- Ngươi…Rốt cuộc là ai?

Tần Diệu có chút mê mang, loại cảm giác quen thuộc này rốt cục là đến từ nơi nào, trong trí nhớ của hắn, dường như là không có đánh nhau với hồ yêu bao giờ.

- Giết ngươi, giết, giết, giết…

Hồ yêu gầm nhẹ, mang theo một ít lời nói không rõ ràng.

Hồ yêu không ngừng tấn công liên tục, khiến cho Tần Diệu không còn tâm tư lo cái việc không thiết thực là cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà có, liên tục trốn tránh công kích khiến cho hắn có chút phiền.

- Gào!

Con hồ yêu kia lại ngửa mặt lên trời thét dài, mái tóc đuôi ngựa rối tung lên, để lộ ra một cỗ hơi thở điên cuồng.

- Quên đi, không nghĩ nữa, ngươi chết đi.

Tần Diệu quăng cái suy nghĩ không thực tế trong óc kia đi, nghênh đón công kích của hồ yêu.

Chỉ nhẹ nhàng xê dịch thân thể, lợi trảo của hồ yêu liền bổ nhào vào không khí, mà tay phải của Tần Diệu, đã xuyên thấu qua hậu tâm của hồ yêu.

Tần Diệu chậm rãi rút tay ra khỏi lồng ngực của hồ yêu, thân thể của hồ yêu chậm rãi ngã xuống đất, máu theo lòng bàn tay của Tần Diệu nhỏ xuống đôi giày da.

Hồ yêu nằm trên mặt đất, cái lợi trảo trên tay và cái lỗ tai đầy lông xù trên đầu dần dần lui vào trong thân thể, xô mái tóc rối tung sang hai bên. Tần Diệu thấy rõ gương mặt của con hồ yêu này, chính là khuôn mặt của một cô gái. Nhưng mà bộ dáng của cô gái này chỉ là một học sinh trung học, bộ dáng này dường như Tần Diệu đã từng quen biết, khiến cho trong lòng hắn có một cỗ cảm giác đau đớn run rẩy.

Bộ dạng của cô bé này khiến cho đầu óc của Tần Diệu bị xới tung lên. Lúc khóc, khi tức giận, khi vui vẻ, khi làm nũng. Hết thảy đều giống như Tần Diệu đã từng trải qua, giống như là trí nhớ bị phong ấn đột nhiên được mở ra, bên trong chất đầy những ký ức bị niêm phong, bây giờ từng giọt từng giọt rơi ra.

- Tiểu…Manh…

Cánh tay còn dính máu nóng của Tần Diệu run rẩy vuốt lên mặt của cô gái, lưu lại một đạo vết máu.

- Đến tột cùng thì ta đã làm cái gì…

Cô gái nằm trên mặt đất đã mất đi hơi thở đột nhiên mở mắt. Ánh mắt kia tràn đầy phẫn nộ, u oán, không cam lòng.

- Minh Diệu ngươi thật sự quên ta sao, tất cả những chuyện này chính là cuộc sống ngươi muốn sao?

- Không phải, không phải!

Tần Diệu che mặt, điên cuồng ngửa mặt lên trời thét dài.

- Vì sao lại như vậy?

Minh Diệu mạnh mẽ ngồi dậy, trái tim còn đang kịch liệt nhảy lên, tất cả mọi chuyện kia, hết thảy đều giống như sự thực, hắn vươn tay, sững sờ nhìn hai tay của chính mình.

Hoàn hảo, đôi tay vẫn còn sạch sẽ, không có máu của Tiểu Manh.

Minh Diệu hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía, vẫn là hành lang màu trắng, hắn đang nằm ở trong thùng giống như là một cái bồn tắm lớn, mà phía sau chính là cái gương thỉnh thoảng có lưu quang hiện lên.

Minh Diệu biết, hắn đang nằm ở chỗ nào, đây chính là cái Huyết Trì sâu không thấy đáy trước kia. Nhưng mà hiện tại không biết tại sao, đám huyết dịch sôi trào tanh hôi kia đều đã biến mất, mà cái bồn hắn nằm đã không còn chút gì.

Minh Diệu đứng lên, toàn thân một vết màu cũng đều không có. Căn bản là không giống như là rơi vào Huyết Trì. Bộ dạng lúc này của hắn giống như là hắn đang nằm trong một cái hồ rỗng mà ngủ, mơ một giấc mộng quá mức chân thật.

- Ta thực sự có chút tức giận.

Ánh mắt của Minh Diệu híp lại.

Hai người Ada và Từ Mẫn đợi một lúc lâu, mới nhớ tới cần phải tìm người hỗ trợ. Ada cầm lấy điện thoại, nhưng mà cũng không biết là nên gọi cho ai. Ủy ban tối cao đã ra chỉ thị, nàng không được tham gia vào vụ án này.

- Ta nghĩ người này có thể hỗ trợ được.

Từ Mẫn nói.

- Ai?

Nghe lời nói của Từ Mẫn, Ada để điện thoại xuống hỏi.

- Một tên béo.

Từ Mẫn nghĩ nghĩ.

- Chỉ là ta không biết làm sao mới có thể liên lạc được với hắn, lần trước là Minh Diệu lái xe đưa ta đi. Hắn nói nơi ở của tên mập mạp kia là một không gian không thuộc về phạm trù dương gian, ta không biết là có ý gì.

- Không thuộc về phạm trù dương gian? Tên mập mạp kia là ai?

Ada bị lời nói của Từ Mẫn dọa cho lắp bắp kinh hãi. Nếu không phải là dương gian, chẳng lẽ là âm phủ?

- Ta cũng không biết rõ ràng, nhưng mà tên mập mạp kia nuôi rất nhiều tiểu quỷ.

Nhớ tới cái phòng ốc âm u kia, Từ Mẫn không khỏi rùng mình một cái.

Ada nghĩ nghĩ.

- Ta biết rồi, là chỗ đứt gãy giữa dương gian và âm phủ. Ta có thể nghĩ biện pháp cho ngươi tiến vào không gian kia, nhưng mà ngươi có còn nhớ rõ chỗ ở của tên mập mạp kia không?

Từ Mẫn gật gật đầu, cái loại địa phương kia chỉ cần đi một lần là sẽ không quên.

- Tốt lắm, ta đưa ngươi đi tìm tên mập mạp kia tới hỗ trợ.

Ada lấy một cái bức vẽ văn chương thật lớn đặt ở trên chiếc thảm trải sàn.

- Nghe rõ này. Tuy rằng ta có thể đưa hồn phách của ngươi đến chỗ không gian đứt gãy kia, nhưng mà không có người dẫn đường, ta sợ rằng ngươi sẽ lạc đường. Dù sao pháp thuật Tây Phương và pháp thật Phương Đông khác nhau rất lớn. Nhớ kỹ, vô luận có tình huống gì xảy ra cũng không được quay đầu, không được lên tiếng. Bất kể tình huống ra sao, nhớ kỹ chưa?

Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, ở giữa đó là chỗ nhô lên của chiếc thảm.

- Cành cây bằng thủy tinh này có thể giúp ta tìm ra vị trí của ngươi để mang ngươi trở về, ngàn vạn lần không được đánh mất.

Đưa một cành cây thủy tinh phát ra ánh sáng màu trắng vào trong tay Từ Mẫn, biểu tình của Ada cực kỳ nghiêm túc nói.

- Nhớ chú ý ánh sáng của cây gậy này, không được đi vào quá sâu, nếu ánh sáng của nó càng ngày càng mờ, vậy có nghĩa là ngươi đã đi nhầm đường, nhất định phải dừng lại trước khi ánh sáng của nó tắt mất. Nếu không tìm thấy được chỗ ở của tên mập mạp kia, liền gọi thầm tên của ta ở trong lòng ngươi, ta sẽ đưa ngươi trở về. Chúng ta còn có biện pháp khác. Vô luận ngươi thấy cái gì, ngàn vạn lần cũng không được qua cầu. Nếu không mà nói, ngươi thật sự sẽ không trở về được.

Nghe Ada nói đáng sợ như vậy, trong lòng Từ Mẫn cũng có chút rét lạnh.

- Cái này…Ngươi không thể đi cùng ta hay sao.

Ada thở dài.

- Ta cũng rất muốn đi cùng ngươi, nhưng mà ta cũng không thể đưa cả thân thể ngươi cùng vào không gian đứt gãy như pháp thuật phương Đông, cho nên ta chỉ có thể đưa linh hồn của ngươi vào trong mà thôi, nên ta phải ở chỗ này, làm tọa độ trở về cho ngươi.

Từ Mẫn cắn môi dưới, so sánh với sự an nguy của mình thì thật ra nàng càng thêm lo lắng cho sự an nguy của Minh Diệu.

- Được rồi, chúng ta nhanh bắt đầu đi.

- Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được qua cầu.

Ada bắt đầu niệm lên câu thần chú Từ Mẫn nghe không hiểu.

Từ Mẫn cảm giác thấy hai mi mắt của mình càng ngày càng nặng, thật sự là không chịu nổi, nàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Thấy Từ Mẫn gục mặt xuống bàn đã không còn hô hấp, Ada thở dài một hơi.

- Ngàn vạn lần phải cẩn thận, đi sớm về sớm.

Lạnh, lạnh quá. Từ Mẫn bị một trận gió lạnh đánh thức, nàng mở to mắt, chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xóa. Thật giống như là một thế giới bị sương mù bao phủ vậy.

- Đây là không gian đứt gãy theo như lời Tiểu Ái sao?

Từ Mẫn nhìn bốn phía.

- Tại sao không hề giống so với lúc ta đến trước kia?

Tuy rằng không thấy rõ cảnh sắc xung quanh, nhưng mà Từ Mẫn vẫn có thể thấy được đường đi trên mặt đất. Một con đường giống như được trải đá xanh kéo dài về phía trước. Bởi vì bị sương mù che khuất, nên cũng không thể thấy được rốt cục là kéo dài đến nơi nào.

Từ Mẫn bắt tay vào nhau chà xát, địa phương quỷ quái này thực sự là quá lạnh. Nhánh thủy tinh trên cổ phát ra ánh sáng chợt lóe chợt tắt là nơi duy nhất có thể khiến cho Từ Mẫn cảm thấy một tia ấm áp.

Mặc kệ như thế nào, hiện tại tìm được tên béo lôi thôi kia tới cứu Minh Diệu mới là quan trọng nhất. Từ Mẫn đi dọc theo con đường về phía trước.

Bên tai ngẫu nhiên nghe được tiếng kêu không biết từ nơi đâu truyền tới. Thê lương bi thảm giống như là tiếng khóc thét của người trước khi chết vậy. Điều này làm cho Từ Mẫn cảm giác da đầu run lên. Nàng nhớ kỹ lời Ada nói, kiên quyết không quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, từng bước một đi thẳng về phía trước.

Đột nhiên, Từ Mẫn cảm giác dường như có người đi ngang qua bên mình, mạnh mẽ đụng phải bả vai của nàng, có chút đau đớn. Theo bản năng nàng muốn quay đầu nhìn lại, trong đầu nhớ tới lời nói của Ada, mạnh mẽ dừng cái cổ đang chuyển động về phía sau lại, khiến cho cơ cổ có chút căng cứng lại.

- Ta chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, ta không sợ, ta không sợ.

Từ Mẫn vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa giữ thẳng cổ đi thẳng về phía trước, động tác có chút máy móc.

- Thật không phải, vừa mới đụng vào ngươi.

Phía sau Từ Mẫn truyền tới thanh âm trâm thấp của một bà già.

- Không có sao chứ, người trẻ tuổi?

Một cỗ khí lạnh thổi tới gáy Từ Mẫn, khiến nàng rùng mình một cái. Một cánh tay khô vàng đặt lên vai nàng.

- Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật.

Từ Mẫn nhắm mắt lại, niệm kinh phật, không dám trả lời. Nàng quơ quơ bả vai, muốn hất cánh tay trên vai xuống, lại phát hiện cánh tay khô vàng kia tựa như sinh trưởng ở trên vai của nàng, hất như thế nào cũng không ra.

- Như thế nào, chẳng lẽ là kẻ điếc?

Thấy Từ Mẫn không trả lời, thanh âm của bà già phía sau lại vang lên, vừa như đang hỏi Từ Mẫn, lại như đang lầm bầm.

- Không đúng, đến nơi này, cho dù là kẻ điếc cũng có thể nghe thấy thanh âm.

Dường như là vì muốn xác định xem Từ Mẫn có thể nghe thấy lời của mình hay không, bà già kia tựa hồ là đưa cả thân thể đè lên trên lưng Từ Mẫn, ở bên tai Từ Mẫn hô to.

- Này, có thể nghe thấy không?

Từ Mẫn cố chịu đựng tiếng kêu la thật lớn bên tai, xem như là thật sự không nghe thấy gì, tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Từ Mẫn quơ quơ thân thể, muốn lắc cho lão thái bà đang ở trên lưng kia rơi xuống. Nhưng vô luận nàng lắc như thế nào, bà già kia cũng giống như là cái cây mọc ở trên lưng, không hề nhúc nhích.

- Không nghe được lời ta nói còn đi tới đi lui, người này thật là kỳ quái.

Bà già kia vừa than thở, vừa hướng tới bả vai Từ Mẫn bò lên.

Từ Mẫn nhắm mắt lại, vừa đi vừa muốn giãy ra khỏi bà già trên vai.

- Này, ngươi có thể thấy ta không?

Thanh âm của bà gia lại truyền đến tai Từ Mẫn, còn mang theo cả một cỗ khí lạnh đánh vào má phải của nàng, có cả một cỗ tanh hôi.

Từ Mẫn chậm rãi mở một kẽ nhỏ ở mắt phải, dùng dư quang hướng về phía bả vai của mình nhìn lại, chỉ nhìn một chút, nàng liền sợ tới mức nhắm chặt mắt lại.

Bà già kia ngồi ở trên vai Từ Mẫn, đưa hơn một nửa thân mình xuống trước mặt Từ Mẫn. Thần tình nhăn nheo, một con mắt màu đục rớt ra khỏi vành mắt, nhìn vào chỉ thấy có vô số dây thần kinh nối liền lại, còn không ngừng lay động. Miệng đầy răng vàng, còn dính không ít vết màu, tựa như là vừa mới uống qua máu người.

- Khách khách.

Tiếng cười âm dương quái khí truyền tới tai Từ Mẫn.

- Thì ra là ngươi giả vờ.

Bà gia đưa cánh tay khô vàng quơ quơ ở trước mắt Từ Mẫn.

- Ngươi giả bộ nhìn không thấy nghe không được là có thể được sao?

Trong lòng Từ Mẫn có chút luống cuống, nàng đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa đung đưa thân thể, muốn lắc cho lão thái bà này rơi xuống dưới.

- Ngươi đã nhìn không thấy, ngươi cũng nghe không được, như vậy không bằng để ta móc đôi mắt của ngươi ra đi.

Bà già kia cười quái dị hai tiếng, chìa hai ngón tay kia ra muốn móc đôi mắt của Từ Mẫn.

Từ Mẫn thật sự là chịu không nổi, nàng quát to một tiếng, bắt lấy tay của bà già kia, dùng sức kéo nó xuống khỏi vai mình, hung hăng ném lên trên mặt đất, hướng về phía trước chạy nhanh tới.

- Khách khách khách khách.

Bà già kia không biết đã đuổi tới từ khi nào, vừa cười quái dị vừa túm lấy cánh tay của Từ Mẫn.

- Đi theo ta, cùng nói chuyện với ta, theo ta.

Từ Mẫn liều mạng giãy ra khỏi cánh tay của bà già kia, chạy nhanh về phía trước. Bốn phía sương mù dày đặc. Từ Mẫn cũng không biết đã chạy được bao lâu. Nhưng mà mặc kệ nàng chạy nhanh thế nào, bà già kia luôn theo sát phía sau nàng, trong miệng không ngừng nói muốn bắt Từ Mẫn theo cùng nói chuyện. Ánh sáng của nhánh thủy tinh trên cổ càng ngày càng ảm đạm, nhưng mà Từ Mẫn không có tinh lực chú ý.

Từ Mẫn há hốc miệng thở hổn hển, thân thể nặng nề giống như là đeo trì, nàng cảm giác thể lực của mình càng ngày càng ít. Nếu là trong tình huống bình thường, chạy bộ một đoạn đường như vậy đối với Từ Mẫn mà nói, bất quá là chuyện trẻ con mà thôi. Nàng luôn có tự tin đối với thể lực của mình, nhưng mà hôm nay không biết là vì cái gì, chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, Từ Mẫn cũng đã cảm giác mình sắp hư thoát rồi.

- Khách. Ngươi chạy cũng không thoát, nên đừng có chạy nữa.

Bên tai lại truyền đến thanh âm khiển trách của bà già kia. Bà già kia dường như là túm được góc áo của Từ Mẫn.

Không biết chạy bao lâu, Từ Mẫn cảm giác cánh tay của bà già kia đột nhiên buông lỏng ra, bên tai cũng không còn nghe được tiếng khiển trách kia nữa. Nàng dừng lại, há mồm thở hổn hển, vừa mới chạy trốn một hồi khiến cho nàng cảm giác phổi của mình sắp nổ tung.

Từ Mẫn ngồi dưới đất, vừa khôi phục thể lực vừa đánh giá bốn phía. Sương mù nồng đậm ban đầu kia không biết đã tán đi từ lúc nào. Cách đó không xa là một biển hoa sáng rực như lửa. Đóa hoa màu đỏ giống như là được tạo thành từ ngọn lửa. Liếc mắt nhìn một cái cũng không thấy bờ bến, xa xa nhìn lại giống như là một cái thảm bằng máu vậy.

Đập vào mắt đều là màu đỏ, một chút màu xanh biếc cũng không có, giống như những đó hoa kia không có lá, chỉ có đóa hoa hồng đậm như máu.

Từ Mẫn bị cảnh sắc trước mắt mê hoặc, nàng chậm rãi đứng dậy, hướng đến biển hoa phía kia đi tới. Giống như là nếu đi vào trong biển máu của phiến hoa này sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại được. Đây là ý niệm duy nhất còn tồn tại trong đầu Từ Mẫn lúc này.

Nhưng nàng không có phát hiện ánh sáng của nhánh thủy tinh trên cổ đã sớm tắt mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play