa, như vậy hai người con trai ở chung một phòng cũng không có vấn đề gì.
- Hay là bà thử liên hệ với người bạn nào đó cũng mở khách sạn xe,. Cũng không phải là chúng tôi không để cho bà cơ hội kiếm tiền.
- Đừng.
Bà chủ cắn môi, suy nghĩ một chút, dường như là đã hạ quyết tâm, dậm chân một cái.
- Bốn phòng thì bốn phòng, ta sẽ dọn cho các cậu.
- A! không phải bà đã nói chỉ còn thừa ba gian phòng sao? Sao bây giờ lại biến thành bốn gian rồi?
Trần Tự Lực có chút kỳ quái hỏi.
- Cái này…Hắc hắc…
Bà chủ cười có chút mất tự nhiên.
- Vốn là còn một cái nữa. Nhưng mà…Không quá thuận tiện để ở…Cho nên chúng tôi mới không cho thuê…
- Không thuận tiện? Làm sao vậy?
Trần Tự lập hỏi.
- Chuyện là sao? Hoàn cảnh không tốt sao? Không sao cả, tôi là một người đàn ông, không để ý đến mấy chuyện này, chỉ cần có thể an bài cho hai vị đại tiểu thư kia là được rồi.
- Cái này kì thật cũng không phải.
Bà chủ do dự trong chốc lát.
- Quên đi, các cậu cứ đi theo ta nhìn căn phòng này thì tốt hơn. Có thể ở được thì ở được, không được thì ta sẽ liên hệ một cái khách sạn khác cho các cậu.
- Chờ tôi một chút, tôi đi xem phòng với bà chủ.
Trần Tự Lực quay đầu hướng về hai vị đại tiểu thư nói.
- Rất nhanh sẽ trở về.
- Đi xem phòng làm gì? Không phải chỉ có ba gian phòng sao?
Dương Nhan bưng miệng hỏi.
- Tôi cũng không muốn hai người phải ở chung một phòng đâu.
- Không cần, bà chủ nói vẫn còn một gian phòng, vốn là không cho thuê. Nhưng mà vì bồi thường cho chúng ta, cho nên đặc biệt cho tôi đến xem một chút, nếu mà có thể ở đượ, vậy thì sẽ cho chúng ta thuê.
- Không cho thuê? Vì sao?
Ngô Thanh Thanh cau mày.
- Chẳng lẽ bình thường có người thuê cũng không cho sao?
- Có thể là kho hàng gì đó.
Dương Nhan tiếp lời nói.
- Nhưng mà tôi không ở kho hàng đâu.
- Không sao cả, tôi sẽ đi xem, nếu không có gì thì tôi sẽ ở chỗ đó.
Trần Tự Lực cười cười.
- Tôi là mọt người đàn ông, cũng sẽ không để ý nhiều như vậy.
Trần Tự Lực đi theo bà chủ nhà đi lên hành lang ở trên lầu hai khách sạn. Dương Nhan là một người không chịu ngồi yên cho nên cũng đi theo. Mà Ngô Thanh Thanh cảm thấy một mình mình chờ ở dưới này cũng không có chút thú vị, đành phải cùng đi lên.
Đi đến cuối hành lang, bà chủ đứng ở trước cửa một căn phòng, cúi đầu, dường như là đang lo lắng cái gì.
- Chính là gian phòng này sao?
Trần Tự Lực thật không có quá mực để ý. Chứng kiến bà chủ dùng bước, liền đưa tay đẩy cánh cửa phòng ra, lại thật không ngờ căn phòng này đang bị khóa. Không chỉ là ổ khóa ở trên cánh cửa, mà còn có cả một cái móc khóa khác ở bên ngoài căn phòng. Cái móc khóa này đã bị rỉ sét, dường như là rất lâu rồi không được mở ra.
- Như thế nào ở bên trên đó lại có nhiều khóa như vậy.
Trần Tự Lực nhức đầu.
- Cũng không phải là kho bạc của ngân hàng, dùng nhiều khóa như vậy làm gì?
- Nếu không…
Bà chủ cau mày.
- Quên đi, ta mở ra các cậu thử nhìn xem. Cảm thấy ở được thì ở, không ở được thì ta liên hệ khách sạn khác cho các cậu.
- Tiếp tục nữa thì còn phải đi đến nơi nào.
Trần Tự Lực thầm nghĩ trong lòng.