- Hỗn đản, nếu hắn ở bên cạnh nàng, nhất định sẽ không xảy ra loại chuyện này, hỗn đản, hỗn đản.
Minh Diệu đang đợi Nghiêm Trọng phát tiết lửa giận của mình, sau khi hắn bình tĩnh lại một chút, mới mở miệng hỏi:
- Có thể nói cho ta biết một chút không? Ngươi và nàng kia, còn bạn trai của nàng là thế nào?
- Ba người chúng ta là bạn đại học.
Nghiêm Trọng phát tiết một lúc, vô lực ngồi xuống ghế, hai tay ôm đầu, bắt đầu nói ra:
- Ta và Tống Tân đều ưa thích Trần Viêm, đều theo đuổi nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn Tống Tân.
- Hỗn đản.
Nghiêm Trọng không kiềm được hai hàng lệ nóng trên khóe mắt chảy xuống.
- Nếu như năm đó nàng lựa chọn ta, nhất định sẽ không xảy ra loại chuyện này, là Tống Tân, là Tống Tân hại chết nàng.
Cảm xúc của Nghiêm Trọng không ổn định, Minh Diệu cũng không nóng nảy, nghe Nghiêm Trọng kể đứt quãng về chuyện của ba người lại một lần.
- Lần trước ngươi gặp mặt Tống Tân là khi nào?
Minh Diệu nghe xong, mở miệng hỏi.
- Nhớ không rõ, đại khái là nửa tháng trước.
Nghiêm Trọng ngẫm lại.
- Lần kia nghe nói Trần Viêm muốn tăng ca, ta và hắn cả hai đi ra quán nhỏ uống rượu, sau đó không gặp lại nữa.
- Nửa tháng...
Minh Diệu gật gật đầu. Nghiêm Trọng và Tống Tân đã nửa tháng không gặp mặt nhau, như vậy Nghiêm Trọng cũng không thể biết rõ Tống Tân đang ở đâu.
- Trong quá trình uống rượu hắn có biểu hiện gì không bình thường không?
- Biểu hiện không bình thường?
Nghiêm Trọng lắc đầu.
- Không có, chỉ uống rượu bình thường thôi, hai người chúng ta uống mấy bình rượu, sau đó ta có chuyện, ta đi trước.
- Nên nhớ lại đi.
Minh Diệu đang dẫn dắt mạch suy nghĩ của Nghiêm Trọng.
- Bất cứ chi tiết nhỏ nào cũng có thể có trợ giúp đấy.
- Đúng là không có.
Nghiêm Trọng suy nghĩ trong chốc lát.
- Không có gì khác so với lúc bình thường, hắn cũng không nói nhiều lắm, trên cơ bản đều là ta nói, hắn chỉ ngẫu nhiên chọc vào một hai câu, lải nhải nói tới các loại chuyện không may của mình gần đây.
Xem ra Nghiêm Trọng không có được tin tức gì, Minh Diệu ném tàn thuốc đi, vỗ vỗ lưng của Nghiêm Trọng.
- Đi về trước đi, trở về nghỉ ngơi một chút, nên ngủ một giấc thật tốt, đêm qua không có ngủ rồi, buổi tối hôm nay có lẽ còn phải đợi nữ quỷ kia xuất hiện đấy.
- Ta không thể ngủ được.
Nghiêm Trọng cúi đầu xuống rất sâu.
- Trần Viêm chết, ta làm gì còn tâm tư đi bắt quỷ chứ, ta tình nguyện cho con quỷ đó giết ta đi, để cho ta đi tìm Trần Viêm.
- Tin tưởng ta, cho dù nữ quỷ kia thực sự giết ngươi, ngươi cũng tìm không thấy cô bé kia đâu.
Minh Diệu nhìn Nghiêm Trọng.
- Trở về đi, cục cảnh sát ta có quen biết mấy người, nhìn xem có thể đạt được tin tức gì hay không, ngươi trở về nghỉ ngơi một chút, nếu như có tiến triển ta sẽ cho ngươi biết.
Sau đó hắn tiễn Nghiêm Trọng hai mắt vô thần đi vào xe taxi, Minh Diệu đi vào văn phòng của Từ Mẫn.
- Ta vừa mới hỏi qua người ủy thác của ta.
Minh Diệu ngồi xuống, sau đó nói với Từ Mẫn.
- Hắn nói không biết bạn trai của Trần Viêm kia đang ở đâu.
- Tìm không thấy cũng không có vấn đề gì.
Từ Mẫn nhắm mắt, bỏ văn kiện xuống.
- Chuyện này có lẽ không có quan hệ gì tới bạn trai của Trần Viêm, hiện trường không có dấu hiệu của người thứ hai xuất hiện, kiểm tra thi thể thì được báo cáo không phải bị người ta giết.
- Nhưng Tống Tân lại làm cho ta có chút ấn tượng.
Từ Mẫn suy nghĩ trong chốc lát, lấy trong cái kệ ra một bản văn kiện.
- Nửa tháng trước, ta đã làm ghi chép về hắn, người trẻ tuổi kia lưu ấn tượng cho ta. Xem ra hắn chỉ là một người thành thành thật thật mà thôi.
- A? Ngươi đã từng ghi chép về hắn làm gì?
Minh Diệu sáng mắt lên, nói:
- Bởi vì có người báo động sao?
- Không phải hắn báo động.
Từ Mẫn lắc đầu.
- Là một nhân viên quản lý công ty, vào buổi sáng trong thang máy vận chuyển hàng hóa đã phát hiện trong thang máy, người đó đang đại tiểu tiện không khống chế được, trở nên điên điên khùng khùng, chúng ta muốn hiểu tình huống một chút, mà Tống Tân này, nghe nói là người cuối cùng gặp người bị hại, cho nên ta còn có chút ấn tượng.
- Nổi điên?
- Ân, nổi điên, bệnh viện chẩn đoán là điên vì kinh hãi nghiêm trọng.
Từ Mẫn gật gật đầu.
- Có đồn đãi nói trong văn phòng có chuyện ma quái.
- Quản lý nổi điên? Bạn gái chết?
Minh Diệu lắc đầu, hắn không tin có chuyện trùng hợp như vậy.
- Giúp đỡ chút, tìm kiếm trong pháp y, ta muốn nhìn thi thể một chút.
Minh Diệu cẩn thận đánh giá thi thể trước mặt, nữ nhân này rất xinh đẹp, hơn nữa rất trẻ tuổi. Chỉ tiếc thân thể đầy sức sống của nàng đã cứng ngắt.
Thi thể sắc mặt rất trắng, một mảnh tái nhợt, thậm chí còn trắng hơn cả lúc bình thường một chút, nhưng trên trán của nữ nhân này có một màu đen mà Minh Diệu rất chướng mắt.
Màu đen này người thường không nhìn thấy, nhưng Minh Diệu vẫn nhận ra được, bởi vì đây là một từ trường giống như quỷ khí, hoặc có thể nói cho dễ hiểu, chính là xui.
- Có thể nói cụ thể cho ta nghe xong, nguyên nhân cái chết của nữ nhân này là gì?
Minh Diệu quay đầu đi, nhìn pháp y.
- Như vậy...
Cung pháp y biểu lộ ra vẻ khó xử.
- Nói đi!
Từ Mẫn nhìn pháp y và gật đầu.
- Ở đây không có người khác, đừng đem những báo cáo kia ra lừa gạt chúng ta.
Pháp y suy nghĩ trong chốc lát, thở dài.
- Được rồi, việc này cũng có chút kỳ quái.
Nhưng hắn nhìn Minh Diệu, liền cười.
- Nhưng chỉ cần là người có quan hệ với ngươi, không có chuyện gì không kỳ quái cả.
Cung pháp y lấy một phần văn bản tài liệu ở trên bàn, đưa cho Minh Diệu.
- Đây ảnh chụp hiện trường trước khi chúng ta phẫu thuật, ngươi xem trước một chút đi.
Minh Diệu tiếp nhận văn bản tài liệu, bắt đầu nhìn kỹ ảnh chụp.
Trên tấm ảnh, đầu Trần Viêm nằm rạp xuống dưới đất, hai tay nắm chặt, có thể nhìn thấy vết cắt rất sâu dưới sàn nhà bằng gỗ, xem ra trước khi chết đã giãy dụa kịch liệt.
Mà ảnh sau đó, Minh Diệu chỉ nhìn thấy chính diện gương mặt của Trần Viêm, vô cùng vặn vẹo, hai mắt mở to, giống như muốn rớt ra khỏi hốc mắt. Mà miệng nàng, cũng mở ra rất lớn, trực tiếp làm diện mạo của nàng ta trở nên dữ tợn.
- Sau khi kiểm tra thi thể, không phát hiện có ngoại thương, cũng không có dấu hiệu trúng độc.
Cung pháp y nói.
- Nhưng cơ bắp toàn thân cứng ngắc, giống như trước khi chết đã giãy dụa kịch liệt, hơn nữa tế bào tim của Trần Viêm bị tổn thương nghiêm trọng, trong cơ tim có dấu vết rỉ máu, nói rõ chảy máu quá nhiều, nguyên nhân tử vong chính là cơ tim bị xé rách, trái tim chảy máu, cho nên tim đột nhiên ngừng đập và chết.
- Ý ngươi nói nàng chết vì bệnh tim?
Minh Diệu ngẩng đầu nhìn Cung pháp y, hắn cảm thấy Cung pháp y còn cái gì đó chưa nói.
- Trên cơ bản mà nói, chính là như vậy.
Cung pháp y gật gật đầu.
- Nhưng chúng ta điều tra ghi chép chữa bệnh của nạn nhân, cũng hỏi qua đồng sự của nàng, không có phát hiện nàng từng có tiền sử bệnh tim. Hơn nữa người chết là y tá, công tác ở trong bệnh viện, có tri thức và chuyên môn nhất định, không có khả năng bản thân mình bị bệnh tim mà không biết.
- Có thể ít nói lời vô nghĩa hay không.
Từ Mẫn không kiên nhẫn chen ngang lời nói của Cung pháp y.
- Những từ ngữ chuyên nghiệp đó chúng ta nghe không hiểu, nói thẳng trọng điểm.
- Trọng điểm chính là, người chết hẳn là do tinh thần đã tử vong.
Cung pháp y thở dài một hơi.
- Đương nhiên trong báo cáo khám nghiệm tử thi không thể ghi như vậy, dù sao loại tử vong tinh thần nên gây ra cái chết, còn không có căn cứ khoa học.
- Có thể nói rõ hay không, nói rõ hơn một chút, gia hỏa đáng chết, ngươi còn dám lằng nhằng, ta liền đánh ngươi.
Từ Mẫn nghe không hiểu ra sao, hận đến mức hàm răng ngứa ngáy.
- Nói rõ một chút, nàng ta là bị dọa chết.
Cung pháp y lại bổ sung một câu.
- Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm của ta, không có bất kỳ căn cứ khoa học nào, nói cách khác là nói cho các ngươi nghe một chút, không thể dùng làm tài liệu ghi chép được.
- Bị dọa mà chết?
Nghe giải thích như thế, Từ Mẫn sửng sốt.
- Người này thật sự bị hù chết sao?
- Mặc dù không có căn cứ khoa học xác định, nhưng trước kia có người đồng quan điểm với ta.
Cung pháp y gật gật đầu.
- Thế kỷ mười chín, tác giả trứ danh người Nga là Svai Secgay Đenko với tiểu thuyết "Cái chết của một viên công vụ nhỏ", nhân vật trong đó là nhân viên công vụ nhỏ tới trường xem hí kịch, trong lúc hắt xì không cẩn thận nước mũi văng trúng vào ót của lão tướng quân, tiểu nhân viên công vụ nhát gan, cẩn thận, tự ti sợ tướng quân trách cứ hắn, ảnh hưởng đến "bát cơm" và tiền đồ của hắn, nên cứ như vậy mà sợ tới mức đang sống sờ sờ lại chết đi.
- Nhưng chẳng qua đó là tuyết thuyết mà thôi, chưa chắc là thật.
Từ Mẫn không hiểu ý của Cung pháp y.
- Trước kia ta cũng thường xuyên xem một ít phim kinh dị, cũng không tới mức sợ chết đi. Lại nói, nếu có người nào bị sợ tới mức chết đi, như vậy trên thế giới này làm gì có người nào dám xem tiểu thuyết kinh dị nữa.
- Nhà tâm thần học nổi tiếng nước Nga là Vladimir đã từng có một lần công bố một nguyên cứu khoa học về y học: một phạm nhân đã bị phán xử tử hình, mọi người quyết định dùng hắn để làm thử nghiệm. Trước đó bịt kín mắt của hắn lại, nói cho hắn biết tĩnh mạch của hắn đã bị mở ra, máu tươi của hắn đã từ từ chảy ra hết, nhưng thực chất là có một dòng nước ấm đang chảy chứ không phải máu. Vài phút sau, tên phạm nhân này tắt thở.
Cung pháp y tiếp tục nói.
- Mà ở thế kỷ XX, tại Hungary, một tên phạm nhân bị nhốt lầm vào một xe ướp lạnh, đợi tới buổi sáng mở xe ướp lạnh ra, phát hiện người này đã chết, trong quá trình điều tra phát hiện một chuyện lạ: trong xe ướp lạnh, nhiệt độ cũng chỉ là mười độ C, nhưng phạm nhân lại chết, trên người hắn có đủ tất cả các điều kiện vì bệnh trạng của lạnh chết.
- Người bị kích thích quá mãnh liệt và kinh hãi, tim sẽ đập nhanh hơn, cơ huyết tăng nhiều, đồng tử mở lớn, sẽ bài tiết a-đrê-na-lin ra. Cực độ khoái hoạt, bi thương, khẩn trương, sợ hãi, đều phát sinh những tình huống này. A-đrê-na-lin bài tiết nhiều, sẽ khiến người ta làm ra một ít chuyện không bình thường. Nói thí dụ như một người mẹ nhìn thấy con của mình sắp ngã đã dùng tốc độ chạy một trăm mét trong tám giây tới đỡ con mình, một bà cụ vì cứu cháu mình mà dời được cả chiếc xe tải cực nặng, tất cả đều do a-đrê-na-lin bài tiết ra nhiều, nhưng các hoóc-môn ở tuyến thượng thận bài tiết ra lại có hại; nó sẽ làm hư tổn khí quan trong cơ thể, ví dụ như trái tim, phổi, gan và thận. Trong quá trình tuyến thượng thận kích thích hoóc-môn chảy nhiều vào tim, sẽ mở đường tiến vào cơ năng của tế bào, các ion ly tử tiến nhanh vào tim, sẽ làm cơ tim co rút lại, nếu như các hoóc-môn của tuyến thượng thận bài tiết nhanh và nhiều vào tim, các ion ly tử sẽ tiến vào không ngừng, khi đó cơ tim sẽ liên tục co rút lại, không có thời gian nghỉ ngơi, tim đập không bình thường, sẽ làm người ta tử vong, cho nên bà mẹ và cụ bà sáng tạo kỳ tích kia, sau đó sẽ nhanh chóng tiến vào tình trạng suy kiệt tim và tử vong.
- Thì ra chuyện bà cụ tay không dời xe tải là do a-đrê-na-lin bài tuyết ra quá nhiều.
Biểu tình trên mặt của Từ Mẫn có chút không tự nhiên.
- Ta còn tưởng rằng bọn họ đã giải mã được gien ADN đấy chứ...
Minh Diệu và Cung pháp y ngã xuống đất.
- Hôn thê bị sợ quá mà chết, quản lý bị dọa hóa điên, tất cả đều có quan hệ với tên Tống Tân kia.
Minh Diệu nhìn tư liệu trong tay, trong lòng thầm suy nghĩ.
- Xem ra hắn ta chính là mấu chốt, rất có thể, nữ quỷ kia chính là do Tống Tân sai sử đi giết Nghiêm Trọng, nhưng tại sao hắn làm vậy? Bọn họ không phải bạn tốt sao? Chẳng lẽ là người khác, chuyên môn nhằm vào những người bên cạnh Tống Tân mà ra tay sao? Nhưng người quản lý kia thì giải thích thế nào?
Minh Diệu rời khỏi cục cảnh sát, mà Tống Tân là điểm mấu chốt, nếu tìm được người này, có lẽ sẽ có câu trả lời. Trần Viêm vì ở chung với Tống Tân mà chết, Minh Diệu quyết định đi tới nhà của bọn họ, nhìn xem có tìm được đầu mối gì hay không.
Trở lại văn phòng, kéo theo Hoài Tố đang mê luyến trên máy vi tính, Minh Diệu đi vào hiện trường phát hiện án. Hoài Tố mở cửa sổ, Minh Diệu chui vào, tất cả quen việc dễ làm. Đối với Minh Diệu mà nói, tiến vào hiện trường vụ án do cảnh sát phong tỏa quá dễ dàng.
Vừa vào phòng, với khứu giác đánh hơi đồng loại của Hoài Tố, liền xác định được nơi này thật sự có quỷ hồn thường xuyên qua lại, hơn nữa căn cứ phán đoán của Hoài Tố, quỷ hồn này, đã chiếm giữ nơi đây thời gian không ngắn, tối thiểu đã một tháng.
Minh Diệu đi tới bệ dưới cửa sổ, phát hiện nơi này có một vật chất nhỏ giống như cao su màu đen. Tuy những vật này giống như nhựa đường, nhưng Minh Diệu rất rõ ràng, loại vật này, chỉ có quỷ hồn mới có, là dấu vết tồn tại qua, hơn nữa là oán quỷ mới có thứ này. Nhưng Minh Diệu đem những vật chất như cao su này đưa lên mũi ngửi, hương vị rất nhạt, hình như quỷ hồn này có oán khí không lớn.
- Có dấu vết quỷ hồn tồn tại, hơn nữa chiếm giữ chỗ này thời gian tương đối dài.
Minh Diệu ngẫm lại.
- Chẳng lẽ là tên Tống Tân kia nuôi dưỡng quỷ và sai nó đi giết người? Nếu không trong nhà một người bình thường, làm sao có thể có quỷ hồn sinh sống trong thời gian dài như vậy, mà không có chuyện gì không may chứ, hơn nữa còn là một oán quỷ.
Oán quỷ vĩnh viễn là oán quỷ, trên người có oán khí nhạt, nhưng cũng ảnh hưởng tới con người đang sống, nhẹ thì từ trường hỗn loạn làm tinh thần uể oải, nặng thì bệnh nặng một hồi, oán khí? Minh Diệu nhớ tới Nghiêm Trọng từng đề cập tới, thời điểm uống rượu lần trước, Tống Tân vẫn phàn nàn vận khí của mình quá kém, chẳng lẽ là vì oán quỷ tồn tại nên làm cho từ trường của Tống Tân hỗn loạn, hạ thấp vận khí của hắn?
Có thể sai sử quỷ hồn giết người, nhưng không cách nào chống cự lại oán khí của oán quỷ?
Minh Diệu cười cười, tên Tống Tân này, nếu là một người dưỡng quỷ, như vậy cũng là hạng kém cỏi, ngay cả oán khí cũng không thể chống cự, còn nói cái gì dưỡng quỷ chứ?