Trong phòng để xác, Ada từ trong ba lô tùy thân lấy ra bốn bình thủy tinh nhỏ.

- Ân…Những đồ vật này mỗi lần chị đều mang theo người sao?

Minh Diệu cảm thấy thật khó hiểu với việc Ada vô luận làm gì cũng muốn mang theo những vật này.

- Phụ nữ bình thường chắc sẽ không bao giờ mang theo bên người cái đuôi thằn lằn, lông nhện, nước dãi của chuột…đi dạo phố đi? Cậu đang nghĩ như vậy đúng không?

Ada quả nhiên không phải phụ nữ bình thường, nàng tựa hồ hiểu được ý nghĩ của Minh Diệu, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt.

- Không có, không có, tôi tuyệt đối không có nghĩ như vậy.

Minh Diệu vội vàng phủ nhận.

- Cậu nhất định đang nghĩ như vậy.

Nước mắt Ada giống như sẽ lập tức chảy xuống.

Minh Diệu thở dài một hơi, hắn đối với kiểu biểu diễn này của Ada vô cùng nhức đầu.

- Đừng nên náo loạn nữa, đây là cục cảnh sát, chị Từ Mẫn đang nhìn đây.

Từ Mẫn lui ra sau thật nhanh, không biết do đồ vật Ada lấy ra làm nàng buồn nôn hay không muốn bệnh ngu ngốc của Ada lây nhiễm tới mình.

- Đây không phải là rất bình thường thôi.

Ada trong nháy mắt liền thu hồi nước mắt, dù là diễn viên đoạt Oscar cũng không khỏi không bội phục nàng biểu diễn thật tự nhiên:

- Cậu còn không phải mỗi ngày đều mang theo một xấp giấy vệ sinh đi khắp nơi sao.

- Đó gọi là trương phù…

Minh Diệu vốn định phản đối, cẩn thận nghĩ lại đành không lên tiếng, chính sự quan trọng hơn.

Ada thấy mình lấy được thắng lợi, thật đắc ý mân mê đồ vật trong bình.

- Chị Từ Mẫn, có thể hỗ trợ đừng cho người khác đi vào đây được không?

-

- Chuyện kế tiếp có chút không hợp với cuộc sống của người bình thường, Minh Diệu không muốn để Từ Mẫn bị lôi cuốn vào sự kiện linh dị.

- Đừng làm rối loạn nơi này.

Hiển nhiên Từ Mẫn cũng không muốn dính dấp vào những chuyện như vậy, dù sao những phương pháp này không hợp với những gì nàng từng được giáo dục, rất dễ dàng làm người ta không thể phân biệt được đâu mới là thực tế.

- Tôi chờ ngoài cửa, nhanh một chút.

Từ Mẫn đi ra khỏi phòng.

- Giúp tôi đem thi thể đặt xuống mặt đất.

Ada chuyên tâm pha trộn một đống vật phẩm kỳ quái hỗn hợp, cụ thể bên trong có những thứ gì cũng chỉ có nàng biết được.

- Chúng ta bắt đầu đi.

Minh Diệu hít sâu một hơi.

- Hy vọng có tin tức tốt.

Ada dùng muối rải một vòng tròn trên mặt đất, đem nữ thi vây quanh chính giữa.

- Cậu tới đem những thứ này bôi lên trán, ngực cùng rốn của thi thể, phải bôi đều.

Một hộp phấn bột hỗn hợp đưa tới trước mắt Minh Diệu, bốc lên mùi hôi khó ngửi.

- A, tôi chán ghét loại mùi vị này, vì sao chị không tự làm cho xong đi.

Minh Diệu rất không hài lòng với công việc Ada phân phó.

- Rất đơn giản.

Ada lui ra sau một bước:

- Bởi vì tôi cũng không thích mùi vị này.

Minh Diệu bất đắc dĩ dựa theo chỉ thị của Ada đem chất bột hỗn hợp bôi lên thân thể của nữ thi.

- Bây giờ tôi cần máu của cậu.

Ada lấy ra một cây phấn viết.

- Bôi lên đây.

- Tại sao không lấy của chị?

Minh Diệu vẫn nhớ canh cánh chuyện vừa rồi.

- Bởi vì cậu là đàn ông, hơn nữa thể chất của cậu gần gũi với tử linh, dùng máu của cậu sẽ có hiệu quả tốt hơn.

Ada đem phấn viết đưa tới trước mặt Minh Diệu, không cho phép cự tuyệt.

- Nhỏ vào, nhiều một chút.

- Ô ô ngô ngô…

Minh Diệu ngậm ngón tay vừa cắn vỡ:

- Cần thêm thì nói nhanh một chút.

- Không cần nữa, mua một bịch bỏng ngô bắt đầu xem biểu diễn đi.

Ada dùng phấn viết vẽ ra những văn tự khắp bốn phía thân thể nữ thi mà Minh Diệu hoàn toàn xem không hiểu.

Minh Diệu hoàn toàn không biết gì về Hắc Ma Thuật Châu Âu, chỉ có thể đứng một bên nhìn xem, hắn có chút cảm thấy gấp gáp.

Ada đang đứng bên ngoài vòng tròn do muối rắc quanh, tay phải vươn về phía trước, năm ngón tay mở ra, trong miệng lầm bầm những từ ngữ mà Minh Diệu nghe không hiểu.

Nữ thi trên mặt đất bắt đầu lay động kịch liệt, tựa hồ có vật gì đó muốn chui ra khỏi thân thể, tứ chi không ngừng giãy dụa trên mặt đất.

Một đạo quang mang đỏ như máu từ giữa không trung vẽ ra một đạo văn chương, Minh Diệu cùng Ada đều quan sát đồ án kỳ quái kia.

- Rất khó giải quyết sao?

Minh Diệu nhìn thấy đôi mày xinh đẹp của Ada cau chặt lại.

- Đây tuyệt đối không phải hắc ma pháp sư bình thường có thể làm được.

Ada cắn móng tay suy tư.

- Quân vương của bóng tối, người đưa đò cho vong linh, lực lượng ma quỷ, có thể vẽ ra loại văn chương này tuyệt đối không phải là người vô danh.

- Có ý tứ gì?

- Khống chế tuyệt đối, dẫn dắt linh hồn, ban cho lực lượng của bóng tối. Mục đích của người này không chỉ đơn thuần muốn giết chết Diệp Tiểu Manh. Hắn mạnh mẽ đem linh hồn của cô gái này biến thành vong linh, đem lực lượng bóng tối ban cho nữ vong linh này, khiến cho nó tiến vào phòng của Diệp Tiểu Manh, hút rụng linh hồn của nàng.

- Ý của chị là hắn muốn linh hồn của Tiểu Manh sao?

- Không, linh hồn sẽ bị nữ vong linh này mang đi, trở thành vong linh lực lượng. Vậy mục đích của hắn rốt cục là gì?

Ada nghĩ mãi không hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play