Chỉ là phía trước chữ tầng mười tám kia lại xuất hiện một cái ký hiệu vĩnh viễn không nên xuất hiện, là một cái gạch ngang rất đơn giản. Nhưng mà cái ký hiệu gạch ngang kia ở trước cái số mười tám khiến cho quản lý sợ tới mức hồn phi phác tán, cảm giác say hoàn toàn không có.
- Cứu mạng, cứu mạng,
Quản lý liều mạng ấn nút thang máy. Hắn không rõ, tòa cao ốc này tại sao lại có thể có tầng ngầm thứ mười tám quái dị như vậy.
- Nhất định là gặp quỷ rồi, cần phải bình tĩnh.
Quản lý hít sâu một hơi, ấn nút đi lên tầng hai mươi năm. Hiện tại suy nghĩ của hắn là muốn trở lại tầng hai mươi năm, sau đó là gọi điện thoại tìm người tới cứu hắn.
Không phải người ta đã nói nếu người có dương khí mạnh thì ma quỷ cũng không dám xuất hiện sao? Hiện tại quản lý sợ nhất chính là cái thang máy này có thể đi lên nữa hay không.
Hoàn hảo, chuyện tình quản lý sợ hãi nhất cũng không có phát sinh, thang máy khẽ chấn động một cái, vẫn là chậm rãi đi lên phía trên, điều này làm cho quản lý hơi yên tâm một chút.
- Nhanh một chút, nhanh một chút.
- Hiện tại hắn chỉ hận cái thang máy này không thể bay lên được. Có thể lên tới tầng nào cũng không quan trọng, quan trọng là…Phải rời khỏi địa phương quỷ dị này.
Quản lý đột nhiên cảm giác có chút lạnh, rất lạnh. Dường như là cái thang máy biến thành một cái hầm băng vậy, lạnh tới mức làm cho người ta không thể nào chịu được. Hắn túm quần áo lại thật chặt, khẽ nhảy lên nhảy xuống ở trong thang máy, cố hoạt động để làm cho mình ấm áp một chút.
Đôi mắt vừa mới đảo qua cái gương dựa vào vách tường ở trong thang máy, quản lý liền cảm giác trái tim của mình muốn nhảy ra ngoài. Trong gương, ở phía sau hắn xuất hiện một nữ nhân mặc sườn xám màu đỏ thẫm, khuôn mặt tái nhợt không giống như người.
Thình lình xảy ra chuyện kinh khủng như vậy khiến cho hắn mạnh mẽ quay người lại, nhưng mà lại bị mất đà nên té lăn quay trong mặt đất. Hắn tựa vào cửa thang máy, cả người run rẩy.
Bốn vách tường trong thang máy đều có gương, bên trong mỗi một cái gương kia đều có thân ảnh của một nữ nhân mặc sườn xám, đôi môi đỏ tươi kia hơi nhếch lên, dường như đang cười nhạo sự sợ hãi của hắn.
- Cứu mạng.
Từ trong tòa cao ốc không người, truyền ra tiếng nam nhân kêu thảm thiết thê lương.
Sáng sớm, công nhân lắp đặt của tòa cao ốc liền đi tới. Ngày hôm qua còn có một ít đồ đạc vẫn còn đặt trong thang máy vận chuyển hàng hóa chưa chuyển ra. Hôm nay Thiên Nhất tự nhiên là muốn sớm làm cho xong.
Đốc Công ấn cái nút cho thang máy vận chuyển đi xuống, chờ thật lâu mới nghe được thanh âm chậm rãi đi xuống của thang máy.
- Ai lại đáng ghét như vậy, biết rõ cái thang máy này chuyên vận chuyển hàng hóa mà còn dùng làm gì.
Đốc công mắng một câu, cái thang máy kia dường như là từ rất cao đi xuống tầng trệt.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, mấy người công nhân vây quanh cái cửa thang máy đều ngây ngẩn cả người. Một cỗ tanh tưởi gay mũi theo cánh cửa thang máy đang chậm rãi mở truyền ra.
- Hắc, hắc, hắc, hắc.
Một người nam nhân, ngồi bệt ở trong cái thang máy vận chuyển hàng hóa, quần đã ướt đẫm. Cái mùi khó ngửi này là từ trên người hắn truyền ra.
- Hắc hắc hắc hắc.
Nam nhân kia ngây ngô cười, trên mặt vẫn còn nước mắt và nước mũi lẫn lộn một chỗ, hai mắt vô thần nhìn lên trần của cái thang máy vận chuyển hàng hóa, biểu tình ngây ngốc ngơ ngác.
- Có quỷ, có quỷ…
Tống Tân còn chưa đi đến đại sảnh của công ty thì đã thấy một chiếc xe cứu thương gào thét đi qua. Dựa theo tình hình này, dường như là từ tòa nhà có đặt văn phòng của công ty hắn. Kỳ quái, sớm như vậy, tại sao lại có xe cứu thương chạy ra, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ làm việc, Tống Tân cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, vội vội vàng vàng vọt vào đại sảnh công ty, ấn thang máy đi lên.
Có lẽ là bởi vì sắp đến giờ làm, những người đứng chờ ở thang máy có rất nhiều.
Ngay trong lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì một cánh tay mập mạp đưa ra chặn cửa thang máy lại, một người béo lùn vội vàng chui vào trong thang máy, chen đẩy Tống Tân chen chúc vào bên trong. Thang máy liền vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
- Quá tải, chờ lượt tiếp theo đi.
Trong thang máy truyền ra một giọng trung niên tức giận.
- Đúng vậy, chờ lượt tiếp theo đi.
Đã có người lên tiếng, tự nhiên những người khác cũng tiếp lời.
Người béo vào cuối cùng kia dường như là không có nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh cái thang máy.
Chở quá tải, thang máy không thể vận hành. Mọi người trong thang máy đều bị nhốt ở tầng một.
- Thiệt là, người vào cuối cùng đi ra đi, làm sao mà một chút đạo đức công cộng cũng không có vậy, tất cả mọi người đều vội đi làm mà.
Chứng kiến tên mập mạp kia vẫn thờ ơ, trong thang máy lại vang lên thanh âm oán hận.
Tên mập mạp kia vẫn làm như không nghe thấy cái gì, còn đứng huýt sáo nữa.
Tống Tân thở dài một hơi, không ai đi xuống, như vậy mọi người trong thang máy đều không thể đi lên. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra ngoài.
Tiếng cảnh bảo chói tai không vang lên nữa, cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Trong nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại, Tống Tân còn kịp nhìn thấy bộ dạng tươi cười đắc ý của tên mập mạp kia.
Cả tòa nhà chỉ có hai cái thang máy này, hơn nữa đều là vừa mới đi lên, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không đi xuống. Tống Tân nhớ tới trong đây còn có một cái cầu thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa. Bình thường nó chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa mà thang máy không chứa nổi. Bởi vì nó rất bẩn nên có rất ít người dùng.
Hắn đẩy cánh cửa hành lang ra, hướng tới chỗ cái thang máy vận chuyển hàng hóa đi tới.
Tống Tân thử ấn cái nút điều khiển trên cái thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa kia, không có phản ứng, cái đèn báo hiệu ở mặt trên cũng không sáng. Xem ra là đã ngừng hoạt động. Tống Tân không khỏi lại thở dài, xem ra người xui xẻo thì có uống nước cũng sẽ
bị nghẹn.
Không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục quay lại chờ thang máy thôi. Mãi cho tới khi Tống Tân đợi được thang máy rồi đi lên văn phòng công ty thì đã đến muộn năm phút đồng hồ.
Chỉ sợ sẽ lại bị tên quản lý vô lương kia thóa mạ. Tống Tâm cảm giác dường như hai ngày hôm nay mọi chuyện có chút không thuận. Hắn quyết định chủ ý, dù tên quản lý kia có nói khó nghe như thế nào, hắn cũng sẽ không lên tiếng.
Mãi cho đến khi hắn ngồi vào chỗ của mình, lặng đi một chút, trong phòng có rất ít người, chỗ ghế ngồi của quản lý thì trống rỗng. Dường như là không đi làm, ngay cả quần áo cũng đều không có. Trong lòng Tống Tân có chút thích thú, xem ra sự tình đi làm trễ hôm nay sẽ không bị mắng rồi.
- Này.
Tống Tân cảm giác bả vai của mình bị một người từ phía sau vỗ mạnh một cái, dọa hắn nhảy dựng lên. Quay đầu nhìn lại, thì ra là nữ đồng nghiệp cùng ngành Tô Nham.
Tô Nham cũng là một người mới ở trong công ty như Tống Tân, bình thường phải làm công việc quản lý một ít tư liệu sách báo linh tinh. Tương tự như nhân viên quản lý hồ sơ.
Công việc cũng không nhiều lắm, có thời gian rảnh liền đi lại ở trong công ty, hỏi thăm những tin tức nho nhỏ. Cũng có thể coi là một loại nhân vật vạn sự thông ở trong công ty. Quan hệ với Tống Tân cũng coi như không tệ, có thể nói là thân thiết.
- Hừ hừ, tiểu tử, hôm nay cậu đến muộn?
Tô Nham híp mắt, nhìn Tống Tân.
- Một lời thật khó nói hết, gần đây vận khí không tốt.
Tống Tân thở dài.
- Hừ hừ, vận khí của cậu hôm nay tốt vô cùng đó, hôm nay có đến muộn thì cũng không có ai gây phiền toái.
Tô Nham ngồi vào chỗ của mình, trong tay cầm lấy cái cốc cà phê mình vừa mới mua.
- Cậu còn chưa biết đâu, hôm nay quản lý không đi làm. Phải nói là sợ rằng trong thời gian thật dài sau này thì quản lý cũng sẽ không đi làm, mà còn có thể quay trở lại đi làm hay không cũng là vấn đề.
- Sao lại như vậy?
Tống Tân nghe thấy tin tức này có chút không hiểu ra sao cả. Đêm qua hắn vẫn còn gặp mặt tên quản lý kia, không giống như là bộ dạng bất cần đời khi muốn từ chức.
- Đi công tác à? Hay bị điều đi? Bị sa thải sao?
- Cậu đoán đi, khẳng đi là cậu không thể đoán được.
Vẻ mặt của Tô Nham đắc ý.
- Điên rồi.
- Điên rồi? Là có ý gì?
Dù Tống Tân có đoán thế nào, cũng không thể đoán được cái đáp án kia từ trong miệng Tô Nhan.
- Điên rồi là điên rồi, không có ý gì khác.
Tô Nham quơ quơ cái đầu.
- Vừa được xe cứu thương đưa đi, đi thẳng tới bệnh viện tâm thần rồi.
Nói tới đây, Tô Nham cao hứng xoa xoa tay.
- Điên là xứng đáng, cái tên quỷ háo sắc kia, xem sau này hắn còn có thể chiếm tiện nghi của tôi hay không.
- Rốt cục sao lại thế này, nói thêm một chút. Lúc tôi gặp hắn đêm qua hắn vẫn còn rất khỏe, như thế nào mà buổi sáng hôm nay đã bị điên rồi?
Tống Tân ngồi xuống, hắn cảm giác chuyện này có chút kỳ quái.
- Dù sao cũng chính là điên rồi. Sáng sớm hôm nay, công viên lắp đặt thiết bị mở chiếc thang máy vận chuyển hàng hóa liền phát hiện hắn nằm ở trong thang máy vận chuyển hàng hóa. Cứt đái vãi đầy ra quần, trong chiếc thang máy vận chuyển hàng hóa cũng bị ám cái mùi này. Hắn ngây ngô cười ở trong đó, còn chảy nước miếng, miệng nói lảm nhảm, thần chí không rõ. Mọi người liền gọi cứu thương sau đó đưa hắn đi.
Nói tới đây, Tô Nham nhìn bốn phía xung quanh không thấy có ai, mới cúi xuống bên tai Tống Tân nhỏ giọng nói:
- Cậu biết không? Cao ốc này của chúng ta có quỷ!
- Chớ có nói hươu nói vượn, hiện nay là thời đại khoa học kỹ thuật, làm gì có quỷ ma gì.
Tống Tân cảm thấy có chút buồn cười đối với lời nói của Tô Nham. Cô bé này rõ ràng là suốt ngày ăn chơi nhàm chán nên xem nhiều phim kinh dị quá rồi, còn tưởng những thứ thấy ở trong TV là thật.
- Tôi không nói hươu nói vượn, là sự thật.
Nghe thấy Tống Tân nghi ngờ, thanh âm kháng nghị của Tô Nham cao vút lên. Nói xong mới nhớ tới đây là công ty, nếu bị lãnh đạo phát hiện mình hét lớn ở trong phòng thì sẽ bị phê bình. Nhưng mà may là quản lý của bọn họ hôm nay đã được xe cứu thương đưa đi, coi như là nàng tránh được một kiếp, bướng bỉnh lè lưỡi.
- Tôi không nói hươu nói vượn, đây là do tôi nghe người ta nói.
Thanh âm của Tô Nham lại nhỏ xuống, ghé vào bên tai Tống Tân nhỏ giọng nói.
- Tôi nghe lén cảnh sát tra hỏi vị công nhân lắp đặt, hắn đã nói như vậy.
- Sợ là chính cái tên công nhân lắp đặt kia đã nói bậy.
Tống Tân vẫn không tin.
- Cảnh sát cũng sẽ không tin tưởng lời của hắn.
- Tôi cũng không biết.
Tô Nham nhún vai.
- Tôi chỉ phụ trách nghe ngóng tin tức mà thôi, về phần tin tức có chính xác hay không thì tôi không chịu trách nhiệm. Dù sao thì vị công nhân lắp đặt kia đã nói như vậy, lúc hắn bắt gặp quản lý kia thì bộ dạng của quản lý đã ngây ngốc như vậy, hình như là đã bị dọa cho kinh hãi cực độ, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại "có quỷ".
- Kỳ quái, ngày hôm qua tôi tăng ca đến đêm khuya mới về, quản lý trở về khóa cửa mà. Lúc trở lại có chút uống quá nhiều, chẳng lẽ là trúng độc cồn?
Tống Tân hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, ngày hôm qua trừ bỏ công ty có chút lạnh ra thì dường như không có chuyện gì kỳ quái cả.
- Tôi cũng không biết, dù sao thì việc này cũng rất kỳ dị, làm cho tôi cũng không dám đi thang máy một mình.
Tô Nham nhớ tới tin đồn về ma quỷ, rùng mình một cái.
- Hiện tại việc này đã lưu truyền thành tin đồn rồi. Nói là có một nữ quỷ mặc sườn xàm đến đòi mạng đấy. Nơi này của chúng ta không phải là dựa vào bờ biển sao? Có người nói lúc Nhật Bản xâm lược chúng ta thì chính là đổ bộ vào từ chỗ này, lúc đó chúng giết rất nhiều người sau đó chôn ở trong một cái hầm lớn. Tòa nhà lớn này của chúng ta xây ngay ở trên cái hố đã chôn vạn người đó, phía dưới đè ép rất nhiều oán khí. Thời gian dài, những oan hồn này không chịu được liền chạy ra tìm người thế thân, sau đó chính mình đi đầu thai. Người bị giết chết sẽ lại biến thành oán quỷ, phải tìm được người thế thân mới có thể đi đầu thai được. Còn nữa, nữ quỷ kia mặc một bộ sườn xám màu đỏ thẫm, còn hát một bài nữa. Ôi, tôi không nói nữa, nói xong tôi liền có cảm giác cả lông tơ cũng đã dựng đứng cả rồi.
- Hát một bài? Hát bài gì?
Tống Tân cảm giác tất cả những chuyện Tô Nham miêu tả có chút quen thuộc.
- Làm sao tôi biết được.
Tô Nham liếc mắt nhìn Tống Tân một cái.
- Tôi chỉ phụ trách hỏi thăm chuyện của mọi người, tôi cũng không có rỗi rãi đến mức chuyện của quỷ cũng phải đi hỏi rõ ràng.
- Đúng rồi, mọi người trong phòng? Làm sao lại ít như vậy?
Tống Tân nhìn bốn phía, đã qua giờ làm việc lâu rồi nhưng mà trong văn phòng cũng không có bao nhiêu người.
- Đang đi ghi chép chứ sao.
Tô Nham lại nói tiếp.
- Dù sao quản lý cũng là người của công ty chúng ta, cảnh sát nói muốn tìm hiểu tình huống trong công ty chúng ta một chút.
- Tiểu Tống, cậu đã tới rồi à.
Mấy vị đồng nghiệp đi vào trong văn phòng.
- Chuyện tình của quản lý cậu đã nghe chưa? Cảnh sát đang muốn lấy lời khai của cậu, cậu cũng đi đi.
Tống Tân gật gật đầu, đi ra ngoài.
- Cậu tên là Tống Tân, mới vào công ty được hai năm?
Trong phòng hội nghị, Tống Tân ngồi một mình ở trước bàn, đối diện với hắn là ba người mặc quân phục cảnh sát. Đặt câu hỏi là một nữ cảnh sát, nhìn qua chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi. Vừa mới tiến đến, ánh mắt của Tống Tân đã bị nữ cảnh sát này hấp dẫn. Bộ ngực của cô gái cảnh sát này thật lớn.
- Dạ!
Tống Tân cảm giác có chút không lễ phép, cúi đầu, không dám nhìn nữa.
- Tôi họ Từ, là phụ trách vụ án này.
Nữ cảnh sát cầm trong tay một tập tài liệu, hẳn là hồ sơ của Tống Tân.
- Chúng tôi muốn tìm hiểu một chút tình huống của cậu. Nghe nói cậu là người cuối cùng nhìn thấy người bị hại ngày hôm qua. Có thể nói cụ thể cho chúng tôi nghe được không?
- Có thể.
Tống Tân chỉnh lại suy nghĩ một chút.